Tàn Thứ Phẩm

Quyển 5 - Chương 130




“Tôi từng bất ngờ thu được một bản ghi âm lời để lại, là Laura sau cùng gửi cho Hiệp hội chống Utopia,” Lâm Tĩnh Hằng chuyển tiểu cơ giáp sang chế độ lái tự động – trong cơ giáp của Quân Đoàn Tự Do có bản đồ tuyến đường vũ trụ đầy đủ, bọn hải tặc trường kỳ chạy bên rìa tăm tối biết những nơi nào có thể tránh tai mắt người khác, “Bà ấy nói tội danh của ông năm đó là ‘phản nhân loại, cấu kết hải tặc vực ngoại, thực nghiệm cơ thể người’, do ông mà Vườn Địa Đàng từ tự nguyện gia nhập biến thành cưỡng chế đăng ký, từ đây loại trừ khái niệm ‘mất tích’ trong xã hội loài người, tiến sĩ, những tội danh này của ông, tất cả đều là quản ủy hội Vườn Địa Đàng vu khống sao?”

Tiến sĩ Harden khi nghe thấy “ghi âm lời để lại”, biểu cảm trên mặt liền cứng đờ.

“Ông nói với tôi, là học trò của ông bắt tay với đám điên Hiệp hội chống Utopia vực ngoại, ông không liên quan gì đến họ, nhưng tin tức tôi có được không phải là như vậy,” Lâm Tĩnh Hằng lại nói, “Trong hang ổ Hiệp hội chống Utopia còn có một tài liệu cơ mật, ghi lại một phần nguồn gốc tài chính của tổ chức, tiến sĩ Harden, tôi đã nhìn thấy tên ông trên đó, đừng nói là trên vụ việc này, Hiệp hội chống Utopia và quản ủy hội Vườn Địa Đàng cùng nhau hãm hại ông nhé?”

Tiến sĩ Harden khàn khàn nói: “Cháu từ lâu đã có được tư liệu nội bộ của Hiệp hội chống Utopia, cho nên… khi cháu lần đầu tiên mở mắt ra trên tiểu hành tinh, đã biết ta có điều giữ lại.”

Lâm Tĩnh Hằng nở nụ cười với ông ta, khóe mắt còn dính vết máu chưa lau sạch.

Mười bốn năm qua hắn chưa từng tiết lộ mảy may, chỉ đơn thuần bày ra dáng vẻ bởi vì bị thương quá nhiều mà cực kỳ đề phòng bên ngoài, cùng tiến sĩ Harden lợi dụng lẫn nhau, phần lớn thời gian không dễ sống chung, tính cách hết sức đáng ghét, nhưng thỉnh thoảng cũng lộ ra một chút ôn hòa, khiến người ta có ảo giác, giống như sống nương tựa lẫn nhau trong bước đường cùng đang từng chút một mài đi xác ngoài lạnh băng của hắn.

Thì ra lại là đóng kịch.

Tiến sĩ Harden choàng tỉnh ngộ, khi Lâm Tĩnh Xu hốt hoảng phong tỏa nhà tù vũ trụ, trốn khỏi tiểu hành tinh, ông tự mình đi gặp Lâm Tĩnh Hằng vừa tỉnh lại, Lâm Tĩnh Hằng lúc ấy vì một câu thử của ông mà thay đổi sắc mặt, và lập tức nổ dung dịch dẫn điện bên cạnh, hiện giờ xem ra, đó cũng là cố ý.

Hắn đang cố ý tăng thêm cho tiến sĩ Harden ấn tượng “mình là con thú bị nhốt”, vô hình trung xóa đi sự cảnh giác của Harden.

Hiện giờ trên cả cơ giáp chỉ còn lại hai sinh vật còn sống là họ, Lâm Tĩnh Hằng nắm trong tay mạng tinh thần, rốt cuộc không sợ hãi gì, vì thế hắn chậm rãi hạ ánh mắt xuống, ung dung đường cùng lộ mặt với tiến sĩ Harden: “Đúng – cho nên tiến sĩ à, bây giờ ông hãy nói cho tôi biết, tại sao sau khi giả chết trốn đi, ông không liên lạc với Hiệp hội chống Utopia nữa, mà làm lại từ đầu?”

Tiến sĩ Harden thấp giọng nói: “Nếu cháu không hài lòng với câu trả lời của ta thì sẽ thế nào?”

“Chẳng thế nào hết, đừng căng thẳng, tiến sĩ ạ,” Lâm Tĩnh Hằng dùng ngữ khí “kiểu Votaw” hai người đều đã lâu không nghe, nói vô cùng thoải mái, “Trải qua hai tổ chức lớn Hiệp hội chống Utopia và Quân Đoàn Tự Do, nắm giữ kỹ thuật hạch tâm của chip Nha Phiến, tôi tin ngài là hết sức quý giá, quá quý giá, cho nên phải ‘bảo quản thích đáng’.”

“Lâm thượng tướng.” Tiến sĩ Harden thở dài một hơi, có cảm giác bản thân ông một học giả xuất thân Bạch Tháp cũng không dám gọi hắn là “Tĩnh Hằng” nữa, là nhân viên nghiên cứu khoa học cao cấp, luôn dễ cảm thấy mình thông minh, người khác đều ngu muội, cảm thấy người khác trong cuộc u mê, mình nhìn thấu triệt hơn ai khác… Lại quên những “võ phu” này mới là người từng hoạt động ở trung tâm gió lốc chính trị Votaw, Lâm Tĩnh Hằng là như thế, Woolf cũng là như thế – ngay cả Lục Tín cũng chưa hẳn ngây thơ đến đâu, chỉ là con người ấy giữ vững quá nhiều thứ, thỉnh thoảng lo cái này mất cái khác mà thôi.

“Cháu để khoang y tế lấy chip ra trước đã,” Tiến sĩ Harden héo rút thành một cục rất già nua, rất mệt mỏi, ông trầm giọng nói, “Chip Nha Phiến vô cùng nguy hiểm, nó sẽ thay đổi kết cấu sinh lý của cháu trên mức độ nhất định không thể cứu vãn, cháu thật sự muốn làm một kẻ nghiện chip sinh vật ư?”

Lâm Tĩnh Hằng không chút rung rinh chống đầu nhìn ông: “Tôi cho rằng tiến sĩ ngài ban đầu nghiên cứu chip sinh vật, mục đích không phải để người ta nghiện, mà là ‘nhân loại tiến hóa’.”

Tiến sĩ Harden giật mình: “Làm sao cháu biết?”

“Tôi ở Thiên Hà Số 8 rất lâu, từng tìm hiểu lịch sử của ‘kế hoạch Nữ Oa’, tiếp xúc từ cự ly gần với virus Cầu Vồng biến chủng, bên cạnh cũng có chuyên gia đáng tin cậy,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Thế nào, không đúng à?”

Tiến sĩ Harden mím chặt môi.

“Nghe nói virus Cầu Vồng có thể làm tế bào thoái hóa, có thể kích hoạt tiềm lực của gien, bởi vậy nếu có thể thông qua phương thức nào đó, lợi dụng một số đặc tính của virus Cầu Vồng, cải tạo cơ thể người thành một nền có thể ‘tiến hóa’, lại thông qua chip sinh vật dẫn dắt, nhân loại tương lai sẽ có tiềm lực vô cùng lớn, có vô số phương hướng tiến hóa,” Vết thương trên hông Lâm Tĩnh Hằng khâu xong, hắn hất tay máy của khoang y tế ra, không cho nó bôi thuốc trừ sẹo dính nhớp trên người mình, cài khuy, khá là nghiền ngẫm mà nói, “‘Kế hoạch Nữ Oa’ của Thiên Hà Số 8 thành công ghép ra một điểu nhân, tôi đã thấy hắn, tiến sĩ Harden, với trình độ của người phụ trách Bạch Tháp nhiệm kỳ đầu, ông không thể còn không bằng đám gà mờ Thiên Hà Số 8 và vực ngoại chứ?”

Tiến sĩ Harden nói khô khốc: “Đó chỉ là… chỉ là một lý luận, virus Cầu Vồng hoàn toàn cải tạo cơ thể người không thể thực hiện, chúng tôi không nuôi ra được nền tiến hóa lý tưởng, chip sinh vật càng…”

“Cơ sở lý luận.” Lâm Tĩnh Hằng cắt ngang, ánh mắt như rắn độc siết cổ ông, “Không thể nào? Tiến sĩ, ông quá khiêm tốn rồi, chỉ là cơ sở lý luận, thế mấy năm nay ông trốn chui trốn nhủi làm gì?”

Một luồng ớn lạnh sợ hãi bò lên cột sống tiến sĩ Harden, ông đã nhìn quen đôi mắt ấy của Lâm Tĩnh Hằng rồi, đôi mắt xám thỉnh thoảng sẽ vì một chút hơi người mà có vẻ đặc biệt sống động, còn đáng sợ hơn lỗ đen vũ trụ, tiến sĩ Harden ý thức được rằng hắn cũng muốn kỹ thuật hạch tâm của “kế hoạch Nữ Oa”.

Anh em sinh đôi, chẳng ai kém cỏi hơn ai, so với phần tử khủng bố có phần điên cuồng Lâm Tĩnh Xu, cựu thượng tướng liên minh Lâm Tĩnh Hằng này tâm cơ càng đáng sợ hơn.

“Tiến sĩ, ở trên tay tôi, ông tương đối an toàn, bí mật của ông sẽ không bị tiết lộ mảy may, điều kiện nghiên cứu khoa học Tĩnh Xu có thể cho ông, tôi cũng có thể cho ông, tôi còn quen biết rất nhiều người bệnh chứng não rỗng, họ đều sẽ rất sẵn lòng làm vật thí nghiệm của ông,” Lâm Tĩnh Hằng nhẹ nhàng hạ giọng, nói bên tai ông, “Còn có tôi, tinh thần lực của tôi thời gian dài ổn định ở trị số cực hạn của nhân loại, liên minh trăm năm gần đây không ai địch nổi tôi về mặt này, tôi có thể giúp ông tìm kiếm biên giới sức mạnh của nhân loại – vĩnh viễn theo đuổi sức mạnh cao hơn, không phải là việc chúng ta nên làm sao?”

Tiến sĩ Harden đột nhiên biến sắc: “Cháu đang nói cái gì! Cháu bị Nha Phiến ảnh hưởng rồi à?!”

Lâm Tĩnh Hằng không chút rung rinh nhìn ông.

“Kỹ thuật hạch tâm của Nữ Oa ta sẽ không cho bất cứ ai! Hiệp hội chống Utopia, Lâm Tĩnh Xu, cả cháu nữa! Cháu có thể lập tức giết ta!”

Lâm Tĩnh Hằng như cười như không đè vai ông: “Đừng kích động, suỵt – tiến sĩ, chúng ta không ai sợ chết, tôi biết.”

Tiến sĩ Harden bị hắn dùng một tay ấn vào khoang y tế, ông có bộ não vĩ đại nhất, nhưng nhục thể yếu ớt không có một chút sức phản kháng, ông cả đời này đều đang không ngừng chạy trốn, lại không ngừng sa vào bẫy mới.

“Lúc trốn khỏi Bạch Tháp, ta đã tiêu hủy tất cả tài liệu thực nghiệm, cắt đứt liên hệ với Hiệp hội chống Utopia… Bởi vì ta phát hiện bọn họ ý đồ lợi dụng ta, lũng đoạn kỹ thuật ‘Nữ Oa’, để bọn họ quyết định ai tiến hóa thành siêu nhân, ai làm ‘tầng dưới chót’ phục vụ siêu nhân. Khi đó ta mới ý thức được, tại sao ‘tiến hóa’ phải là chuyện tự nhiên, bởi vì can thiệp ‘tiến hóa’ sẽ tạo thành tai họa, ta đã từ chối bọn họ… Biến mình thành mục tiêu công kích, đến cuối cùng, ta thậm chí không thể nhận ra rốt cuộc là người bên phía nào đã bán đứng ta, rốt cuộc tay sai của quản ủy hội Vườn Địa Đàng, hay các học trò rất thân cận với Hiệp hội chống Utopia của ta? Ta không biết! Ta không có nơi gửi gắm Tĩnh Xu, chỉ có thể để con bé lớn lên ở quản ủy hội, ta nghĩ bọn họ so với hải tặc, dù sao cũng còn kiêng kị!”

Ông càng nói cảm xúc càng kích động, dường như cách vũng bùn thật lớn mà đau đớn chất vấn mình của quá khứ: “Nhưng làm sao con bé lại biến thành như vậy? Chúng ta tại sao đi đến bước này? Tại sao rơi xuống kết cục này?”

Woolf bạn cũ của ông, là thiết can của liên minh, ông luôn lo bò trắng răng, lo lắng Woolf quá trung thành, sẽ bị quản ủy hội Vườn Địa Đàng hãm hại, năm đó chủ động thêm cái tên này trên Trái Cấm, kết quả gieo mầm họa máu chảy thành sông cho thế giới.

Lâm Tĩnh Xu vì thử ông, bức bách ông, vô số lần ép ông xem thực nghiệm “Nha Phiến” lệch lạc của nàng, xem nàng từng chút một xây dựng vương quốc ngầm bệnh hoạn.

Trong nỗi tuyệt vọng lớn lao, ông đã gặp Lâm thượng tướng trong lời kể vì dân thường Thiên Hà Số 7 và 8 mà suýt nữa tan xương nát thịt, cho rằng Lâm Tĩnh Hằng sẽ không giống với những người khác, nhưng đây lại là một lời nói dối trăm phương ngàn kế.

Sự thật chứng minh, trên thế giới này, mỗi người đều chỉ đang theo đuổi quyền lực và sức mạnh mà thôi.

“Cháu hãy nói cho ta biết, ta rốt cuộc nên làm thế nào? Đây là trừng phạt do năm đó ta chạm đến ‘vùng cấm’ sao, có phải ta nên cả đời mơ hồ làm thuê cho quản ủy hội, bảo trì Vườn Địa Đàng, mơ mơ màng màng mà sống ở Votaw? Cháu…”

Tiến sĩ Harden đột nhiên chững lại, ông trợn to mắt, nhìn thấy Lâm Tĩnh Hằng lấy từ trong túi ra một con chip sinh vật dính máu, ném lên cái khay nhỏ bên cạnh.

“Cháu… cháu đã…”

“Ngủ một lúc đi, ngài cũng mệt rồi.” Lâm Tĩnh Hằng thu lại thần sắc lạnh băng mà tham lam trên mặt, buông lỏng bàn tay giam cầm tiến sĩ Harden, cho khoang y tế một chỉ lệnh đơn giản, một mũi thuốc trấn định tiêm vào mạch máu tiến sĩ Harden.

Tiến sĩ Harden sững sờ: “Cháu…”

Ông mơ hồ nhìn thấy một chút thương xót trên mặt Lâm Tĩnh Hằng, song không đợi ông nhìn rõ, thuốc trấn định dựng sào thấy bóng đã khép mí mắt lại, kéo ông vào giấc ngủ say.

Lâm Tĩnh Hằng chờ ông hít thở ổn định, mở toàn bộ ghi chép của khoang y tế vừa rồi đối với huyết áp, nhịp tim và tình hình hormone của tiến sĩ Harden, giao cho máy tính trên cơ giáp, phân tích độ chân thật của mỗi một câu, sau đó tiện tay ném con chip vào đường ống xử lý phế phẩm.

Tiến sĩ Harden đã qua được thử thách bước đầu của hắn – Lâm Tĩnh Hằng cho khoang y tế về phòng y tế trên cơ giáp, lại gọi robot xử lý sạch sẽ xác chết trong cơ giáp, tìm ra một ít rượu để dành – hắn quả thật cần đưa tiến sĩ Harden về Thiên Hà Số 8, bởi vì thân thể do virus Cầu Vồng cải tạo của Lục Tất Hành luôn là một tâm bệnh của hắn, hắn luôn lo lắng đám gà mờ Độc Nhãn Ưng để lại di chứng gì cho cậu.

Cơ giáp xuyên qua lữ đồ lê thê, bốn bề đột nhiên yên tĩnh, Lâm Tĩnh Hằng một thân một mình, rốt cuộc được nghỉ ngơi thoát khỏi súng ống và đấu đá, nhung nhớ bị kìm nén liền um tùm như cỏ dại, dường như trong khoảnh khắc sắp đâm thủng ngực hắn.

Hắn từng hứa với người kia, bất kể đi khỏi bao lâu, cho dù bò cũng phải bò về.

Năm đó liên quân gặp phục kích, hắn cơ duyên trùng hợp mất liên lạc với người bên ấy mười mấy năm, Turan được sự đồng ý ngầm của hắn cho cậu một liều thuốc mê…

Lục Tất Hành ngủ một giấc tỉnh dậy, sẽ nghĩ như thế nào?

Liệu có cho rằng hắn đã chết rồi hay không?

Liệu có hận hắn hay không?

Liệu có… quên hắn hay không?

Ý nghĩ cuối cùng vừa sinh ra, tim “thịch” nhẹ một phát, rượu đắng đầu lưỡi đè xuống không cẩn thận trượt vào họng, cảm giác dạ dày cháy bỏng khiến hắn hoàn hồn, có lẽ do mất máu mà hắn bỗng nhiên hơi chóng mặt rất nhẹ.

Lâm Tĩnh Hằng bắt buộc mình tập trung tinh thần, lúc này, truyền tin viễn trình hắn gửi đi đột nhiên có hồi âm đầu tiên – “Ngươi là ai?!”

Lâm Tĩnh Hằng gom lại cảm xúc tràn ra, nhét hết chúng về ngực phong kín, quay mặt lại là lưỡi dao sắc bén không thể bẻ gãy, hắn úp ly rượu không qua một bên, trả lời: “Ngươi cho rằng ta là ai, ngu xuẩn.”

Thomas Dương đang bí mật đuổi bắt một chi hải tặc Quân Đoàn Tự Do vành mắt đột nhiên đỏ lên, gào vào kênh truyền tin của mình: “Ngu xuẩn! Hắn lại nói ta là ngu xuẩn! Ta rốt cuộc ngu xuẩn chỗ nào? Bảo chúng ta chiến đấu vì tuyên ngôn tự do, mà bản thân hắn mười sáu năm không tin tức, sống không thấy người chết không thấy xác – cho dù một lời nhắn cũng được mà! Mẹ nó ta suýt nữa đã giải tán đội ngũ! Tướng quân chó má gì, lão đại chó má gì?!”

Trong kênh truyền tin của Bạch Ngân Tam toàn thể im lặng, lặng ngắt như tờ nghe hắn trút ra.

Poisson Dương thở dài.

Thomas Dương quát khàn khàn: “Bạch Ngân Tam nhận được! Đến Mân Côi Chi Tâm, tùy thời đợi lệnh!”

“Bạch Ngân Nhất nhận được.”

“Bạch Ngân Thập đang đến Mân Côi Chi Tâm.”

“Bạch Ngân Lục tập hợp hoàn tất, tùy thời đợi lệnh, tướng quân, hai mươi hai năm không gặp, lâu quá rồi.”

“Bạch Ngân Tứ tổn thất quá cao, cả Đệ Tứ Vệ trước mắt chỉ còn ba người hai cơ giáp, mười sáu năm qua chúng tôi chưa bao giờ từ bỏ chiến đấu, rất vui khi lại được nghe thấy tiếng ngài lần nữa, tướng quân của tôi.”

“Quấy nhiễu và tạp âm đã biến mất, đã xác định tọa độ của các đồng đội khác, đội hộ vệ của chúng ta đang chạy tới bên này, dự tính trong vòng nửa tiếng có thể tập hợp.” Bạc Hà ngẩng đầu lên, “Đo được phản ứng năng lượng của điểm nhảy vũ trụ, đề nghị định vị một lần nữa – phải chăng chúng ta đã rời khỏi khu vực sâu trong Mân Côi Chi Tâm rồi.”

Liên hệ của họ với Thiên Hà Số 8 xa xôi vẫn là khi ngắt khi nối, một câu không khác lắm lặp lại mấy chục lần bên kia mới nhận được, cũng may đây là một lần thăm dò chưa từng có, thế nên cả bộ công trình đều rất kiên nhẫn.

“Nhận được yêu cầu truyền tin -“

“Đội hộ vệ à?” Bạc Hà lẩm bẩm, “Không phải tôi vừa cho bọn họ định vị… Từ từ, đội trưởng, đây hình như là?”

Cô chưa dứt lời, những người khác trong đội viễn chinh cũng chú ý tới, một tàu vũ trụ nhỏ rất bỏ túi đang tới gần họ – bỏ túi là bởi vì những chỗ có thể tách cơ bản đều đã bị nổ bay, tàu vũ trụ chẳng biết là may mắn hay là có kỹ thuật viên rất lợi hại mà giữ được một cabin hoàn chỉnh, cabin kia giống cái chai trôi cỡ lớn, cũng không có động lực, tông ngang đụng dọc mà bay qua, trông như sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.

“Người thiên hà khác?” Đội trưởng đội viễn chinh khá kích động, điều này có nghĩa là cách mười mấy năm, họ lại lần nữa tiến vào khu vực hoạt động của những người khác, “Chào, chào họ một tiếng.”

Bạc Hà chấp nhận yêu cầu truyền tin, những tiếng cầu cứu và gào khóc lộn xộn lập tức chui vào tai cô, nam nữ già trẻ tiếng động gì cũng có, có tiếng mấy đứa trẻ đặc biệt chói tai, khiến Bạc Hà đã quen với hoàn cảnh vũ trụ yên tĩnh ngớ ra: “Tình huống gì vậy?”

Lúc này, có một giọng nam yếu ớt nhưng bình tĩnh xuyên qua những tiếng quỷ khóc sói gào đó, phát âm rõ ràng: “Chào hạm đội không biết tên, chúng tôi đến từ hành tinh Serbia ngoài rìa Thiên Hà Số 1, trên tàu vũ trụ này toàn bộ là nhân viên phi võ trang, bao gồm sáu cụ già trên hai trăm năm mươi tuổi và bốn trẻ em, chúng tôi không có vũ khí, hệ thống động lực của tàu vũ trụ đã hỏng hóc rơi ra, không cách nào kháng cự lực hút đến từ Mân Côi Chi Tâm, những người bạn đối diện, bất kể ngài thuộc về võ trang phương nào, có thể dựa theo chủ nghĩa nhân đạo cung cấp viện trợ cho chúng tôi hay không, xin lặp lại một lần nữa, chúng tôi không có vũ khí…”

Tại trung tâm chỉ huy căn cứ Ngân Hà Thành trên sao Khải Minh của Thiên Hà Số 8.

“Tổng trưởng, vừa tập hợp được tin tức đến từ khu lỗ hổng thời gian, đội viễn chinh tình cờ gặp một nhóm nạn dân trốn ra từ sao Serbia của Thiên Hà Số 1.”

Lục Tất Hành ngẩng đầu lên.

“Nghe nói hải tặc Đoàn Quang Vinh đầu hàng, Thiên Hà Số 1 vốn đã đình chiến, mười sáu tiếng sau sẽ chính thức buông võ trang xuống, rút khỏi Thiên Hà Số 1, trình thư hàng lên liên minh, tuyên bố đình chiến.”

Trên mặt Lục Tất Hành không rõ cảm xúc, cậu nói đầy ẩn ý: “Hòa bình rồi à, rất tốt, chúng ta vừa mới tìm được đường ra thì liên minh đã đình chiến, đây là vận khí gì?”

“Chỉ sợ không phải,” Trạm Lư nói, “Dựa theo tin tức nhóm tiểu thư Bạc Hà thu thập được, mới vừa rồi, võ trang hải tặc bất minh bất ngờ tập kích sao Serbia, khống chế cả tinh cầu, bây giờ đang nghênh ngang phát trực tiếp ra toàn vũ trụ.”

“Thế thì cũng thật náo nhiệt,” Lục Tất Hành nói, “Một tinh cầu dễ dàng bị khống chế như vậy, không có trú quân à?”

Thiên Hà Số 1 –

Trong mười mấy năm, liên minh và quân trung ương các nơi đồng lòng hợp sức, bắt tay đối kháng hải tặc, hệ thống mạng vũ trụ đã được khôi phục, lúc này trên thiết bị đầu cuối cá nhân của mọi người đều có thể nhìn thấy tin mới đẩy lên.

“Một bộ phận trú quân sao Serbia làm phản, nghi đã bị chip sinh vật khống chế, mấy năm gần đây ma túy chip đã trở thành ung nhọt hàng đầu của xã hội, khó có thể kiểm tra ra, khó lòng cai được, và rất khó phòng bị, đám buôn ma túy tổ chức kỷ luật nghiêm ngặt, không đâu không chui vào. Sao Serbia nhân khẩu thường trú ít, là hành tinh du lịch, dân hiện cư gần bảy mươi triệu, trước mắt bất hạnh đang xoay đến khu vực nguy hiểm gần Mân Côi Chi Tâm, trừ hướng thông đến Mân Côi Chi Tâm, lối vào các tuyến đường khác đã bị hải tặc vũ trụ phong tỏa, cư dân trên tinh cầu đang bất chấp nguy hiểm trốn tới vùng cấm Mân Côi Chi Tâm, hải tặc yêu cầu đối thoại trực tiếp với Nguyên soái Woolf của liên minh, và chỉ trích Nguyên soái Woolf ‘thất tín bội nghĩa’, bên phía liên minh mới đưa ra một bản công bố, bác bỏ hải tặc vũ trụ rắp tâm độc ác…”

Vương Alan rảo bước đến bên cạnh Woolf, thấp giọng rỉ tai mấy câu.

“Không sao,” Woolf mặt không đổi sắc, “Chỉ cần Hope không đứng ra nói gì, bọn chúng chính là vu oan, nghi thức tiếp nhận đầu hàng vẫn tiến hành như thường, giới nghiêm các tuyến đường, bao vây sao Serbia, đám buôn ma túy Quân Đoàn Tự Do đã phát rồ, nếu chúng thật sự dám ra tay với dân thường, cứ cho chúng đánh, cũng chỉ tăng thêm tính chính nghĩa của chúng ta mà thôi.”

Thiên Hà Số 8, lại một đoạn tín hiệu đứt quãng gửi về, đến từ đội hộ vệ Lục Tất Hành phái cho đội viễn chinh.

“Tổng trưởng, người dân kinh hoảng bắt đầu di tản đến Mân Côi Chi Tâm, đội hộ vệ xin ngài chỉ thị…”

“Cứ chờ xem thế nào, tàu vũ trụ phi võ trang không cần quan tâm,” Lục Tất Hành nói, “Hải tặc và liên minh ở bên ngoài cứ đánh nhau tùy thích, nhưng tôi hi vọng bọn họ tốt nhất đừng tới gần Mân Côi Chi Tâm, nếu không còn phải thết đãi bọn họ.”

“Hiểu,” Trạm Lư rất giỏi hiểu ý người khác, “Cho tướng quân Turan tăng binh…”

Hắn còn chưa dứt lời, Turan đột nhiên xông vào.

Cả người cô run rẩy, các ngón tay theo cô thở hồng hộc mà run lên.

Trạm Lư: “Tướng quân Turan, đo được nhịp tim ngài…”

“Mật, mật khẩu!” Turan thở không ra hơi cắt ngang hắn, cơ hồ lao lên bàn làm việc của Lục Tất Hành, hai tay chống mặt bàn, “Đội hộ vệ tôi phái đi tìm thấy ở điểm nhảy vũ trụ gần Mân Côi Chi Tâm…”

Lục Tất Hành đẩy một ly nước đến trước mặt cô: “Nói từ từ thôi, mật khẩu gì?”

“Mật, mật khẩu truyền tin, mười một năm… mười sáu năm trước…” Turan nói năng lộn xộn, hai bộ lịch cũng lẫn lộn, trong lúc nóng lòng, cô lại phạm thượng túm cổ áo Tổng trưởng, “Tướng quân…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.