Tàn Thứ Phẩm

Quyển 6 - Chương 168




Vẻ mặt Lâm Tĩnh Hằng như sắp nhồi máu cơ tim: “… Ta bây giờ không muốn nghe lắm đâu.”

Nắp trên xe cơ giáp biến thành trong suốt, Lục Tất Hành ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời.

Ban đầu, cậu chỉ cảm thấy đen ngòm, một lúc lâu, thị lực kinh người nhờ chip mới cho cậu nhìn ra một chút đầu mối: “Đó là cái gì… đoàn cơ giáp à?”

Trạm Lư nói: “Là anh em của tôi.”

Lục Tất Hành: “…”

Vừa mới tiếp xúc từ khoảng cách gần với một u linh “nhập” vào trí tuệ nhân tạo, mọi người cơ hồ đều có bóng ma tâm lý với đám máy tính này, Trạm Lư cái tên thiểu năng nhân tạo chưa bao giờ biết tinh mắt là gì lại còn đổ dầu vào lửa!

Thấy sắc mặt mọi người xung quanh đều không tốt lắm, Lục Tất Hành đành phải khô khan thử làm dịu bầu không khí: “Anh em của anh không phải là tôi à?”

Nhưng lần này không ai cười, Lâm Tĩnh Hằng trầm giọng nói: “Dẫn đầu là ‘thập đại danh kiếm’ của liên minh – trọng giáp siêu cấp thiết kế cùng đợt với Trạm Lư, năm xưa phân thuộc về mấy vị lão tướng quân kiệt xuất, sau đó người thì chết người thì về hưu, thập đại danh kiếm lại có ngưỡng tinh thần lực cao hơn trọng giáp bình thường, người thường không thể khống chế, về sau ngoại trừ Trạm Lư rơi vào tay Lục Tín, cơ hồ đều thành phương tiện truyền đạt và bài trí để triển lãm thành quả quân sự mới nhất vào lễ duyệt binh hàng năm.”

Lục Tất Hành nhìn những thân cơ khó tin đó, thì thào: “Lúc thấy bản vẽ thiết kế em đã rất chấn động, không ngờ vật thật vậy mà…”

Chín trong “thập đại danh kiếm”, dẫn đông đảo chiến hạm cơ giáp không rõ nguồn gốc, như thần ma che lấp bầu trời.

Trạm Lư đứng đầu thập đại danh kiếm, nghề chính bây giờ lại làm phục vụ việc nhà ở Thiên Hà Số 8.

Lục Tất Hành chân tâm thật ý nói: “Trạm Lư à, thật là ép uổng anh. Nhưng mà… nhiều năm qua, chúng đã không tổn hủy trong chiến tranh, sao không thấy liên minh lấy ra dùng?”

Giọng Lý Forlan hơi khô khốc: “Không… Tổng trưởng, nếu tin tức của Bạch Ngân Nhất không sai, tôi nhớ năm đó khi hải tặc xâm phạm, mấy căn cứ thí nghiệm công nghiệp quân sự quan trọng của Thiên Hà Số 1 bị hải tặc chiếm, rất nhiều cơ giáp chưa kịp mang đi, trong đó bao gồm ‘thập đại danh kiếm’. Bởi vì tố chất tác chiến thân thể hải tặc đáng quan ngại, trọng giáp siêu cấp rơi vào tay bọn họ, căn bản ngay cả trị số tối thiểu để khởi động cũng không đạt được, thành thử vẫn bảo tồn ở đó. Sau đó tin tức phía chính phủ công bố là, trong xung đột phạm vi nhỏ của quân liên minh và hải tặc, mấy căn cứ thí nghiệm công nghiệp quân sự trước sau bị tổn hủy…”

Lâm Tĩnh Hằng cắt ngang hắn: “Tin tức phía chính phủ? Thế thứ tổn hủy làm sao vẫn còn đây? Là ai đang lái?”

“Xin lỗi tiên sinh, do phần cứng hạn chế, mạng tinh thần của tôi bây giờ không ổn định lắm.” Trạm Lư nói, “Nhưng nếu tôi bây giờ không bị lỗi, mạng tinh thần của đối phương tựa hồ không hề có cổng nối người cơ.”

Không có cổng nối người cơ, có thể là loại “kẻ đần gắn chip” bán thành phẩm ban đầu Quân Đoàn Tự Do làm ra, cũng có thể là…

Trí tuệ nhân tạo.

Năm đó, Lâm Tĩnh Hằng rời khỏi cứ điểm Bạch Ngân, Ares Lý gấp gáp kế nhiệm, quân đội và quản ủy hội Vườn Địa Đàng mâu thuẫn hơn bao giờ hết, cứ điểm Bạch Ngân toàn thể quan binh oán phẫn rất lớn, đặc biệt là sau khi Bạch Ngân Thập Vệ rời khỏi, đám thiếu gia còn lại căn bản không coi Lý thượng tướng ra gì, để làm bề mặt, kẻ nịnh hót tự cho là thông minh kia đã điều đến một nhóm lính trí tuệ nhân tạo.

Đám binh lính trí tuệ nhân tạo này còn đóng vai trò quan trọng trong chiến cục – bị hải tặc dễ dàng xâm nhập, cống hiến kiệt xuất cho việc liên minh tan rã.

Bộ đội trí tuệ nhân tạo chỉ có thể cho đủ số, không thể gánh vác một mình, đây là nhận thức chung của mọi người, ngay cả Lâm Tĩnh Xu cũng chấp nhận loại binh lính chip gần như máy móc đó ở trên chiến trường không dễ dùng, vì thế nàng sau đó đã từ bỏ độ kết hợp người cơ trăm phần trăm, để lại thần trí cho người chip.

Nhưng… nếu khống chế số cơ giáp đó là Woolf vừa mới nói chuyện với bọn họ?

Nếu là một trí tuệ nhân tạo mạnh đến không cách nào xâm nhập, độ nhân hóa cực cao, đã khống chế quyền hạn quân sự tối cao của liên minh thì sao?

Trọng giáp siêu cấp giấu đi, trí tuệ nhân tạo khiến người ta khiếp sợ.

Woolf rốt cuộc đã bắt đầu bày cục này từ khi nào?

Đồng tử Lâm Tĩnh Hằng co lại: “Thông báo các điểm tị nạn, trong vòng mười phút toàn thể vào vị trí, rút khỏi Votaw!”

Bên ngoài tòa nhà quốc hội liên minh, một vệ đội cơ giáp Bạch Ngân Thập Vệ đã đáp xuống, hải tặc yếu ớt chốc lát bị quét ra, xe cơ giáp nối đuôi nhau vào, nhưng tình hình không đợi người, trước khi tất cả xe cơ giáp kịp chuyển dời lên cơ giáp vũ trụ, cảnh báo sóng năng lượng quỷ dị chợt vang lên.

“Đạn đạo!”

“Lồng phòng hộ! Tất cả lồng phòng hộ mở ra -“

“Nhanh lên, đi mau! Sắp không kịp rồi!”

“Toàn thể chuẩn bị lên không!”

Đồng tử Lục Tất Hành co lại, cậu nhìn thấy từ hướng đường chân trời xa xăm một luồng sáng chói mắt kéo tới, như cảnh xuân đến sớm trên sao Bắc Kinh β năm ấy, liền sau đó là mây nổ hạt nhân sôi trào và sóng hạt năng lượng cao cuốn tới, sát thủ vô hình cùng một vòng lồng phòng hộ cơ giáp căng ra ầm ầm đâm thẳng vào nhau.

Chẳng ai ngờ được, Woolf vậy mà không nói suông, ông ta thật sự dám nổ Votaw!

“Lão điên!”

Trọng giáp vươn lưới vớt khổng lồ, cuốn xe cơ giáp chưa kịp lên cơ giáp, lúc này đã chẳng màng để ý lên như vậy liệu có tạo thành người trong xe cơ giáp bị thương hay không – bị thương dẫu sao vẫn tốt hơn chết.

Khí thể bảo hộ đông nhanh phun ra, Lục Tất Hành nắm khóa an toàn, tầm nhìn bị đảo ngược. Đạn đạo bắt đầu liên tiếp rơi xuống, cơ giáp trong điểm tị nạn nổ ầm ầm, trong tình huống sắp thoát ly quỹ đạo cưỡng ép khởi động, năng lượng mạnh xô vào đường phố xung quanh, các kiến trúc đều nổ tung như pháo đài bùn.

Vườn cây tươi đẹp, non nước như tranh, báu vật nghệ thuật và kiến trúc nhiều đời tích lũy, Votaw như viên ngọc quý…

Cứ thế từng chút một bị ngọn lửa chiến tranh nuốt chửng.

Lục Tất Hành bỗng nhiên nhớ tới điều gì, căng mắt nhìn hướng phủ tướng quân Lục Tín tắt đèn, vô thức vịn cửa sổ, đúng lúc này trọng giáp chợt lên khỏi mặt đất, xe cơ giáp bị lưới vớt dính như một cái đuôi rườm rà, bị hất lên cao, đồng thời lưới vớt bắt đầu kéo họ vào trong, người trong xe cơ giáp như trái cây nhuyễn trong máy xay, trán cậu đập vào thân xe kế bên.

Lục Tất Hành không né, dù sao nhục thể cậu rất rắn chắc, tùy tiện va chạm một phát cũng chẳng hề hấn gì, song đau đớn trong dự đoán không đến, trán cậu đập vào lòng bàn tay Lâm Tĩnh Hằng. Cậu sửng sốt, ngay sau đó, Lâm Tĩnh Hằng kéo cậu vào lòng, bàn tay đệm trên trán cậu hạ xuống che mắt cậu, cậu không nhìn thấy “nhà của Lục và Muller” u tĩnh bị dư âm của đạn đạo rơi xuống lật tung, đại thụ cắt chỉnh tỉ mỉ im lặng đổ xuống, nhà cửa chứa đựng vô số ký ức và bí mật nứt ra từ chính giữa… như phơi ra nội tạng, để lộ cầu trượt giấu trong tường kia.

Lục Tất Hành mở miệng: “Nhưng ông ấy còn…”

Loại phim điện tử tự động đó, bình thường khi cảm ứng được cầu trượt bị va chạm sẽ khởi động.

Như vậy… đá vụn rơi xuống cũng sẽ làm cho ông hiện thân chứ?

Ông sẽ như lấy giả tráo thật mà đứng trong khói thuốc súng, vô tri vô giác mỉm cười với cầu trượt gãy, nói ra những lời kịch dỗ con trẻ đó chứ?

Năng lượng vụ nổ quấy nhiễu, sẽ khiến hình dáng ông trở nên mơ hồ chứ?

Tiếng cảnh báo ầm ầm trong xe cơ giáp nuốt mất tiếng Lục Tất Hành, ngay cả người gần trong gang tấc cũng không nghe rõ cậu đang nói gì, xe cơ giáp bị cuốn vào trọng giáp, liền sau đó cửa cabin đóng chặt, trong tai những người sống sót còn đang kêu ong ong, có vài giây như vậy, Lục Tất Hành im lặng co tròn dưới lòng bàn tay lạnh ngắt của Lâm Tĩnh Hằng, ngực như bị cái gì bóp nghẹt, thở không ra hơi.

Lâm Tĩnh Hằng thở dài không thành tiếng, nét lạnh lẽo ở vùng chân mày chưa tan, hắn vụng về nghiêng đầu hôn cổ cậu.

Lục Tất Hành định thần lại, kéo tay hắn xuống: “Này, em không có…”

Cậu chưa dứt lời, xe cơ giáp liền lắc lư mạnh, ngay sau đó, Trạm Lư nói: “Bước nhảy vũ trụ bị phong tỏa – tiên sinh, vừa rồi nhảy khẩn cấp thất bại.”

Trong kênh truyền tin vang lên tiếng thở dốc nặng nề của Trịnh Địch: “Lão điên kia quyết tâm muốn cho hai trăm triệu người dưới mặt đất chôn cùng chúng ta sao?”

Bayer: “Thống soái, ngoài tầng khí quyển bị chiến đội máy móc của thập đại danh kiếm chặn…”

“Ha,” Lâm Tĩnh Hằng cười nhạo một tiếng, hắn cũng bất kể bên ngoài tình hình thế nào, thậm chí không có bất cứ chuẩn bị an toàn nào, trực tiếp mở cánh cửa biến dạng của xe cơ giáp đi lên trọng giáp, “Trạm Lư, kết nối vào mạng tinh thần của cơ giáp này, cho ta quyền hạn, lão nói chặn là chặn, lão là cái thá gì?”

Trạm Lư không nhanh không chậm nhắc nhở: “Tiên sinh, mạng tinh thần của tôi vẫn chưa ổn định.”

“Vậy là đủ rồi,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Tất cả đi theo ta.”

Sau khi loại trừ tất cả âm mưu và tính kế, danh tướng ba trăm năm trước đặt móng liên minh, đối mặt với hậu nhân vốn nên khiến ông ta kiêu ngạo bằng hình thức như vậy.

Hiệu trưởng nhiệm kỳ đầu và sinh viên tốt nghiệp vinh dự của học viện Ulan, mỗi người đều cầm kiếm mà đứng, phảng phất là một buổi lễ tốt nghiệp thảm thiết vô cùng.

Trí tuệ nhân tạo thần bí đáng sợ kia chiếm cứ cả Thiên Hà Số 1, trong vũ trụ tăm tối vô biên, giống như phát ra một tiếng thở dài nhè nhẹ.

Chiến đội cơ giáp phá vây dưới mặt đất như một thanh kiếm bén xông lên không trung, đồng thời xuất phát từ mười mấy điểm tị nạn, một loạt đạn đạo cuốn ra, nỗ lực nổ ra một lỗ thủng, bụi mù cuồn cuộn ngưng kết thành các đám mây trí mạng trên không trung Votaw, chiến đội cơ giáp chặn đường trên trời chợt co cụm, lập tức bị mấy phát pháo ion năng lượng cao xô ra, trọng giáp của Lâm Tĩnh Hằng không lệch chút nào chui qua khe hở ấy, nòng pháo của trọng giáp như bánh răng linh hoạt, cùng một thời gian bắn rơi ba cơ giáp quân địch.

“Sao tôi cảm thấy mình lâu lắm rồi không tự mình ra tay bắn?” Không biết là Thống soái quân trung ương nào lẩm bẩm.

Trịnh Địch cười to: “Nòng pháo của ông rỉ sét rồi à?”

“Các vị, chú ý,” Giọng nói ổn định của Lục Tất Hành vang lên trong kênh truyền tin, “Đối phương không có cổng nối người cơ, chúng ta thì có, cẩn thận mạng tinh thần của các vị -“

Bạch Ngân Thập Vệ, quân trung ương, quân liên minh liên thủ, khi sắp sửa xé rách tuyến phong tỏa không trung, một đợt công kích mạng tinh thần đột nhiên tập kích.

Đội ngũ chỉnh tề lập tức lộ ra một chút kinh hoảng.

Đúng lúc này, một trọng giáp siêu cấp trong thập đại danh kiếm không biết từ đâu chui ra, chậm rãi tới gần nhóm Lâm Tĩnh Hằng, trên thân cơ lóe hoa văn phức tạp, một tín hiệu tự động kết nối vào đường truyền tin của họ: “Xin chào, Trạm Lư.”

“Xin chào, Long Uyên.” Trạm Lư trả lời, “Không ngờ có một ngày chúng ta gặp nhau trên chiến trường, ta nhớ chủ nhân của ngươi từng là một vị lão tướng quân đức cao vọng trọng, nếu ông ấy còn sống, nhất định sẽ rất buồn.”

“Đúng vậy,” Hạch cơ giáp tên “Long Uyên” nói, “May mà ta bây giờ không có chủ nhân, ta đã bị bí mật cải tạo, hạch cơ giáp chính là người lái, ta có thể tự do khống chế thân cơ, nơi mạng tinh thần của ta đến, tất cả cơ giáp không người lái đều có thể nghe ta điều phối. Ngược lại tình hình của ngươi nhìn chán nản hơn.”

“Đúng vậy, mạng tinh thần của ta do sự cố đã bị hao tổn, còn chưa hoàn toàn sửa xong, vật liệu của hạch cơ giáp cũng vẫn là vật thí nghiệm, thân cơ giáp thì là nhặt được.” Trạm Lư vô cùng thành thật trả lời, “Nhưng chủ nhân của ta đánh giá rằng, cho dù như vậy, ngài cũng có thể tự do đánh các vị.”

Lục Tất Hành: “… Trí tuệ nhân tạo cấp cao nhất của liên minh đều thật thà như thế à?”

Lâm Tĩnh Hằng không muốn trả lời vấn đề này lắm.

Long Uyên nói: “A, đã như thế, thì ta sẽ không khách sáo nữa.”

Ngay sau đó, mạng tinh thần khiến người ngạt thở của trọng giáp quét qua, đập mạnh vào cổng nối người cơ có khe hở tự nhiên, đại não Lâm Tĩnh Hằng như bị kim đâm một phát, mạng tinh thần không ổn định của Trạm Lư cũng lung lay theo.

Lâm thượng tướng của cứ điểm Bạch Ngân năm ấy, tinh thần lực đến gần cực hạn của loài người, trước nay đều là hắn ở trên chiến trường quét người khác, lần đầu bị quét, mùi vị thật là khó lòng miêu tả.

Hắn mà còn như thế, những người khác thật sự không cần phải nói.

Cùng một thời gian, đại đa số người lái cơ giáp đều bị đợt công kích mạng tinh thần thứ nhất quét xuống, người lái dự phòng chật vật thay thế, cũng may người lái dự phòng của quân chính quy thay đổi thuần thục, tất cả khoang điều khiển của cơ giáp đều thành thạo chuyền thuốc thư giãn cho nhau, giằng co tử thủ trận địa vô hình này.

“Lâm tướng quân,” Long Uyên nói, “Các ngài rất mạnh, nhưng loài người không thể mạnh hơn máy móc, chúng tôi không có cổng nối người cơ, chúng tôi đã đứng ở thế bất bại.”

Câu trả lời của Lâm Tĩnh Hằng là một phát đạn đạo.

Votaw đã thành một chiến trường đa phương hỗn chiến, không ai chú ý, một đội tàu vũ trụ không mấy nổi bật do dự đến bên ngoài Votaw, họ đã tiến vào phạm vi mạng tinh thần của trọng giáp, rất nhiều cơ giáp đã lưu ý đến, hơi quét qua là biết, đây là một đội cơ giáp ngụy trang thành tàu vũ trụ dân dụng, nhưng dù là cơ giáp, cũng đều là tiểu cơ giáp như con kiến, không chắc là từ trên tiểu tinh cầu nào trốn ra, trong tình hình chiến đấu kịch liệt thế này, không ai chú ý tới họ.

Thế nhưng ngay lập tức, đội ngũ tiểu cơ giáp không hút mắt này đột nhiên tách ra, vây quanh điểm nhảy vũ trụ gần Votaw nhất.

Ngay sau đó, trên tất cả cơ giáp đều nhận được một tin tức: “Đường nhảy khẩn cấp đã mở, chúc các vị may mắn – vì sinh mạng và tự nhiên.”

Cả kênh truyền tin ầm lên.

“Hiệp hội chống Utopia?”

“Cái gì vậy!”

Thống soái Woolf của liên minh sử dụng thủ đoạn của Hiệp hội chống Utopia phong tỏa đường nhảy khẩn cấp của quân vũ trụ dưới đất, mà Hiệp hội chống Utopia hải tặc vũ trụ chân chính chạy tới mở cửa sau cho họ!

Những chuyện xảy ra ngày hôm nay chắc có thể viết thành một bộ lịch sử ma huyễn.

“Rút!” Sau khi Lâm Tĩnh Hằng ra lệnh một tiếng, mạng tinh thần của Trạm Lư dưới sự áp bách của Long Uyên triệt để sụp đổ, song hắn tựa hồ sớm có chuẩn bị, gần như đồng thời thoát ly mạng tinh thần của Trạm Lư, kín kẽ nối vào mạng tinh thần của chính trọng giáp này, Long Uyên giống như đấm một cú mạnh thất bại, lập tức, trọng giáp khởi động nhảy khẩn cấp, biến mất tại chỗ.

Vô số đạn đạo rơi xuống Votaw, người chip và các loại kì trân dị thú ở lại trên tinh cầu toàn bộ tan thành khói bụi, liên quân chở hàng trăm triệu người dân vào khoảnh khắc cuối cùng nhảy khẩn cấp theo cửa sau Hiệp hội chống Utopia mở ra, thoát vây khỏi địa ngục, quân địch và chiến hữu ngày xưa thật sự không phân biệt được ai là ai, ở vùng gần điểm nhảy vũ trụ ngơ ngác nhìn nhau, sau khi thoát nạn vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Đúng lúc này, gần điểm nhảy vũ trụ lại có sóng năng lượng mạnh, đoàn trọng giáp có dấu hiệu Quân Đoàn Tự Do vết thương chồng chất thò đầu ra.

“Thống soái!”

Lâm Tĩnh Hằng không chút nghĩ ngợi: “Ngăn lại!”

Song phương mới từ trong cùng một hố lửa nhảy ra lập tức đánh giáp lá cà, Quân Đoàn Tự Do thấy tình thế không ổn, lập tức tính toán bỏ chạy, đám người chip cậy tinh thần lực mình cao, dẫn đầu phát động một đợt tấn công mạng tinh thần.

Liên quân còn chưa hoàn hồn khỏi bóng ma tâm lý bị trí tuệ nhân tạo quét xuống khựng lại –

Chỉ có nòng pháo của Lâm Tĩnh Hằng tập trung vào tàu chỉ huy của đối phương.

Trọng giáp tương đối nhạy bén, khoảnh khắc bị tập trung Lâm Tĩnh Xu đã nhận được cảnh báo, lúc này lồng phòng hộ của trọng giáp ở trên mặt đất đã tiêu hao hầu như không còn, nàng phút chốc ngẩng đầu lên, nhìn xuyên qua máy quay quân dụng, ánh mắt dường như muốn xuyên thủng ngân hà, xuyên thủng cơ giáp, nhìn vào mắt anh trai mình, không thể nói được là chờ mong hay đau lòng…

Anh sẽ tự tay giết em ư?

Đạn đạo bỗng trượt ra nòng pháo, Lâm Tĩnh Xu như tự ngược đãi mình, trân trân nhìn máy quay quân dụng không chớp mắt – nàng không phải là người chết đến nơi cam tâm nhắm mắt.

Tiếng cảnh báo chói tai vang lên, cơ giáp rung mạnh, nàng bay ra ngoài, bị khí thể bảo hộ đón được giữa không trung.

“Thân cơ bị hao tổn, cảnh báo, hệ thống nguồn năng lượng hư hao.”

“Thân cơ hỏng đang tự động tách rời, nguồn năng lượng dự phòng thứ nhất khởi động.”

Đạn đạo đã bắn trượt.

Lâm thượng tướng ngông cuồng của cứ điểm Bạch Ngân năm đó, cũng sẽ run tay bắn trượt đạn đạo sao?

Màn này mới quen thuộc làm sao.

“Đi.” Lâm Tĩnh Xu thì thào, “Nhảy khẩn cấp.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.