(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc này Sở Du Ninh vẫn là bộ dáng của nữ vương tinh linh, vừa được Lục Dĩ Minh cho ăn no nên đang tỏ vẻ mặt thỏa mãn ngồi ở trên ghế, nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn, thấy người tới là Cố Đông liền sửng sốt.
Thật ra Sở Du Ninh có nghĩ tới vài người, nhưng chưa bao giờ nghĩ đó là Cố Đông, với tính cách của anh thì sao có thể đứng ở cửa nghe một thời gian lâu như vậy?
Sở Du Ninh vội vàng biến về hình dạng ban đầu, cô thành thật đứng lên, ra vẻ bình tĩnh nói: “Ông chủ.”
Trên mặt Cố Đông chẳng có biểu cảm gì nhưng mà tất cả trong đầu anh bây giờ là bộ dáng vừa rồi của Sở Du Ninh. Tiêu hồn động vì để gia tăng sự hứng thú của khách hàng mà cũng đã từng để cho các cô gái trang điểm thành tinh linh, chỉ có những người có dung mạo thượng đẳng mới có thể làm nổi bật được dung mạo của một cô nàng tinh tinh, cho nên lúc ấy anh cũng chỉ để cho mấy cô gái có ngoại hình không tệ lắm trang điểm lên. Sau đó mấy cô gái đóng giả làm tinh linh này đã bị đám đàn ông điên cuồng đùa chết trong một bữa tiệc d*m mỹ, tất nhiên, Cố Đông cũng không quá để ý.
Theo ý kiến của Cố Đông mà nói bữa tiệc kia là vô cùng thành công vì đã kiếm cho anh không ít tiền, đêm của tinh linh cũng trở thành tác phẩm kinh điển của tiêu hồn động.
Nhưng mà… mãi tới lúc vừa rồi nhìn thấy Sở Du Ninh biến thành một nữ vương tinh linh, Cố Đông mới biết được những cô gái đóng giả tinh linh kia là không đáng nhắc tới. Đúng vậy, giả làm tinh linh cũng yêu cầu cần phải xinh đẹp, nhưng mà… cũng cần phải có khí chất sạch sẽ khác với khí chất dơ bẩn của nhân loại.
Cố Đông im lặng nửa ngày mới áp chế được kinh diễm ở trong lòng, đi tới ngồi xuống cái ghế đối diện Sở Du Ninh, vừa ngồi xuống đã nhìn thấy ở trên bàn làm việc dính một bãi vết nước, trong đó còn có cả một chút tinh d*ch màu trắng sữa.
Cố Đông hơi dừng lại, sau đó mới dời tầm mắt đi: “Bên phía giáo sư Lý đã chuẩn bị tốt, K định đêm nay qua đó, cô có muốn đi cùng để xem không?”
Ánh mắt Sở Du Ninh chợt lóe: “Triệu Tiêm Tiêm bị bắt rồi?”
“Giáo sư Lý sốt ruột cho nên đã bắt Triệu Tiêm Tiêm trước.” Cố Đông lạnh nhạt nói, tầm mắt nhẹ nhàng đảo qua xương quai xanh tràn đầy dấu vết của Sở Du Ninh.
“Vậy thì tôi cũng muốn đi.” Tất nhiên Sở Du Ninh cảm nhận được ánh mắt của Cố Đông, cô có cảm giác đứng ngồi không yên, rất muốn đi nhìn xem xương quai xanh của cô rốt cuộc bị làm sao vậy. Cũng may Cố Đông nói xong liền rời đi luôn, lúc cô nhìn thấy những dấu dâu tây phủ đầy trên xương quai xanh, đầu óc quay cuồng, tên khốn Lục Dĩ Minh này!
Sở Du Ninh đi theo tiến sĩ K tới một cái kho hàng ở ngoại thành, trong kho hàng có rất nhiều đồ vật lung tung bừa bãi, bước chân của tiến sĩ K không ngừng, mang theo cô đi tới một góc, nơi này thế mà ẩn giấu một cái lối vào tầng hàm.
Tầng hầm này rất hẹp, bên trong có một vài dụng cụ xếp hỗn loạn, tiến sĩ K không nói cái gì mà đi thẳng vào kiểm tra những dụng cụ mà giáo sư Lý đã chuẩn bị. Bởi vì thời gian quá gấp cho nên giáo sư Lý cũng chỉ có thể chuẩn bị một ít đồ vật cần thiết, điều này cũng tạo điều kiện cho tiến sĩ K tra xét dễ dàng hơn. Lúc này có thể nhìn ra sự khác nhau giữa giáo sư Lý và tiến sĩ K, tiến sĩ K chỉ tùy ý nhìn một chút đã lộ ra bộ dáng hiểu rõ: “Thì ra là thế!”
Sở Du Ninh không để bụng tiến sĩ K có thể tìm được tài liệu hay không, tầm mắt cô dừng ở trên một cánh cửa cách đó không xa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra liền thấy Triệu Tiêm Tiêm đang bị trói ở trên bàn phẫu thuật, ánh mắt Sở Du Ninh đột nhiên lóe lên.
Triệu Tiêm Tiêm nằm ở trên bàn phẫu thuật, quần áo rách nát không thể che nổi thân thể, hạ thân là hỗn hợp máu tươi và tinh d*ch… ả bị cưỡng hi*p? Là ai đã làm?
Nghe thấy có âm thanh Triệu Tiêm Tiêm chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy người đến là Sở Du Ninh ả đột nhiên giãy giụa: “Sở Du Ninh, con tiện nhân này, tao biết ngay mà, tao biết ngay là mày!”
Sở Du Ninh nhíu mày, chậm rãi đi đến trước mặt Triệu Tiêm Tiêm: “Là giáo sư Lý đã làm.”
“Mày CMN đừng có làm vẻ với tao, chỉ cần tạo còn sống chắc chắn tao sẽ làm cho mày chết không được tử tế!” Triệu Tiêm Tiêm điên rồi, hai tròng mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Sở Du Ninh, hận không thể xé xác cô ngay lập tức.
Sở Du Ninh dừng một chút, sau đó lộ ra một nụ cười trào phúng: “Triệu Tiêm Tiêm à, Triệu Tiêm Tiêm… Không nghĩ tới đến cái tình cảnh này rồi mà cô vẫn còn ngu như vậy!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");