(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngụy Tử Hân ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng của Cố Đông, vừa vặn thấy được vẻ mặt hung ác của Cố Nam, cô ấy hơi bất ngờ sau đó sờ sờ đầu Sở Du Ninh: “Em vất vả rồi.”
Sở Du Ninh lại chỉ ngoan ngoãn nở một nụ cười ngọt ngào.
Xe của nhóm Lôi Dịch đi theo phía sau nhóm của Sở Du Ninh, thấy bọn họ dừng lại cho rằng có chuyện gì xảy ra nên cũng dừng theo, sau đó bọn họ liền thấy được cách đó không xa có một Ngụy Tử Hân nữa đang đứng, chẳng lẽ Ngụy Tử Hân còn có chị em song sinh gì sao? Trong lúc bọn họ còn đang rất nghi hoặc thì Ngụy Tử Hân bên này đã chạy thật nhanh về phía Ngụy Tử Hân bên kia, vừa chạy vừa chậm rãi biến thành bộ dáng Sở Du Ninh.
“Ninh Ninh!” Lôi Dịch và Lâm Phong đồng thời hét lên.
Lục Dĩ Minh hơi nhướng mày, liếc mắt nhìn hai người một cái nhưng cũng không nói cái gì. Thẩm Hạo Nam lại căng thẳng, vì sao cô lại muốn làm mình bị lộ như này?
Phía sau sóng to gió lớn như nào thì Sở Du Ninh cũng không để ý, cô thấy bộ dáng của Ngụy Tử Hân cũng là phong trần mệt mỏi liền nhìn về phía sau của cô ấy, nhìn một cái liền sửng sốt: “Không tìm được sao?” Cô còn để bụng chuyện em gái của Ngụy Tử Hân hơn là chuyện của Cố Nam, làm sao có chuyện tìm không được cơ chứ. Ánh mắt Ngụy Tử Hân hơi tối: “Tìm được rồi… nhưng cô ấy lại không muốn trở về với chị”
Sở Du Ninh nhíu mày, nhưng sợ Ngụy Tử Hân cảm thấy buồn nên cũng không dám hỏi nhiều, cả đoàn người định cùng nhau trở về chợ đen.
Lôi Dịch thấy Sở Du Ninh lên xe của Ngụy Tử Hân liền vội vàng nhảy xuống từ cửa sổ xe: “Ninh Ninh!”
Sở Du Ninh lạnh nhạt liếc mắt nhìn Lôi Dịch một cái qua cửa sổ xe, giống như… đang nhìn một người xa lạ. Lôi Dịch đột nhiên như bị cố định tại chỗ, vẻ mặt tái nhợt nhìn mấy chiếc xe kia rời đi.
Sở Du Ninh quay về căn cứ Chiến Lôi tìm hắn! Xa xôi vạn dặm trở về để tìm hắn, nhưng mà… lại là hôn lễ của hắn!
Đầu óc Lôi Dịch như bị ù đi, chân đứng không vững suýt chút nữa đã bị té ngã, may mà Lục Dĩ Minh kịp thời đỡ hắn. Lôi Dịch ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Lục Dĩ Minh, chợt nghĩ tới trong khoảng thời gian này hắn không có việc gì là chạy tới trước mặt Ngụy Tử Hân, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi, bắt lấy tay Lục Dĩ Minh: “Anh đã sớm biết đúng không?”
Lục Dĩ Minh hơi mím môi, cuối cùng gật đầu: “Tôi đồng ý với cô ấy là không nói cho anh.” Một câu nói vô cùng đơn giản làm hiện lên khuôn mặt đau lòng của Sở Du Ninh trước mắt Lôi Dịch. Nhưng… Sở Du Ninh cũng không nói như vậy, cho nên… đây rõ ràng là chuyện Lục Dĩ Minh muốn làm.
Đột nhiên, Lôi Dịch hất tay Lục Dĩ Minh ra định đấm một quyền. Lục Dĩ Minh khẽ cau mày đỡ được nắm tay của Lôi Dịch: “Anh tỉnh táo một chút đi!”
“Tỉnh táo? Anh bảo tôi tỉnh táo như thế nào, trước đây là Triệu Tiêm Tiêm, bây giờ lại là Ninh Ninh, anh cứ phải thông đồng với người phụ nữ của tôi mới chịu được sao?” Lôi Dịch giận dữ. Sở Du Ninh bảo hắn không cần nói cho Lôi Dịch biết thì về mặt tình cảm có thể tha thứ, nhưng Lục Dĩ Minh lại cả ngày dính ở bên người cô, biểu tình đó, động tác đó rõ ràng chính là cảm thấy hứng thú với Sở Du Ninh.
“Tôi và Triệu Tiêm Tiêm có thông đồng với nhau không anh chính là người rõ ràng nhất.” Lục Dĩ Minh trầm giọng nói, hắn chưa bao giờ chủ động thông đồng với Triệu Tiêm Tiêm.
“Còn về Ninh Ninh…” Lục Dĩ Minh nhìn Lôi Dịch hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Từ giây phút anh không bảo vệ cô ấy thì cô ấy đã không còn thuộc về anh!”
Lôi Dịch đỏ mắt, túm lấy cổ áo của Lục Dĩ Minh: “Không thuộc về tôi thì là thuộc về anh sao? Đừng quên người hại cô ấy bị Cao Dương bắt trở về cũng có một phần công lao của anh!” Lôi Dịch gào to.
“Nhưng khi anh còn đang tìm kiếm cô ấy trong khắp thế giới là tôi đã cứu cô ấy trước, lúc cậu kết hôn cũng là tôi tìm được cô ấy trước, hơn nữa vẫn luôn ở bên cô ấy…” Lục Dĩ Minh trợn mắt nói dối, đến cả Thẩm Hạo Nam đứng ở một bên cũng nhịn không được phải nhìn hắn một cái.
“Lục Dĩ Minh!” Lôi Dịch nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé xác hắn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");