Đội công trình lần này chủ yếu có hai nhiệm vụ, đầu tiên là phải kiểm tra hoàn cảnh trước mắt của ba hành tinh bị thân vương Cayley oanh tạc, tiếp đó phải tu chỉnh trên cơ sở tuyến đường vận chuyển vũ trụ cũ, phải kiểm tu điểm nhảy vũ trụ; đồng thời, tại niên đại chiến loạn, tính an toàn cũng là hàng đầu, tính toán sơ bộ của họ là muốn bố trí nhiều cứ điểm quân sự tại Thiên Hà Số 8, như vậy bất cứ một khu vực nào trên tuyến đường xảy ra chuyện, sau khi cấp tốc báo động đều có cứ điểm quân sự gần nhất có thể lập tức nhảy tới, sẽ không còn xuất hiện tình trạng cứu viện đường dài trì hoãn mười bốn tiếng. Trong tình huống quân bị võ trang và quy mô bộ đội đều hết sức có hạn trước mắt, thiết kế quy hoạch sơ bộ nhất định phải cực kỳ tinh vi, bởi vậy do vệ đội trưởng Elizabeth Turan đích thân đi theo.
Liên tục tác nghiệp vũ trụ, từ nhân viên hộ vệ đến đội viên công trình toàn thể trắng bệch thấy rõ.
Trên đường trở về, tiếng hổn hển của vệ đội trưởng Turan vang lên trong radio cơ giáp: “Thầy Lục, chuyển hướng định vị của cơ giáp hiện tại tiếp xúc không tốt, có chuyện gì vậy! Đêm qua các thầy đã làm gì bé cưng của tôi? Cơ giáp lái trên đường các thầy cũng dám mó tay mó chân, dục cầu bất mãn nhịn quá phát điên rồi à!”
Lục Tất Hành từ trong phòng ngủ nhỏ tầng hai cabin chui ra, đanh mặt nghiêm trang quở mắng mấy học sinh: “White, có phải các em không! Lại gây rắc rối, còn không mau đi giúp một tay!”
White: “…”
Kỳ học ngắn của cả bọn bị kéo dài, bởi vì Lục Tất Hành cho rằng tư tưởng “cơ giáp sơ cấp” rất có ý nghĩa thực tế.
Đêm hôm trước, quyền lái cơ giáp thay ca cho Lục Tất Hành, thầy Lục tài cao gan lớn tự mình căng mạng tinh thần, để các học sinh tháo hệ thống động lực và tấm khống chế chính của cơ giáp, phân tích trang bị người cơ trao đổi qua lại trên đường cơ giáp chạy, phân tích nửa chừng thì Lâm Tĩnh Hằng có việc kết nối với thiết bị liên lạc của cơ giáp, việc dạy học tại hiện trường của thầy Lục tức khắc bị cắt ngang, thầy giáo thấy sắc mờ mắt trốn dạy, ném cơ giáp đang mở bung cho bốn học sinh tay mơ.
Vỏ ốc của thầy chỉ có thể đổ thay, Gà Chọi từ phía sau bịt miệng White, dẫn cái tên dân kỹ thuật không mắt này đi.
Lục Tất Hành điềm nhiên chỉnh cổ áo, đi tới trước quầy bar nhỏ, gật đầu chào Hope đang xem náo nhiệt: “Lũ nhóc này bây giờ thật sự là càng ngày càng to gan, sắp quản không được rồi, đã để ông chê cười.”
Hope – tiền nhiệm tiên tri Hiệp hội chống Utopia, cũng ở trên cơ giáp này.
Bọn Lâm Tĩnh Hằng có thể an toàn lấy kháng thể virus Cầu Vồng biến chủng về, vị thần bịp này có công rất lớn, ngay cả trong hệ thống pháp luật liên minh, lấy công chuộc tội cũng có thể võng khai nhất diện, đương nhiên không thể giam giữ ông ta nữa.
Hope tạm thời không có ý định trở về Hiệp hội chống Utopia làm hại nhân gian, đồng thời cũng biết không thể trông chờ loại người như Lâm Tĩnh Hằng biết ơn, Lâm tướng quân ngoài mặt tha cho ông ta, không chắc ngày nào sẽ khiến ông ta chết bất đắc kỳ tử. Vì thế Hope đề xuất bảo lãnh một số tín đồ Hiệp hội chống Utopia chưa làm chuyện gì xấu, tự giác nhận giám sát chặt chẽ, ngoại trừ tắm rửa đi vệ sinh, đều có camera điện tử đi theo, không có việc gì không ra ngoài, ra ngoài nhất định dùng ké phương tiện giao thông của đội công trình, tuyệt đối không đi riêng. Hơn nữa phát huy sở trường, phụ trách quản lý nông nghiệp sinh thái, tương tự với cải tạo lao động.
Trình độ nông nghiệp sinh thái thân thiện với môi trường của Hiệp hội chống Utopia rất cao, hiệu suất sản xuất và chất lượng sản phẩm đều có chỗ độc đáo, mà vấn đề hàng đầu Thiên Hà Số 8 phải giải quyết chính là ấm no, Hope lần này mang hàng mẫu kiểm nghiệm của lứa cây nông nghiệp đầu tiên quay về sao Khải Minh kiểm tra chất lượng.
Hope cười, không bóc trần cậu, lấy ra một chai thủy tinh hơi đục: “Rượu tự ủ, không gạn, nhìn không đẹp nhưng hương vị cũng tạm, thầy nếm thử không?”
Lục Tất Hành vui vẻ nhận lấy – bản đồ biểu hiện họ còn cách căn cứ sao Khải Minh không đầy một ngày. Bắt đầu từ khi nhóm Độc Nhãn Ưng gặp phục kích, một loạt chuyện liên tiếp khiến cậu chạy khắp nơi không được nghỉ ngơi, cậu bận kiến thiết, Lâm nghi ngờ võ trang Quân Đoàn Tự Do, hành trình của hai người luôn chênh nhau, gặp ít xa nhiều, cậu đã rất lâu chưa gặp chính bản thân Lâm Tĩnh Hằng, chờ đợi đến hận không thể hát lên ngay tại chỗ, lúc này đừng nói một ly rượu tự ủ nhìn không đẹp, dù Hope cho cậu một ly nước rửa chân, cậu cũng có thể lâng lâng uống hết.
Vừa vào miệng, cậu mới phát hiện mùi vị món này rất đặc biệt, vậy mà không tệ, Lục Tất Hành là một người hoạt bát hướng ngoại, chưa bao giờ tiếc rẻ lời khen: “Sao ngon thế, ông còn không?”
“Men khác nhau, ngũ cốc khác nhau, hoàn cảnh thay đổi chút ít, đều sẽ sinh ra mùi vị không giống nhau, mỗi một ngụm đều là độc nhất vô nhị,” Hope mang theo tiên khí nói, “Tôi còn một ít, nhưng vị có thể sẽ hơi khác chai này một chút, nếu thầy không ngại, trở về tôi tặng thầy hai chai.”
Hope người này chỉ cần mở miệng thì mỗi một dấu chấm câu đều phải vòng vo chào hàng tam quan của mình, hơi không chú ý là có thể biến chuyện gẫu thành truyền đạo, cũng là một nhân tài.
Lục Tất Hành giả vờ không hiểu ý ông ta: “Không sao, tôi ăn cao dinh dưỡng lớn lên, đầu lưỡi không tinh tế như vậy đâu.”
Hope gật đầu: “Cao dinh dưỡng và ống tiêm dinh dưỡng tuy rằng ảnh hưởng mọi người thưởng thức đồ ngon, nhưng quả thật đã cứu mạng rất nhiều người.”
Kỳ thực cao dinh dưỡng và ống tiêm dinh dưỡng càng khỏe mạnh hơn cho cơ thể người, ở nơi yêu cầu thể năng vóc dáng tương đối cao như quân đội, là món thay cơm vô cùng lý tưởng, nhưng nó quả thật đã cưỡng ép thay đổi thói quen ăn uống tự nhiên của loài người, bao lâu nay chịu đủ lên án của người mê thức ngon và người phê phán khoa học kỹ thuật, Lục Tất Hành không ngờ “tiên tri” của Hiệp hội chống Utopia lại có thể chấp nhận món thay cơm, hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông ta.
“Thầy cảm thấy chúng tôi đều là đám điên phản đối xã hội phát triển à?” Hope cười, song lập tức, ông ta lại thở dài, “Thầy nghĩ thế cũng có lý, trong tổ chức quả thật có rất nhiều người đều như vậy, vì phản khoa học kỹ thuật mà phản khoa học kỹ thuật, chưa bao giờ đi tìm tòi nghiên cứu logic đằng sau nó, chuyện gì bỏ đi hệ tư tưởng tối thiểu đi theo hướng cực đoan thì dễ biến chất.”
Lục Tất Hành không biết nên bình luận gì – Hiệp hội chống Utopia vốn không phải là một tổ chức tà giáo cực đoan sao?
“Chúng tôi ban đầu, chỉ muốn để mọi người có thể dừng bước chân, thường xét lại mình, đừng tự hủy vì sự ngạo mạn và kích động,” Hope nghiêm trang nói, “Nền văn minh nhân loại, nhìn thì vững như thành đồng, kỳ thật giống một con thuyền rách rò nước tứ phía, thầy không thường xuyên giữ vững cảnh giác, nó sẽ buông mình trượt tới tăm tối và vực sâu.”
Lục Tất Hành rất tán đồng gật đầu: “Ví dụ như bây giờ.”
“Ví dụ như bây giờ,” Hope nói, “Thời đại vũ trụ vĩ đại, mạng Vườn Địa Đàng vĩ đại cắn nuốt linh hồn mọi người, trọng giáp siêu thời không vũ trụ vĩ đại có thể chở vũ khí hủy diệt cả một tinh cầu, mọi người đều đang tranh đấu, mọi người cũng đều đang đi đến hủy diệt, thầy nhìn những người lập trường khác nhau này, cuối cùng đều sẽ vàng thau lẫn lộn. Đây là nguyên nhân chúng tôi phản đối vũ khí tính sát thương quy mô lớn, phản đối can thiệp cải tạo tự nhiên quá độ, phản đối ỷ lại sản phẩm nhân tạo quá mức.”
Lục Tất Hành lại hớp ngụm rượu gạo, cậu lần đầu tiên uống loại rượu thuần thủ công tự ủ này, vào miệng rất dịu, chảy xuống dạ dày lại rất có chất cảm, một cảm giác ấm áp có mức độ tràn ngập ra, dư vị xử lý không trọn vẹn lắm, hơi cay đắng, nhưng ngược lại có vẻ càng đặc biệt hơn.
Hope nói: “Tuyên ngôn tự do của liên minh năm đó vĩ đại cỡ nào, chưa đầy ba trăm năm, một đời người phàm còn chưa qua, đã rơi xuống nông nỗi bây giờ, tại sao? Chẳng lẽ không liên quan đến Vườn Địa Đàng? Vườn Địa Đàng vừa sập, lập tức có người nhằm vào nó khuếch tán ma túy, tôi nghe nói đã truyền độc tới Thiên Hà Số 8, tương lai sẽ còn có rất nhiều người cửa nát nhà tan, chẳng lẽ đây không phải là kết tinh của trí tuệ nhân loại? Chúng ta đã nghe thấy tiếng chuông địa ngục, còn không biết hối cải, không ngừng trượt xuống. Quả thật, trong tổ chức có một số kẻ điên nắm giữ quyền nói chuyện, nhưng liên minh thì không điên cuồng à? Vườn Địa Đàng không điên cuồng à? Thầy không thể vì kẻ điên đông, âm thanh lớn, mà cho rằng họ là bình thường.”
“Ông nói có lý,” Lục Tất Hành gật đầu không tỏ rõ ý kiến, “Có lẽ ông đúng, có lẽ ông sai, có lẽ tương lai nhìn lại, trong giai đoạn lịch sử chúng ta đang ở, các ông có tính dự kiến ngắn, mà trong thời gian dài hơn, các ông lại thành người thiển cận đời sau trào phúng, bên bờ lịch sử dài dằng dặc này, mỗi một góc độ nhìn thấy đều là phong cảnh bất đồng. Tôi cũng không biết nên tán đồng các ông hay không, bởi vì tôi có thể sống hai ba trăm năm là giỏi lắm rồi, cả đời này đến chết cũng không đủ để nghiệm chứng một kết luận.”
Hope: “Khiêm tốn rồi.”
“Chẳng có cách gì,” Lục Tất Hành buông tay, “Công việc của tôi chính là không ngừng thử lỗi, không ngừng nhiệt huyết sôi trào vì ý tưởng mới, lại đang mò mẫm tự mình phủ định, thời gian dài, cái nhìn đối với ‘đúng sai’ sẽ bảo thủ hơn rất nhiều, bệnh nghề nghiệp mà. Đồng thời tôi cũng cho rằng, tín ngưỡng là thứ vô cùng tốt, đặc biệt là tại thời đại mỗi năm đến mười năm sẽ đổi một cách sống, tuổi thọ bình quân của con người lại dài đến ba trăm năm này, nó có thể giữ vững thần trí của ông, để ông không đến mức lạc mất chính mình.”
“Thầy Lục nghĩ như vậy, khiến tôi phải lau mắt mà nhìn.”
“Nhưng tiên sinh Hope,” Lục Tất Hành hỏi ông ta, “Nếu ông vì lập trường, quan điểm thậm chí lợi ích mà chiến, theo vật đổi sao dời, lập trường của ông có thể thay đổi, quan điểm có thể lật nhào, lợi ích cũng có thể cân nhắc vứt bỏ, hết thảy đều có thể là sai, mà sai rồi cũng đều có thể chỉnh sửa làm lại, sẽ không thương gân động cốt. Nhưng tín ngưỡng thì khác, tôi cảm thấy tín ngưỡng nhất định phải thần hóa, không thể quá gần thế tục, không thể kéo vào xung đột thế tục, bởi vì nó hoặc là vĩnh viễn và tuyệt đối chính xác, hoặc là đứng trước sụp đổ toàn diện, song động thái phát triển của nền văn minh nhân loại khúc chiết và lặp lại, không gì có thể vĩnh viễn chính xác, nếu một ngày kia phát hiện mình đi lầm đường thì ông làm thế nào? Ông sẽ suy sụp, hay như những người tẩu hỏa nhập ma kia, hại người hại mình, u mê không chịu tỉnh ngộ?”
Hope trầm mặc rất lâu, đoạn ông ta thong thả gật đầu: “Thầy nói cũng có lý – nhưng thầy Lục, có một câu, tôi không biết thầy đã nghe bao giờ chưa, ‘nhân loại khởi nguồn từ tín ngưỡng’.”
Lục Tất Hành trả lời: “Nhân loại cũng sẽ bị hủy bởi tín ngưỡng.”
Hai vị này đều là hạng giả thần giả thánh miệng đầy tà thuyết ngụy biện, một lời không hợp liền muốn tẩy não người ta, tụ lại tẩy lẫn nhau, hệt như hai con gấu mèo Mỹ kéo nhau, phát hiện chẳng ai tẩy nổi ai, đành phải cười, còn sinh ra một chút quý nhau của kỳ phùng địch thủ.
Lúc này, trong radio cơ giáp truyền đến tiếng White ấp úng: “Thầy Lục, vấn đề này hơi phức tạp, thầy có thể đến đây một chuyến không?”
Lục Tất Hành bỏ ly rượu xuống, “Chậc” một tiếng, nói với Hope: “Vì an toàn giao thông, tôi phải đi dọn dẹp tàn cục cho bọn nhóc con đây.”
Hope gật đầu, sau đó đột nhiên lại hỏi: “Thầy Lục, thầy có tín ngưỡng không?”
Lục Tất Hành khựng lại, vừa định nói mình là một người làm công tác khoa học thích nhìn vấn đề từ nhiều góc độ, chưa nói ra miệng, tự dưng lại nhớ tới người đàn ông ngày đó mở khoang hộ lý nắm tay cậu.
Cách nhiều ngày, tình cảnh hôm ấy vẫn lặp đi lặp lại xuất hiện trong giấc mơ của cậu, có vẻ muốn khắc cốt ghi tâm.
Không tốt, cậu nghĩ, nỗi nhớ nhà hơi giống tên lửa.
Đầu lưỡi Lục Tất Hành bị vấp, cậu thất thần, buột miệng thốt ra: “Có chứ.”
Họ đến tầng khí quyển vào chập tối của sao Khải Minh, vừa đến gần liền nhận được tín hiệu điều phối của đài thu phóng cơ giáp – rất nhiều cơ giáp quân dụng ba giờ sau sẽ xuất phát từ tuyến đường thứ tư ngoài Ngân Hà Thành, yêu cầu người lái cơ giáp khởi hành gần đó mở hệ thống hướng dẫn tự động, chú ý tránh nhau.
“Ôi chà,” Turan do lửa giận vẫn chưa nguôi, cười trên nỗi đau của người khác mà liếc nhìn Lục Tất Hành, “Dọn đường sớm ba tiếng, để làm gì nhỉ? Động tĩnh lớn như vậy, không phải là tướng quân đích thân ra ngoài chứ, xem ra có một số người không được may mắn rồi?”
Lục Tất Hành ngày hôm trước tháo cơ giáp của người ta, chí ít trái với một tá luật lệ giao thông vũ trụ, không có lời gì để nói, xấu hổ sờ sờ mũi.
“Chúng ta nghèo mà,” Turan lắc lư đầu nói, “Người chủ gia đình suốt ngày phải đi săn thú kiếm sống, đến thời gian nghỉ kết hôn cũng không có – ôi, đúng rồi, thầy Lục, tôi muốn phỏng vấn thầy rất lâu rồi, ngủ với Lâm Tĩnh Hằng cảm giác ra sao?”
Cơ giáp trên đường đáp xuống bị dòng khí làm tròng trành, Lục Tất Hành suýt nữa sặc nước bọt.
Turan phá lên cười, vỗ vỗ cậu, thuận tay sờ soạng bờ vai phẳng của cậu: “Chẳng ra làm sao à? Chẳng ra làm sao là đúng rồi, tôi nói sao thầy cơ bản không ngủ lại chỗ hắn chứ. Tôi nói thật, mùi vị của đám ‘đóa hoa trên núi cao’ nhìn bảnh tỏn này đều chẳng ra gì, không phải không buông ra thì là làm ăn không giỏi, được người ta hầu hạ quen rồi, căn bản không quan tâm cảm nhận của người khác, ai khó chịu người đó biết – sau đó hắn tự mình chạy đi hút thuốc cũng không biết đắp cái chăn cho thầy phải không?”
Lục Tất Hành không muốn thảo luận chủ đề hạ lưu kiểu này với lão lưu manh, đành phải điềm đạm chỉ cười mà không nói gì, bụng nghĩ: lần trước cô còn bảo với tôi là lầm lì tuyệt mà.
Cơ giáp bắt đầu xuyên qua tầng mây, nhân lúc tạp âm lớn, Turan nghênh ngang hỏi cậu: “Tôi có ít thuốc trợ hứng, thầy có muốn thử không?”
Lục Tất Hành bịt tai vờ không nghe thấy, quyết định trở về sẽ tố cáo cô nàng.
Trạm cơ giáp hết sức bận rộn, kể cũng lạ, đám Quân Đoàn Tự Do bán chip sinh vật đó không biết làm sao mà chấp nhất với Thiên Hà Số 8 như thế, như ruồi nhặng suốt ngày toan tính chui vào, bị đánh không tìm được đường về, cách một thời gian lại xuất hiện. Lần này, lính trinh sát lần theo đó tìm đến trung tâm chỉ huy và trạm bổ sung quân bị của bọn họ ở Thiên Hà Số 8, thích hợp để đánh cướp, cho nên Lâm Tĩnh Hằng cố ý chọn một nhóm tàu vận tải đi theo. Tàu vận tải không có tính cơ động cao như cơ giáp, phải lên quỹ đạo trước.
Thường thì lúc này Lâm Tĩnh Hằng sẽ ở trung tâm chỉ huy trạm cơ giáp, Lục Tất Hành thần không biết quỷ không hay chuồn ra đội công trình, chạy thẳng đến trung tâm chỉ huy, định nhân lúc họ vẫn chưa xuất phát, tranh thủ thời gian gặp mặt Lâm Tĩnh Hằng, ai ngờ cách thật xa cậu đã nhìn thấy Độc Nhãn Ưng sắc mặt nghiêm trọng quanh quẩn trước cửa trung tâm chỉ huy, ngậm điếu thuốc, vẻ mặt chính khí như đang canh cửa nhà nghỉ uyên ương chuẩn bị chống đồi trụy.
Lục Tất Hành hơi đau răng hàm, nhờ các thiết bị cỡ lớn trong trạm cơ giáp trốn đi, trong lòng bắt đầu suy tính làm sao vòng qua Độc Nhãn Ưng. Sau lưng cậu là một tiểu cơ giáp đậu bên ngoài trạm cơ giáp, lưng Lục Tất Hành vừa đụng tới cửa cabin thì cửa liền bất ngờ trượt mở, Lục Tất Hành không đề phòng, lảo đảo nửa bước, còn chưa kịp vịn vững thì một đôi tay đột nhiên từ bên trong cửa giơ ra, một tay bịt miệng cậu kéo vào.
Lục Tất Hành: “…”
Mạng tinh thần màu xanh trùm xuống, cửa cabin lập tức khóa từ bên trong, ánh đèn trong cabin phút chốc tối đi theo ý người lái, Lục Tất Hành kinh ngạc nhìn thấy Lâm Tĩnh Hằng vốn nên ở sở chỉ huy gần ngay gang tấc, trong mắt phản chiếu ánh sáng lấp lánh của mạng tinh thần, quả thật là hiện trường yêu đương vụng trộm kinh điển trong phim.
Nhịp tim Lục Tất Hành tăng vọt lên một trăm tám, hai tai sắp xì khói.
Lâm Tĩnh Hằng dịch bàn tay khỏi miệng cậu, nhíu mày nói: “Sao cậu có một người cha đáng ghét như thế? Thời mãn kinh phải mấy trăm năm rồi.”
Lục Tất Hành thuận miệng trêu: “Không thì anh cứ giấu em trong cơ giáp bắt cóc đi là được.”
Lâm Tĩnh Hằng mặt không biểu cảm nhướng mày, giống như đang suy xét tính khả thi của việc này: “Cũng được, cơ giáp này sẽ được sắp xếp vào tiểu đội số 3, sau khi rời khỏi tầng khí quyển cậu báo trục trặc trực tiếp lên trọng tam là được, tôi sẽ bảo Trạm Lư câm miệng.”
Lục Tất Hành chỉ sợ hắn tưởng đùa là thật, vội nói: “Đừng đừng đừng, Tổng trưởng Edward chắc chắn sẽ phát điên mất.”
Lâm Tĩnh Hằng nhìn cậu một hồi, mới đầu ánh mắt như một con sư tử đi quanh thịt tươi, song dần dần, khóe mắt lạnh lùng hiện lên một chút ý cười không nhịn được.
Lúc này Lục Tất Hành mới nhận ra Lâm tướng quân nghiêm trang vậy mà đang trêu mình, giơ tay đẩy hắn ra, đè lên cửa cabin cơ giáp: “Được lắm tướng quân, miệng toàn như vậy như vậy, một bụng như vậy như vậy – sao trước kia không nhìn ra anh là loại người này?”
Lâm Tĩnh Hằng chuẩn bị xuất chinh, tuy rằng găng tay đút trong túi quần, quân phục lại chỉn chu, dùng cách ăn mặc đặc biệt nghiêm túc này làm chuyện đặc biệt không nghiêm túc, ngực Lục Tất Hành nóng lên, cậu đột nhiên nhớ tới những lời lưu manh Turan phun đầy vào tai trước khi đáp xuống đất, nhất thời ném việc nghiêm chỉnh là tố cáo vệ đội trưởng lên chín tầng mây, ánh mắt chầm chậm dừng ở cổ áo Lâm Tĩnh Hằng, sinh ra khát khao to gan lớn mật.