Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 186




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Động tác của Lục Dĩ Minh không mạnh, dịu dàng giống như muốn nhấn chìm cô, Sở Du Ninh hơi nhắm mắt lại, ngửa đầu hưởng thụ sự dịu dàng khó có được này: “Tò mò…” Cô cũng nhẹ giọng nói, sao có thể không tò mò được cơ chứ.

Lục Dĩ Minh cười, nụ hôn nhẹ biến thành hút, gặm cắn, chỉ là động tác vẫn rất nhẹ nhàng như cũ làm Sở Du Ninh cảm thấy hơi nóng.

“Tôi chỉ biết trước mạt thế Cố Đông chính là người duy nhất trong Cố gia thật tình đối xử tốt với Cố Nam, giống như là em trai ruột của mình.” Lục Dĩ Minh gặm cắn chậm rãi trượt lên tới chỗ động mạch chủ của Sở Du Ninh.

Cả người Sở Du Ninh căng thẳng, đột nhiên mở mắt ra, không chỉ vì động tác của Lục Dĩ Minh quá nguy hiểm, mà còn vì lời của hắn, tức là… trước mạt thế Cố Đông không hề yêu Cố Nam, cũng hoàn toàn không muốn làm cái gì với cậu ta?

Tất nhiên cũng có thể là do Cố Đông che giấu quá sâu, nhưng… Sở Du Ninh càng tin tưởng vào phân tích của Lục Dĩ Minh, hắn nói rằng Cố Đông chỉ xem Cố Nam là em trai thì khẳng định là không sai, vậy…vì sao lại trở thành như này?

“Phạm Tuyết!” Bỗng nhiên cách vách vang lên âm thanh sợ hãi của Cố Nam, ngay sau đó là tiếng cười lạnh của Cố Đông.

“Muốn chết à? Cũng được thôi, tôi sẽ đưa một nhà của cậu đoàn tụ.”

Có một khoảnh khắc im lặng đáng sợ, sau đó là âm thanh gào khóc sụp đổ của Phạm Tuyết.

“Họ Cố! Tao muốn giết mày!” Cố Nam rống lên giận dữ.

“Giết tôi?” Cố Đông nhướng mày: “Có thể, nếu thế thì cậu cần phải kề sát đi theo tôi, nếu không… tôi sẽ khiến cho cô ta và người nhà của cô ta sống không bằng chết!”

Sở Du Ninh vừa tận hưởng nụ hôn của Lục Dĩ Minh vừa nhướng mày: “Anh không cảm thấy tò mò sao?”

“Ha ha…” Lục Dĩ Minh cười nhẹ ra tiếng: “Để anh nói cho em một bí mật…” Lục Dĩ Minh hôn lên vành tai của Sở Du Ninh: “Cố Đông hạ thuốc Cố Nam, nhưng mà chính hắn cũng uống…”

Thuốc? Sở Du Ninh nghi hoặc, thuốc gì? Ngay sau đó cô đột nhiên mở to hai mắt nhìn: “Xuân dược?” Lúc Cố Đông làm t.ình với Cố Nam phải dùng xuân dược thì mới có thể cứng? Vì sao? Là do hắn bị rối loạn tình dục, hay là… căn bản hắn không phải là một tên GAY?

Lục Dĩ Minh nắm lấy tay Sở Du Ninh trong lúc cô không chuẩn bị gì cả, sờ vào côn th*t đã sớm cứng ngắc của mình: “Ai mà biết được…”

Ăn cái dưa lớn kinh thiên động địa như này từ miệng Lục Dĩ Minh làm ngón tay của Sở Du Ninh khẽ nhúc nhích, chậm rãi sờ soạng côn th*t của Lục Dĩ Minh.

Khuôn mặt của Lục Dĩ Minh vẫn còn chôn ở cần cổ Sở Du Ninh, hô hấp trở nên dồn dập: “Sao lại sờ sướng như này cơ chứ. em sờ tôi rất thoải mái…”

Khóe miệng Sở Du Ninh nở ra một nụ cười xấu xa: “Luyện trên nhiều người đàn ông rồi nên đó là điều tất nhiên!”

Lục Dĩ Minh cắn một ngụm vào cổ cô: “Câm miệng!”

Đúng lúc này, từ cửa vang lên âm thanh âm trầm của Cố Đông: “Xuất phát!”

Sở Du Ninh và Lục Dĩ Minh không khỏi bất ngờ, hắn đã đứng ở cửa bao lâu rồi?

Sở Du Ninh vốn dĩ muốn giúp Lục Dĩ Minh tuốt côn th*t cho nó b.ắn ra nhưng mà tuốt nửa ngày hắn cũng không chịu bắn… tuốt lâu cho một người đàn ông cũng vẫn không b.ắn ra, kỳ thật cũng rất xấu hổ.

Sở Du Ninh không miễn cưỡng khiến mình phải khó xử, cho nên kệ Lục Dĩ Minh nén bị thương. Lúc mặc quần Lục Dĩ Minh liếc mắt nhìn Sở Du Ninh một cái: “Lần thứ hai!”

Sở Du Ninh nhún vai: “Có duyên không phận.” Dứt lời, sau khi cô sửa sang lại quần áo lập tức rời đi.

Sau khi lên xe Sở Du Ninh phát hiện hình như tâm trạng của Cố Đông không tốt, rõ ràng ở trong cái đoạn ngược văn này hắn là người chiến thắng mà, chỉ một lần đã hủy hoại được Cố Nam và Phạm Tuyết, vậy thì vì sao hắn lại không vui chứ.

Còn nhớ rõ bộ dáng vừa rồi của Phạm Tuyết lúc trở về xe kia không khác gì một cái xác không hồn, so với thây ma còn buồn hơn.

Cho dù bị Lục Dĩ Minh biết được nhưng mà thái độ của Lục Dĩ Minh đối với Phạm Tuyết vẫn giống như trước đây, cô cứ tưởng rằng Phạm Tuyết có thể nhặt lại được hy vọng, nhưng ai biết cô ta lại càng thêm tuyệt vọng hơn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.