(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lý Nhiên ước gì có thể thay thế Sở Du Ninh gạo nấu thành cơm với Lôi Dịch, nhưng cha cô ta vừa mới nói ra mấy lời dỗi Triệu Tiêm Tiêm nên nếu cô ta mà
ngủ với Lôi Dịch, vậy thì hai má của bọn họ đau như thế nào? Cho nên….. Nếu như có thể, phải làm Lôi Dịch cưỡng b/ức cô ta mới được!
Khuôn mặt tái nhợt Lý Nhiên hiện lên tia sợ hãi, cô ta hơi lắc lắc đầu muốn khuyên Lôi Dịch bình tĩnh một chút. Nhưng lúc cô ta đang diễn trò thì Lôi Dịch lại nhìn về phía Sở Du Ninh: “Hay là, em nhẫn tâm để cho chị Nhiên của em chịu khổ thay em?”
Lôi Dịch không có hứng thú để ý tới những băn khoăn của Lý Nhiên, dù sao giáo sư Lý cũng quyết tâm muốn để Lý Nhiên làm người phụ nữ của anh, tất nhiên phụ nữ tự đưa tới cửa, không cần chinh phục thì người đàn ông sẽ không còn cảm thấy hấp dẫn nữa.
Với những lời này tất nhiên Sở Du Ninh nhẫn tâm, nhưng vì thiết lập tính cách nên cô không thể làm như vậy, cô cũng không thể để cơ hội thật vất vả mới chờ được lại tiện nghi cho người khác, cũng phải cảm ơn sự xuất hiện của Lý Nhiên đã làm cho Lôi Dịch nhận thấy có sự đối lập, nếu như Sở Du Ninh không tận dụng cơ hội này thật tốt thì lại cô phụ ý tốt của Lý Nhiên.
Sở Du Ninh trừng mắt nhìn chằm chằm Lôi Dịch, trong mắt hiện lên một tia đấu tranh kịch liệt, cuối cùng cô chậm rãi thở ra, giống như đã nhận mệnh: “Vậy…… Vậy thì trước tiên anh thả chị Nhiên đi đi!”
“Có nghe thấy không? Tiểu d*m huy*t của cô ấy đã vội không thể chờ nổi muốn ăn cây gậy của tôi rồi, cô không giúp được gì thì đi mau đi!” Lôi Dịch lộ ra nụ cười thắng lợi, anh giống như rất hưởng thụ bộ dáng con mồi đã lâm vào đường cùng nhưng không thể chạy trốn, đặc biệt cái con mồi này lại còn là Sở Du Ninh!
Cả người Lý Nhiên chấn động, rời đi, sao có thể rời đi! Từ tất cả phương diện thì cô ta cũng không thể rời đi.
“Không thể tin được anh lại là cái loại người này!” Lý Nhiên tức giận nói, hy vọng Lôi Dịch có thể nhìn chuyện giữa hai người bọn hoà lùi một bước.
Nhưng Lôi Dịch nhịn lâu như vậy, thật vất vả mới chờ cho tới hôm nay mới có thể ăn được ngụm thịt ngon, làm sao có thể vì Lý Nhiên nói mấy câu mà có thể lùi bước! Không được khinh thường mấy chữ “Tinh tr*ng lên não”, đã nghẹn đến một giới hạn nhất định nên tràn đầy trong đầu óc của Lôi Dịch đều là cơ thể trắng nõn của Sở Du Ninh. Hơn nữa nếu như anh thật sự thu Lý Nhiên vào hậu cung thì trước tiên phải khiến cô ta tiếp thu sự tồn tại của Sở Du Ninh là điều rất cần thiết: “Sao vậy? Lý tiểu thư định ở lại song phi với bọn tôi sao?”
“Anh câm miệng!” Đột nhiên Sở Du Ninh tức giận nói, cô chưa bao giờ nói lớn tiếng như vậy, huống chi lại còn là nói như vậy….. Lôi Dịch sửng sốt.
Sở Du Ninh đỏ mặt, cũng không dám nhìn Lý Nhiên: “Chị Nhiên….. Chị yên tâm đi em không sao, em và anh ấy cũng không phải một – hai lần… Dù sao….. Em……”
Sở Du Ninh cắn chặt răng! “Em cũng có nhu cầu!”
Nếu đã thốt ra lời như này mà Lý Nhiên vẫn còn không chịu đi thì không còn gì để nói… Nhưng mà……
Lôi Dịch bị Sở Du Ninh nói trắng ra như thế kíƈɦ tɦíƈɦ, ngay lập tức khí huyết dâng trào, anh lôi Sở Du Ninh từ phía sau Lý Nhiên ra, không chút nghĩ ngợi đè cô ở trên nóc xe mà hôn. Cô vừa mới làm bộ dáng kiên cường kia khiến anh hận không thể một ngụm đem cô ăn luôn.
Lôi Dịch tinh tr*ng lên não nên nào anh mang tính chọn lọc, mặc dù bây giờ bộ dáng của Sở Du Ninh xấu xí cũng không ảnh hưởng anh chơi trò lưu manh.
Sắc mặt Lý Nhiên trắng bệch nhìn hai người, chân giống như rót chì một bước cũng không nhấc nổi, mắt nhìn Lôi Dịch bị sao thế? Đối với khuôn mặt như vậy mà hắn cũng hạ miệng được à?
Hai mắt Sở Du Ninh đẫm lệ mê mang, cả người kháng cự túm lấy vạt áo Lôi Dịch: “Mau vào trong xe!”
Nghĩ đến Lý Nhiên còn đang đứng bên cạnh, đôi mắt Lôi Dịch trầm xuống, nếu như làm ở đây Sở Du Ninh cũng không dám khôi phục khuôn mặt thật, thôi sau này hưởng thụ dã chiến cũng không muộn. Cứ như vậy Lôi Dịch bế Sở Du Ninh lên xe.
Xe là xe việt dã, vốn dĩ trời tối đã không thể thấy rõ tình huống trong xe, cố tình cửa sổ xe còn dán một tấm chắn. Khi hai người đóng cửa lại thì người ở ngoài không thể nhìn thấy bất kỳ cái gì.
Cửa xe vừa mới đóng lại Sở Du Ninh liền biến trở về bộ dáng ban đầu, Lôi Dịch muốn mở đèn xe để nhìn cô cho rõ lại bị Sở Du Ninh ngăn cản, bây giờ chưa thích hợp để cô lộ mặt thật trước mặt Lý Nhiên.
Tất nhiên Lôi Dịch cũng nghĩ đến điều này nên anh cũng không kiên trì, một nụ hôn khó nhịn dọc theo cổ trượt xuống phía dưới, giống như muốn ăn thịt cô.
Sở Du Ninh có một chút hồi hộp, bên ngoài nhìn không được bên trong nhưng bên trong lại có thể nhìn bên ngoài vô cùng rõ ràng. Lý Nhiên đứng ở nơi đó, biểu tình ngây ngốc trên mặt cũng vô cùng rõ ràng.
Tất nhiên Lôi Dịch cũng nhìn thấy Lý Nhiên ngoài xe, anh cười cười, nhẹ nhàng cắn cắn đầṳ vú của Sở Du Ninh “Cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm như thế nào? Kíƈɦ tɦíƈɦ không?”
Sở Du Ninh bị anh hỏi cứng ngắc, theo bản năng bịt kín môi anh: “Đừng nói…..”
Cô kinh hãi và vô cùng đáng thương nói.
Lôi Dịch hơi mỉm cười, không cho nói thì anh làm! Lôi Dịch há mồm nhẹ nhàng liếm lòng bàn tay của Sở Du Ninh, cô sợ tới mức vội vàng rút tay về. Anh vừa lột quần áo trên người cô ra, vừa trầm giọng hỏi: “Vì sao lại muốn trốn tránh anh?”
Sở Du Ninh ngập ngừng: “Chúng ta….. Không nên như vậy!” Nói rồi cô quay mặt qua một bên.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");