(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhìn thấy nụ cười trào phúng của Sở Du Ninh, Triệu Tiêm Tiêm càng thêm tức giận, con đàn bà này xem thường mình, từ đầu tới cuối con đàn bà này vẫn luôn
xem thường mình, dựa vào cái gì chứ! Triệu Tiêm Tiêm tức giận hai mắt đỏ ngầu: “Mày cũng chỉ là một con tiện nhân bán thân, dựa vào cái gì mày có thể xem thường tao!”
Ả điên cuồng gào thét.
“Xì!” Sơt Du Ninh cười nhạo một tiếng: “Thì ra… cô biết tôi xem thường cô à!” Dứt lời, cô kéo cái ghế dựa ở bên cạnh tới, thong dong ngồi xuống: “Một ván bài thật đẹp, cô xem cô đánh thua tới mức này, cô cảm thấy cô có cái gì đáng giá để người ta coi trọng?”
“Đều là mày, tất cả là tại mày, nếu không tại mày thì làm sao tao lại rơi vào nông nỗi này, nếu không phải do mày thì sao mấy người Lôi Dịch sẽ đối xử với tao như vậy!”
Tươi cười ở khóe miệng Sở Du Ninh dần dần biến mất: “Không… hại cô vào tình cảnh như này là do chính cô! Là do cô quá ngu xuẩn!”
“Aaaa… Tao muốn giết mày, giết mày, giết mày…” Triệu Tiêm Tiêm ra sức giãy giụa, còng tay cọ vào da thịt làm máu chảy ra nhưng ả giống như không phát hiện ra.
Sở Du Ninh nhìn Triệu Tiêm Tiêm như vậy im lặng một lát: “Vì sao phải đem sai lầm của đàn ông để trừng phạt bản thân mình vậy?”
Triệu Tiêm Tiêm đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Sở Du Ninh: “Mày có ý gì?”
Sở Du Ninh đi đến trước mặt Triệu Tiêm Tiêm, chậm rãi ngồi xổm xuống, dịu dàng sửa lại tóc của cô, thậm chí còn dùng quần áo rách của Triệu Tiêm Tiêm lau tinh d*ch ở trên mặt ả: “Có phải mỗi ngày cô đều chờ mong mấy người đàn ông kia có thể phát hiện ra gương mặt thật của tôi rồi sẽ cảm thấy ân hận mà xin lỗi cô, thậm chí cảm thấy đau khổ vì đã làm tổn thương cô?”
Sắc mặt của Triệu Tiêm Tiêm hơi đổi, Sở Du Ninh mím môi: “Nói cô ngốc cô còn không tin, trước tiên sẽ không nói bọn họ có thật sự cảm thấy mình đã sai rồi hay không, chỉ nói tới việc cô vì sao lại có hy vọng không thực tế này mà mặc kệ cho mình càng ngày càng sa đọa, sa đọa tới tình cảnh như này có thấy thật sự đáng giá không? Có phải cô đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi không, cảm thấy mình là nữ chính đáng thương trong ngược văn, sớm muộn cũng sẽ có một ngày ác nhân phải chịu trừng phạt thích đáng, rồi trả lại trong sạch cho cô?”
Cả người Triệu Tiêm Tiêm cứng ngắc, sắc mặt thay đổi liên tục, ả đúng là nghĩ như vậy, ả nghĩ đám người Lôi Dịch sớm muộn gì cũng sẽ hối hận vì đã đối xử với ả như vậy, đến lúc đó ả mới không thèm tha thứ cho bọn họ, ả muốn trong lòng bọn họ phải đem theo đau khổ cả đời.
“Xì!” Sở Du Ninh nhịn không được cười lạnh một tiếng, tay cô quét nhẹ một cái ở trên cái vòng tay khóa dị năng của Triệu Tiêm Tiêm, mở ra theo cách tiến sĩ K đã nói.
Triệu Tiêm Tiêm ngạc nhiên, sau đó đề phòng, Sở Du Ninh có ý gì?
“Cũng đã mạt thế rồi, sao cô vẫn còn ngây thơ như vậy? Cái sai lớn nhất của cô chính là quá coi trọng đàn ông, chẳng lẽ trong cuộc đời của cô ngoại trừ việc làm t.ình nam nữ ra thì không còn gì khác nữa sao?” Sở Du Ninh lẳng lặng nhìn Triệu Tiêm Tiêm một cái rồi sau đó xoay người rời đi.
Triệu Tiêm Tiêm nhìn bóng dáng của Sở Du Ninh ngạc nhiên thật lâu, vừa cảm nhận dị năng dần dần khôi phục ở trong cơ thể, vừa nghĩ tới những lời của Sở Du Ninh, ngoại trừ bỏ việc làm t.ình nam nữ… thì không còn gì khác nữa sao…
Sau đó Sở Du Ninh nghe nói Triệu Tiêm Tiêm đã giết giáo sư Lý rồi mất tích, nhóm Lôi Dịch tìm thật lâu cũng không tìm được. Cho đến khi…
Sở Du Ninh nhìn ả đang đi về phía của cô, người phụ nữ thần thái kiêu ngạo không khỏi nhướng mày: “Sao cô lại tới đây?”
Triệu Tiêm Tiêm cười, trong tay còn nắm một quả quýt tươi mới, nhìn Sở Du Ninh ả nhếch miệng nở nụ cười, ném quả quýt cho Sở Du Ninh: “Tao thăng cấp, sau khi thăng cấp tao phát hiện trong không gian có nhiều đồ vật thêm một chút.”
Ánh mắt Sở Du Ninh đột nhiên lóe lên nhìn về phía quả quýt trong tay, đây là… mới hái từ trên cây xuống!
Triệu Tiêm Tiêm liếc mắt nhìn Sở Du Ninh một cái: “Về sau tất cả mọi người cũng là đồng nghiệp rồi, cái này coi như là lễ gặp mặt!” Triệu Tiêm Tiêm vừa dứt lời, Cố Đông và Ngụy Tử Hân bước ra từ trong văn phòng.
Nhìn thấy tình huống ở bên ngoài bước chân hai người không khỏi ngừng lại, Ngụy Tử Hân theo bản năng che chở Sở Du Ninh, Cố Đông lại như suy nghĩ gì đó liếc mắt nhìn quả quýt ở trong tay Sở Du Ninh một cái.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");