(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi làm xong những chuyện này, Sở Du Ninh mới quay đầu nhìn hắn: “Nếu chỉ có cậu và người phụ nữ đê tiện kia tính kế tôi thì tôi sẽ không tới, nhưng người phụ nữ đê tiện kia lại đặt bom nano ở trong cơ thể của cậu, vì vậy nếu tôi không tới thì cậu nhất định phải chết!” Quả bom nano kia được giấu ở trong máu, nó sẽ trôi tự do theo con đường máu, một lát nữa, không biết nó sẽ bị trôi đến nơi nào.
Sở Du Ninh phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể tìm được nó, đây cũng là nguyên nhân vì sao cô luôn ôm lấy Tưởng Trọng Hưng. Bởi vì Sở Du Ninh sợ bom bị kích hoạt, cho nên sau khi phát hiện ra, trước tiên cô phải cắt thịt của Tưởng Trọng Hưng một cách thô bạo, cô cũng không rảnh quan tâm đến chuyện sau này cô có vì chuyện này mà gây thêm chướng ngại hay không.
Nhưng Sở Du Ninh không biết, quả bom nano này là do cô Kiều đặc biệt chế tạo ra để đối phó với hắn, nên trước đó nó chưa bao giờ xuất hiện ở trên thị trường, cho nên rất khó lòng phòng bị.
Quả bom nano trong cơ thể của Tưởng Trọng Hưng lại là bom song tử, hai cái đồng thời chôn nhập với nhau, sau đó đồng thời nổ tung. Đương nhiên nếu có một quả bom trong đó thay đổi hoàn cảnh, thì quả bom thứ hai sẽ lập tức nổ tung, nên Sở Du Ninh phải ra tay một cách tàn nhẫn, cô trực tiếp cắt đi miếng thịt của Tưởng Trọng Hưng, nếu cô không ra tay nhanh chóng, thì hai người bọn họ trực tiếp đi đến Tây Thiên.
Bây giờ một quả bom đã bị Sở Du Ninh lấy ra, trong cơ thể của Tưởng Trọng Hưng vẫn còn một quả.
Đương nhiên, cũng không phải là Sở Du Ninh không có cách để lấy nó ra, bởi vì cô có dị năng biến hình, cô có thể tùy tiện biến hóa để có thể tự cứu bản thân, nhưng còn Tưởng Trọng Hưng thì phải làm sao?
Cảm nhận được máu thịt chảy đầm đìa ở trong tay, Sở Du Ninh biết lúc này nó đã được khởi động, hơn nữa cô cũng không dám động thủ, cô sợ khi cô buông lỏng tay ra thì miếng thịt kia sẽ không còn bị sức lực áp chế và quả bom sẽ trực tiếp nổ tung.
Thời gian dư lại không còn nhiều, bây giờ chỉ có một biện pháp, đó là làm cho hai quả bom kết hợp với nhau một lần nữa.
Sở Du Ninh biết trên người Tưởng Trọng Hưng vẫn còn một quả bom, nhưng… sao cô có thể lấy nó ra khỏi người hắn?
Sở Du Ninh sợ chết, cô rất sợ, không dễ dàng gì cô mới có thể có được mọi thứ như bây giờ, sao cô có thể đành lòng đi tìm đường chết, nhưng…
Khi Sở Du Ninh quay đầu nhìn cậu bé non nớt kia, cái thằng nhóc này… Sở Du Ninh im lặng một lúc lâu, sau đó cô thở dài, đúng là có một chuyện
Tưởng Trọng Hưng đã nghĩ không sai, ai cũng không thể trêu chọc Sở Du Ninh,
chỉ có bản thân cô mới có thể làm được.
Cảm nhận được thời gian của bom nano càng ngày càng gần, Sở Du Ninh bước đi đến trước mặt Tưởng Trọng Hưng, cô tát mạnh lên mặt của hắn, sau đó cô lại lưu loát cắt một miếng thịt ở trên cánh tay của hắn một lần nữa, cô nắm từng miếng thịt ở trong bàn tay, sau đó cô đột nhiên nhảy ra khỏi vách núi, khi cô nhảy đến giữa không trung, quả bom song tử nổ vang ầm ầm.
Tưởng Trọng Hưng ngây ngốc nhìn những chuyện đang xảy ra, một lúc lâu sau hắn mới phản ứng lại đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì: “Không…” Hắn đỏ mắt gào thét thảm thiết, hắn dốc sức chạy hắn vách núi, cuối cùng hắn nhảy xuống vực sâu đen nhánh.
Tưởng Trọng Hưng cho rằng tất cả mọi thứ sẽ kết thúc như vậy, cũng khá tốt, ít nhất hắn cũng có thể chết cùng cô, chỉ có… hắn và cô…
Nhưng hắn không ngờ hắn lại trọng sinh về lúc năm tuổi.
Khi Tưởng Trọng Hưng nhìn thấy gương mặt khiến người khác cảm thấy buồn nôn của cô Kiều, trong đôi mắt của hắn hiện lên một tia sát ý mãnh liệt, nhưng hắn không ra tay trước, hắn chỉ muốn biết bây giờ Sở Du Ninh đang ở đâu!
Tầm mắt của Tưởng Trọng Hưng quan sát gương mặt xinh đẹp đang ngủ say của Sở Du Ninh, sau đó hắn nhìn hắn những bông hoa hồng đỏ, những bông hoa kia rất xứng với cô… Chỉ có những bông hoa hồng đỏ xinh đẹp trước thời mạt thế mới xứng với cô.
Những bông hoa hồng kia là do hắn trồng, hắn dùng dị năng để loại bỏ virus trong hoa hồng, sau đó hắn lại chế tạo một căn phòng pha lê hoàn toàn không có virus.
Đúng vậy, dị năng của Tưởng Trọng Hưng chính là khắc tinh của virus thây ma, kiếp trước hắn không biết Sở Du Ninh xuất phát từ mục đích gì mà cô lại khiến hắn ẩn giấu dị năng của mình, vốn dĩ hắn còn tưởng rằng đó là âm mưu của cô.
Mà trong khoảnh khắc cô chịu vì hắn mà đi tìm đường chết, hắn mới biết là không phải, cho nên… kiếp này hắn vẫn che giấu dị năng của chính mình.
Tưởng Trọng Hưng vươn tay ra, đầu ngón tay nho nhỏ của hắn dừng ở trên môi của Sở Du Ninh và nhẹ nhàng ma sát. Kiếp này, hắn sẽ không bao giờ khiến cô đặt mình vào trong nguy hiểm, sẽ không bao giờ…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");