Tàn Thứ Phẩm

Quyển 6 - Chương 154




Huyết sắc và thần sắc tức giận trên mặt Lâm Tĩnh Hằng trong nháy mắt bình ổn lại, hắn thoáng hoạt động ngón tay bị giật tê: “Nói.”

Trạm Lư: “Tướng quân Turan đêm qua gửi chất vấn đến tướng quân Duke chuyện Mân Côi Chi Tâm lại lần nữa tăng binh, đối phương cho một câu trả lời vô cùng vội vàng, mà mới mười phút trước, quân thủ vệ biên cảnh Thiên Hà Số 1 đơn phương cắt đứt thông tin liên lạc song hướng đã thành lập, hiện tại Bạch Ngân Cửu đã tập kết hoàn tất ngoài khu lỗ hổng thời gian tự nhiên.”

Lâm Tĩnh Hằng mau chóng nhặt quần áo đêm hôm trước Trạm Lư đặt ở cửa lên thay, Trạm Lư nói xong một câu, hắn đã mặc quần áo xong, cài khuy đến móc gài: “Đợi lệnh, không cần căng thẳng.”

Ánh mắt Lục Tất Hành vô thức đuổi theo hắn: “Anh phán đoán tướng quân Duke không có ác ý sao?”

“Ít nhận hiện giờ ông ta còn chưa có lý do để ác ý,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Khu lỗ hổng thời gian tự nhiên dễ thủ khó công, Turan dẫn ba mươi tiểu cơ giáp thủ tại đó không di chuyển, chỉ cần hỏa lực cung cấp được, cho dù binh lực toàn bộ quân thủ vệ Thiên Hà Số 1 đổ hết đến, cũng không hạ được trận địa của Bạch Ngân Cửu.”

Lục Tất Hành mặc dù quần áo xốc xếch, động tác còn rất lề mề, song đầu óc không chậm: “Tướng quân Duke là thủ quân biên cảnh Thiên Hà Số 1, nên đoán được bên này lỗ hổng thời gian là quân tiên phong Bạch Ngân Cửu, hẳn ông ta cũng không phải ngày đầu tiên biết Turan, cho dù trong nửa năm này kỹ thuật không gian của liên minh đột nhiên phát triển vượt bậc, có thể thực hiện xuyên qua lỗ hổng thời gian tự nhiên không tổn hao gì, cũng không có đạo lý đưa đến cửa cho Bạch Ngân Cửu đánh, nếu thật sự có mưu đồ xấu, theo lý thuyết, phải cố hết sức dụ chúng ta ra ngoài, sẽ không cố ý tạo ra bầu không khí căng thẳng… Nói cách khác, rất có khả năng là bên kia đã xảy ra chuyện? Liệu có liên quan đến hiệu lệnh ba trăm lẻ sáu hay không?”

Lâm Tĩnh Hằng nhìn cậu một cái: “Có khả năng, lần đầu tiên tăng binh là phòng vệ chính đáng, có thể lý giải, nhưng lần thứ hai tăng, thì hơi mắc chứng hoang tưởng bị hại, nếu tôi là Duke, làm tư lệnh quân thủ vệ biên cảnh Thiên Hà Số 1, đại khái trong lòng cũng sẽ không vui lắm… Hơn nữa giữa trung ương liên minh với quân trung ương các thiên hà lại xảy ra mâu thuẫn chỉ là chuyện sớm muộn.”

Lục Tất Hành hơi suy tư hỏi: “Như thế nào?”

“Ham muốn quyền lực nào có chừng mực?” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Thời chiến, quân trung ương các nơi thừa cơ chiếm đất, mạnh ai nấy làm, giống như An Crewe của Thiên Hà Số 7 vậy, trên thực tế đã hình thành một phương quân phiệt, sau đó do tình thế bức bách, bị Woolf chỉnh hợp nhất trí đối ngoại, nhưng một khi thế cục ổn định, họ sẽ phát hiện mình nghe thì là chức quan lớn hơn, thực tế lại lần nữa từ bá chủ một phương giáng cấp thành cơ cấu dưới liên minh. Quân trung ương các nơi năm xưa chất chứa oán hận với liên minh, vốn đã không bền chắc như thép, bây giờ trên tay có quân quyền thực tế, không cần gây chia rẽ cũng sẽ hai lòng, huống chi…”

Lâm Tĩnh Hằng dừng lại, hơi khó khăn phun ra đoạn sau: “Huống chi còn có Quân Đoàn Tự Do, Lâm… Lâm Tĩnh Xu ở bên trong phá rối. Có lẽ mâu thuẫn đã bị dẫn nổ sớm.”

“… Hoặc cũng còn một khả năng khác,” Lục Tất Hành nhặt lại chiếc cà vạt rơi vào góc nhà, vo tròn thành một cục, thần sắc nghiêm trọng, không mấy để ý mà tiện tay nhét cà vạt vào cái tay máy của Trạm Lư, “Quay trở lại vấn đề vừa nãy, chính là Duke… hoặc có người lợi dụng ông ta, cố ý giả vờ bên kia xảy ra chuyện, lập tức cầu viện khẩn cấp chúng ta, mục đích vẫn là dụ người của chúng ta ra ngoài, sau đó tìm cơ hội thả một con ‘ngựa gỗ thành Troy’ vào, việc này cũng khó nói, thế cục liên minh quá phức tạp – năm ấy khi Thiên Hà Số 8 buộc phải đóng cửa, không phải họ đã dùng chiêu này sao? Chúng ta thật sự là bị rắn cắn hơi sợ rồi.”

Mười sáu năm trước, Woolf dùng An Crewe dẫn dụ, lấy mấy trăm triệu dân thường Thiên Hà Số 7 làm mồi nhử, nhất tiễn song điêu, suýt nữa hủy hoại Thiên Hà Số 8, mà bây giờ, lịch sử dường như đang xoay một hướng tương tự.

Bài học này quá đau thương.

Lâm Tĩnh Hằng không lên tiếng, mặt không biểu cảm đi tới đoạt lại cái cà vạt trên tay Trạm Lư.

Lục Tất Hành: “…”

Bấy giờ cậu mới nhận ra điều gì, cả người bị kéo ra khỏi “đau thương”, mặt lập tức đỏ thêm ba nấc – rời khỏi không gian riêng tư, Tổng trưởng là một người văn minh nghiêm trang, vẫn hơi giữ thể diện.

Trạm Lư không hiểu gì cả: “Hiệu trưởng Lục, cà vạt này có cần mang đi giặt không?”

Lục Tất Hành yếu ớt lẩm bẩm một tiếng: “Không cần quan tâm, tôi tự xử lý.”

Lâm Tĩnh Hằng vờ không nghe thấy, nghiêm túc phân phó Trạm Lư: “Thông báo cho Lý Forlan, ta muốn nghe báo cáo vắn tắt về quân tình của Bạch Ngân Nhất.”

“Vâng.” Trạm Lư đáp một tiếng, cùng lúc đó, trong gian cầu thang bắn ra một ngăn kéo nhỏ, bên trên lấp lóe mấy biểu tượng nhỏ, cho biết đây là một “ngăn nhận giặt rửa”, quần áo bát đĩa các thứ đã dùng tiện tay nhét vào ngăn kéo sẽ tự động xử lý dựa theo chất liệu và vết bẩn, “Hệ thống thu gom giặt rửa gia dụng mới nâng cấp, về sau không chỉ có thể hưởng ứng lời gọi của ngài mọi lúc mọi nơi, còn có thể theo yêu cầu cá nhân, để vật phẩm đã giặt rửa về nơi ngài cần, ví dụ như gác xép…”

Lục Tất Hành: “… Anh Trạm Lư à, anh làm ơn đi.”

Lâm Tĩnh Hằng thái dương lồi gân xanh, trực tiếp cấm ngôn: “Trạm Lư, câm miệng.”

Tại căn cứ bí mật của Hiệp hội chống Utopia –

Hope – tiên tri Harris hiện giờ, nghe xong các loại đồn đãi của thuộc hạ về Thiên Hà Số 8, xem đi xem lại rất nhiều lần đoạn phim phỏng vấn hắn mang về, cuối cùng dừng hình ảnh ở đoạn Nguyên soái Woolf mỉm cười nói với nữ phóng viên về “Hoàng Hậu Đêm”. Xem đi xem lại đoạn phim dễ quan sát các biểu cảm nhỏ hơn đối mặt với người thật, Woolf trên đoạn phim mỉm cười so với bình thường tưởng như là hai người vậy.

“Tiên tri, hẳn là Woolf hoài nghi Thiên Hà Số 8 có một lực lượng võ trang vượt qua người thường, hơn nữa trước mắt quân trung ương các nơi đều vì sự độc lập của Thiên Hà Số 8 mà lòng người dao động, thoạt nhìn rất muốn noi theo, tôi nghĩ Woolf định trước một bước hủy diệt Thiên Hà Số 8 trước khi bọn họ lên mặt.”

Hope cau mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt thoải mái của Woolf.

Thuộc hạ dò xét thần sắc ông ta hỏi: “Tiên tri, không phải ngài nói không tiếc giá nào cũng phải ngăn cản chiến tranh toàn diện lại lần nữa bùng nổ sao? Thế bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”

Hope hơi suy tư nhìn hắn một cái, vẫn cảm thấy không đúng. Ông ta từng coi Woolf là sự kéo dài tinh thần của Bạch Tháp, từng do Woolf mà Đông Sơn tái khởi, lại bị Woolf lợi dụng thương tích đầy mình, mà nay bị Woolf trói buộc không thể nhúc nhích, như quân cờ không tự chủ được bị đôi tay khô gầy kia đè chặt trên bàn cờ, tình cảm đối với ông lão ấy rất phức tạp, nhưng cũng hơi lý giải đối phương.

Không biết tại sao mà Hope luôn cảm thấy, Woolf không hề chấp nhất chuyện nắm quyền thống nhất liên minh lắm – ông ta đã ba trăm hai mươi tuổi, còn có thể nắm quyền lực bao nhiêu năm? Sinh tiền cô độc một mình, quyền hành lớn bằng trời này lại để ai kế thừa?

Lần trước gặp Woolf, là không lâu sau khi nghe nói Lâm Tĩnh Hằng dẫn Bạch Ngân Thập Vệ ngông nghênh xuất hiện, Woolf bí mật đi tìm ông ta, nhưng từ đầu đến cuối không nói chính sự gì, chỉ dường như sinh ra cảm khái mà nói với ông ta: “Các ông – ông và Tĩnh Hằng nhất định trong lòng đều cảm thấy, liên minh này là thành lập trên âm mưu và nói dối, tuy rằng các ông đều không muốn hủy hoại sự hòa bình hiện có, nhưng đều khinh thường loại hòa bình này… Các ông sai rồi.”

“Thế giới này chính là xây dựng trên âm mưu và nói dối, nhưng thế giới không hề ghê tởm, bởi vì sẽ luôn có người trở thành tế phẩm của nói dối, trung hòa sự phẫn nộ của người dân, sau đó kéo dài thế giới đã hình thành, đây là quy luật tất nhiên… Tặng ông một món quà nhỏ, trở về hãy xem.”

Đúng rồi, Woolf tặng cho ông ta, là một gói hạt giống Tulip đen “Hoàng Hậu Đêm”.

Gói hạt giống ấy có thâm ý gì?

“Tiên tri!” Lúc này, một người sấp ngửa lao vào, cắt ngang mạch suy nghĩ của Hope, “Duke của quân thủ vệ biên cảnh Thiên Hà Số 1 trên đường về Votaw bị ám sát mất mạng, bọn họ nói là chúng ta làm!”

Hope giật mình: “Cái gì?!”

“Cái gì?!” Vương Alan như bị sét đánh, “Ngươi nói lại lần nữa xem, ai bị ám sát?”

“Theo nguồn tin đáng tin cậy, tướng quân Duke sáng nay trên đường trở về Votaw, bất ngờ gặp phải hải tặc Hiệp hội chống Utopia phục kích, bị ám sát mất mạng!”

Vương Alan túa mồ hôi lạnh, Duke là người đứng đầu quân trung ương, nhất hô bá ứng trong những lão quân phiệt không ngừng điều phối đó, lão chết ở Thiên Hà Số 1, việc này còn nói rõ được không? Vương Alan muốn “hiệp thiên tử lệnh chư hầu”, thao túng Woolf điều khiển quân trung ương, nhưng cũng cần “chư hầu” đều bằng lòng phục tùng “thiên tử” mới được.

Trong đầu lão “Uỳnh” một tiếng, trong tình thế cấp bách, suýt nữa quên ngoại trừ lão và chính bản thân Woolf, những người khác không hề biết người sau lưng Hiệp hội chống Utopia là ai.

Đúng lúc này, thiết bị đầu cuối cá nhân nhận được mật điện, Vương Alan đuổi cấp dưới ra, một mình đi vào phòng bí mật, lập tức nối máy: “Vừa rồi Duke…”

“Duke là ta giết.” Lâm Tĩnh Xu không nhanh không chậm cắt ngang lão, “Không cần căng thẳng.”

Xương toàn thân Vương Alan đều đang toát hơi lạnh ra ngoài, lão gằn ra một câu: “Cô điên rồi à?”

“Duke sáng nay không qua bất cứ thủ tục gì, tự ý rời khỏi biên cảnh, dẫn theo một chiến đội cơ giáp có trọng giáp, nếu ta nhớ không lầm, Votaw trọng địa, bất cứ võ trang nào có thể thực hiện bước nhảy vũ trụ chưa qua phê duyệt đặc biệt không được phép tới gần, ngay cả thượng tướng Lâm Tĩnh Hằng cứ điểm Bạch Ngân năm đó cũng chỉ có thể đi tàu vũ trụ, qua từng trạm gác,” Lâm Tĩnh Xu hạ mí mắt xuống, “Duke chẳng lẽ còn cuồng vọng hơn, còn không hiểu quy củ hơn hắn? Lão chính là cố ý, ta không chặn lão trên đường, bây giờ lão đã đến Votaw làm phản rồi, ông định kết thúc như thế nào? Lấy đức thu phục người à, ngài thư ký trưởng thân mến?”

Khuôn mặt trời sinh màu quả trám của Vương Alan nhợt nhạt hơn bình thường: “Quân trung ương các nơi nghe thấy sẽ như thế nào…”

Lâm Tĩnh Xu cười nhẹ một tiếng: “Duke dẫn chiến đội cơ giáp bức thẳng Votaw, quân trung ương các nơi nghe thấy lại sẽ nghĩ như thế nào? Trên việc này, tiên hạ thủ vi cường, hơn nữa cặp mông tôn quý của ngài thư ký trưởng làm sao lại tự động ngồi cùng một băng ghế với hải tặc vũ trụ rồi? Tướng quân Duke là bị Hiệp hội chống Utopia ám sát, có liên quan gì đến ngài? Ngài chỉ cần phụ trách căm phẫn trào dâng là được.”

Vương Alan có tật giật mình, lúc này mới hoàn hồn, lão thở phào nhẹ nhõm, đôi mày vẫn chưa giãn ra, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Lâm Tĩnh Xu: “Ngươi nói thì dễ dàng lắm, địa điểm Duke bị ám sát cách nơi đóng quân của quân liên minh không đến một ngày hành trình, cho dù lão thật sự là do ‘Hiệp hội chống Utopia giết’, trung ương liên minh có thể thoát được can hệ? Ngươi cố ý có phải không! Vả lại là ngươi bảo ta, trước mắt chỉ cần Woolf còn sống, Quân Đoàn Tự Do còn uy hiếp, liên minh và quân trung ương sẽ không đến mức lập tức trở mặt, tại sao Duke đột nhiên làm chuyện này?”

“Kích động là ma quỷ chăng, có lẽ tình cảm của Duke đối với tướng quân Lục Tín đặc biệt sâu đậm? Ta đâu đã từng vác nòng pháo đánh trận, làm sao hiểu sự sùng bái cá nhân của đám lính đó?” Lâm Tĩnh Xu mặt không đổi sắc nói, “Địa điểm phục kích lựa chọn ở đó, là bởi vì đi tiếp về phía trước, sẽ tiến vào bán kính tuần tra của quân thủ vệ biên cảnh Thiên Hà Số 1, thư ký trưởng, ngài thật sự cho rằng đám lính tôm tướng cua dưới tay ta là đối thủ của quân chính quy à? Nếu như vậy, ta đã dùng võ trang hạ Votaw lâu rồi, cần ở đây chịu hoài nghi và chỉ trích vô lý của ngài sao?”

Vương Alan nghe những lời này, sắc mặt hơi dịu đi.

Trong mắt lão, Quân Đoàn Tự Do quả thật chẳng nhằm nhò gì, nhiều năm như vậy, Hiệp hội chống Utopia và Đoàn Quang Vinh hai tổ chức hải tặc lớn, đã trải qua một khởi một suy oanh oanh liệt liệt, chỉ có đám Quân Đoàn Tự Do còn đang giở âm mưu bí mật, thậm thà thậm thụt dùng bàng môn tà đạo cầu sinh trong khe hẹp. Lâm Tĩnh Xu dẫu tài giỏi hơn, xét đến cùng, tối đa cũng chỉ là một thủ lĩnh phần tử khủng bố, làm trò khủng bố tập kích, nhưng muốn chen một chân trên chính đàn liên minh gió nổi mây đùn, còn phải dựa vào lão mới được.

Lâm Tĩnh Xu lạnh lùng nói: “Ngài đã không tin ta, thế ta cũng không cần thiết vội vàng sắp xếp công việc tiếp sau cho ngài nữa, tạm biệt.”

“Từ từ, Tĩnh Xu!” Thần sắc Vương Alan trong nháy mắt hòa hoãn lại, “Sao ngươi lớn thế rồi mà còn thích giận lẫy? Ngươi nói như vậy, ta còn tưởng là cô bé con cưỡi thú một sừng bay lung tung trong nhà Lâm tướng quân năm xưa chứ.”

Ngón tay Lâm Tĩnh Xu bấm chặt lòng bàn tay, trên mặt lại đúng lúc làm ra thần sắc “hơi thả lỏng”.

“Tin tức tới quá đột nhiên, ngươi cũng phải báo trước một tiếng với ta chứ, ta chỉ là hơi hoảng mới nói chuyện không lựa lời.” Vương Alan lật mặt như lật sách, lời hay thuận miệng ra ngay, “moi tim moi gan” mười phút với Lâm Tĩnh Xu, cuối cùng nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn như khắc từ băng kia lộ ra một chút hơi người, lão lại rất đỗi tang thương mà thở dài, “Con người đều là như thế, đeo mặt nạ với người ngoài, đeo lâu khó chịu, đối với người một nhà mới đặc biệt sơ sẩy.”

Lâm Tĩnh Xu giống như bị câu “người một nhà” này lay động, hơi trầm ngâm: “Kỳ thực bây giờ Duke chết rồi, đánh hay sẽ là bài đẹp – đừng quên năm đó Woolf ngưng tụ quân trung ương như thế nào. Trung ương liên minh nên lập tức lên tiếng chỉ trích, làm đủ tư thái…”

Vương Alan: “Tư thái chỉ sợ không đủ.”

“Tư thái đương nhiên không đủ,” Lâm Tĩnh Xu nhướng mày ngài, “Liên minh muốn cùng chung mối thù với quân trung ương các nơi, ít nhất cũng phải bị đả kích và tổn thất ngang nhau, mới đáng tin, đúng không?”

Vương Alan hiểu được ý nằm ngoài lời của nàng, run run: “Ngươi nói là…”

Lâm Tĩnh Xu giơ một ngón tay lên môi: “Phải nhảy ra ngoài cục diện nhìn vấn đề chú Alan à, tùy thời bỏ đi thẻ bạc cũ giá trị bắt đầu giảm bớt, dùng chiêu mới thay đổi mới là căn cơ để đứng thế bất bại.”

Vương Alan ngẩn người đứng ở đó, mồ hôi lạnh túa ra, cả người như đứng cạnh vách núi cheo leo. Lão dưới sự thúc giục của quyền lực và dã tâm, ma xui quỷ khiến đi lên lối rẽ này, song vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng triệt để phản bội chủ nhân ngày xưa, hai trăm năm đi theo làm tùy tùng cho Woolf, đã đóng đinh vào xương lão một chút tính đầy tớ, dù rằng lão căm thù nó đến tận xương tủy, tính đầy tớ này vẫn thường xuyên nhảy ra gây chuyện.

“Ta nghĩ xem, ngươi để ta…”

“Xác Duke đã lạnh rồi,” Lâm Tĩnh Xu bình tĩnh nói, “Chú Alan, không còn thời gian, vận mệnh sẽ chỉ cho người nó lựa chọn một cơ hội, cơ hội này có thể chỉ một phút đồng hồ – Waterloo chôn vùi trong tay Grouchy như thế nào?” (Waterloo tức trận Waterloo, và Grouchy là một thống chế)

Vương Alan: “Thế… thế Thiên Hà Số 8 thì sao?”

“Nội ứng của ta vừa đơn phương cắt đứt thông tin liên lạc của Thiên Hà Số 8 với quân thủ vệ biên cảnh, vờ như bên này có việc lớn xảy ra, ngài đoán, bên phía Thiên Hà Số 8 bị An Crewe lừa một lần bây giờ bị bịt kín hai mắt, sẽ có phỏng đoán như thế nào với bên này? Lúc này, lỡ như Duke phái người cầu viện Thiên Hà Số 8, các tướng quân Thiên Hà Số 8 liệu có cảm thấy liên minh hai lần dùng cùng một chiêu, hơi sỉ nhục IQ?” Lâm Tĩnh Xu mỉm cười, “Tốt nhất vị ‘tiên tri phản chiến’ kia của Hiệp hội chống Utopia bị cái nồi to trời giáng dọa vỡ mật, nếu lão ta trong sự hốt hoảng lại có thể nghĩ cách truyền chút tin tức đến Thiên Hà Số 8, thì nhìn sẽ đáng tin hơn.”

“Yên tâm, chú Alan, Thiên Hà Số 8 sẽ ngoan ngoãn đóng cửa không ra ngoài.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.