(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sở Du Ninh im lặng, cuối cùng Cố Đông đã dịu dàng tới mức nào vậy… cô nhớ tới Ngụy Tử Hân, cũng là người có dị năng biến hình, Ngụy Tử Hân lại sớm đã gặp được Cố Đông, tuy rằng Cố Đông cũng lợi dụng cô ấy, nhưng mà… cũng cho cô ấy một chỗ dung thân, thậm chí là cơ hội đứng trên đỉnh cao của quyền lực…
So với Sở Du Ninh đã phải toan tính đủ điều từ sau khi mạt thế tới thì Ngụy Tử Hân vô cùng may mắn, trách không được, trách không được cô ấy sẽ yêu Cố Đông. Nếu như trước đây Cao Dương cũng có thể đối xử với cô giống như Cố Đông đối xử với Ngụy Tử Hân, có phải cô cũng sẽ yêu Cao Dương đúng không?
Còn Sở Du Ninh thì sao…Ttuy rằng lần đó Cố Đông cưỡng ép cô nhưng sau đêm đó Cố Đông lại chiếu cố Sở Du Ninh hơn rất nhiều, cô vốn tưởng rằng đây là do Cố Đông yêu mến tài năng của mình, thì ra không phải, chính là anh cảm thấy áy náy, áy náy vì lúc trước mất đi lý trí đã làm cô bị liên lụy, ngoại trừ áy náy… tất nhiên cũng vì lòng anh rất mềm mại, giống như lúc trước đối với Ngụy Tử Hân, anh muốn duỗi tay cho mỗi người ở bên cạnh mình trong cái mạt thế lạnh lẽo này.
Ông chủ Cố Đông của tiêu hồn động dịu dàng… người nghe được câu này chắc đều cảm thấy rất buồn cười, ngẫm lại những cái thi thể có thể chất thành núi từ
tiêu hồn động như thế, sao có thể được gọi là dịu dàng?
Có lẽ chính Cố Đông cũng không biết anh là loại người gì, mà chưa chắc cũng đã để ý, bởi vì Cố Đông đã rơi vào địa ngục, không thể ra, cũng không muốn ra.
Lục Dĩ Minh để kệ cho Sở Du Ninh im lặng, chờ tới khi thời gian không sai biệt lắm hắn mới nhẹ giọng hỏi một câu: “Sao vậy? Đau lòng?”
Sở Du Ninh quay đầu lạnh nhạt nhìn hắn một cái: “Anh xem trọng tôi rồi.” Mặc kệ như thế nào, con đường này là do Cố Đông tự mình lựa chọn, là bụi gai hay là cứu rỗi chỉ có mình anh là rõ nhất, Sở Du Ninh không phải Cố Đông, nên không thể đồng cảm với anh, cũng không thể ra vẻ đạo mạo mà biện hộ cho anh, cô không muốn bình xét là anh đúng hay sai.
Lục Dĩ Minh ôm Sở Du Ninh đứng dậy, đè cô ở trên giá sách gần nhất, ánh đèn dịu nhẹ của thư viện rơi xuống, chiếu thành một vầng sáng mộng ảo giữa Sở Du Ninh và giá sách. Đôi mắt Lục Dĩ Minh lóe lên, cô thật đẹp, đẹp tới mức giống như hòa vào trong ánh sáng đẹp đẽ này, hoặc là cô vốn chính là mộng đẹp do ánh sáng dệt vẽ nên.
Lục Dĩ Minh chậm rãi cúi người, cách Sở Du Ninh càng ngày càng gần, khi gần chạm tới môi của cô thì ngừng lại: “Tôi muốn hôn em…” Lục Dĩ Minh nhẹ giọng nói, hơi thở ấm áp tràn ngập giữa hai người, môi hắn như có như không cọ qua môi của Sở Du Ninh, mang đến cảm giác hơi ngứa.
Ánh mắt Sở Du Ninh ánh mắt lóe lên, lần đầu tiên có người muốn hôn cô sẽ dò hỏi ý kiến của cô. Nhưng mà, đây thật sự là đang hỏi hay vẫn là một thủ đoạn săn thú? Không thể trách cô nghĩ nhiều được bởi vì Lục Dĩ Minh chính là người như vậy, không chừng chỉ cần không chú ý một chút đã bị rơi vào hố hắn đào.
Sở Du Ninh muốn từ chối nhưng mà vừa mới mở miệng ra thì môi của Lục Dĩ Minh đã ấn xuống ngay lập tức. Vâng, hắn CMN cũng chỉ là khách khí thôi!
Nụ hôn của Lục Dĩ Minh dài tới mức như muốn hút hết không khí ở trong ngực cô, một tay hắn đè lên giá sách, một tay đỡ mặt của Sở Du Ninh, giống như một đôi tình nhân đang yêu nhau nồng nhiệt, tựa như muốn dùng sự dịu dàng để nhấn chìm cô.
Nụ hôn này không phải không mang theo dục vọng nhưng nó lại rất kiềm chế, giống như là một cặp tình nhân bình thường vừa mới ở bên nhau trước mạt thế, dù có khát vọng trong lòng thì cũng không làm đối phương bị dọa sợ mà chỉ cố gắng kìm chế.
Sở Du Ninh giống như đã bị nụ hôn này mê hoặc, chậm rãi vươn tay vòng lên ôm lấy cổ hắn, thực ra cô đã sớm hiểu, anh muốn chơi với tôi trò ngây thơ thì tôi đây sẽ chơi với trò thâm tình với anh đến cùng.
Ai ngờ Sở Du Ninh vừa mới làm một động tác thì Lục Dĩ Minh đã nâng người Sở Du Ninh lên sau đó áp tới, cơ thể rắn chắc đè nặng Sở Du Ninh ở trên giá sách, côn th*t vốn đã cứng của hắn cũng chọc vào giữa hai chân của cô.
Hai chân của Sở Du Ninh lúc này không chạm đất, cô chỉ cần giãy giụa chính là dùng tiểu huy*t cọ xát côn th*t của hắn, cô vốn định không quan tâm mà chạy trốn nhưng mà ai ngờ tên khốn Lục Dĩ Minh này lại rên rỉ quyến rũ một tiếng.
Sở Du Ninh không khỏi dừng lại, nụ hôn của Lục Dĩ Minh lại hạ xuống, lần này lại mang theo khát vọng tình dục, giống như muốn đốt cháy cô vậy. Xem ra, Lục Dĩ Minh muốn hoàn toàn kiểm soát tiết tấu của lần làm t.ình này.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");