(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ánh mắt Sở Du Ninh hơi lóe, nói cách khác Cố Đông không chạm vào Phạm Tuyết, mà là giống như tối hôm qua, để Cố Nam ch*ch Phạm Tuyết?
Sở Du Ninh suy nghĩ gì đó vuốt ve lồng ngực của Diệp Thần, sắp xếp lại toàn bộ sự việc trong khoảng thời gian này. Đầu tiên là việc Cố Đông cưỡng ép Cố Nam, không chỉ có cưỡng ép mà còn nhục nhã cậu ta hết sức, ban đầu chỉ có duy nhất hai người làm t.ình, chờ tới khi Cố Nam thích ứng với việc bị cô nhìn lúc ở trên xe thì tóm cô tới để cô làm t.ình với Cố Nam trước, hôm nay hắn còn tàn nhẫn hơn, không chỉ có để cho Phạm Tuyết tận mắt nhìn thấy hắn ch*ch Cố Nam như nào, thậm chí… còn khống chế được Cố Nam phá thân Phạm Tuyết…
Quá tàn nhẫn, những hành động của hắn là từng bước đẩy Cố Nam xuống vực sâu, đây là yêu sao? Loại tình yêu như nào mà có thể điên cuồng tới mức như vậy? Nhìn như nào cũng thấy Cố Đông không phải dạng người như vậy, tất cả những điều này đều xuất phát từ cuộc điện thoại kia…
Ngày hôm sau lúc Lục Dĩ Minh xuất hiện ở trước lều của Cố Đông đã khiến cho Sở Du Ninh nhướng mày, phải làm đến mức này sao?
“Anh… tại sao anh lại ở đây?” Sở Du Ninh nhỏ giọng hỏi.
Lục Dĩ Minh hơi ngừng: “Không phải các người gọi tôi tới để bàn lộ trình tiếp theo sao?” Nói xong nhướng mày nhìn cái lều Cố Đông, sau đó từ trong lều vang lên tiếng thét chói tai của Phạm Tuyết.
Sở Du Ninh che mặt lại, đồ ngu này, cô ta không phát ra tiếng có lẽ còn có thể giãy giụa một chút, nhưng giờ cô ta hét lớn như vậy thì Lục Dĩ Minh sao có thể không biết đã xảy ra chuyện gì ở bên trong.
Phạm Tuyết giống như muốn cầu cứu Lục Dĩ Minh nhưng lại bị bịt kín miệng, sau đó bên trong lại vang lên một loạt âm thanh làm t.ình kịch liệt, cũng không biết tình huống cụ thể là như thế nào.
Quả nhiên Lục Dĩ Minh dừng một chút, sao đó ném cho Sở Du Ninh một ánh mắt cười như không cười, bình tĩnh nói: “Xem ra Cố tiên sinh đang bận rồi, vậy… chúng ta bàn bạc với nhau một chút?”
Sở Du Ninh trợn trắng mắt, lộ trình đã sớm vạch ra sắn rồi còn cái gì để mà bàn với bạc hả? Nhưng mà ý của Cố Đông vốn dĩ cũng là người say không phải vì rượu*, nếu đã như vậy: “Vậy thì anh tới lều của tôi đi.”
(*nghĩa là: ý không ở trong lời, có dụng ý khác)
“Ồ?” Lục Dĩ Minh nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc sau đó hắn vui mừng nói: “Thật đáng tiếc, chỉ có một chút thời gian, chẳng đủ để làm gì hết.” Sở Du Ninh trừng mắt duyên dáng liếc hắn một cái.
Phạm Tuyết cảm thấy hỏng mất, cô ta vốn dĩ cho rằng đêm hôm qua chính là thời khắc đen tối nhất trong cuộc đời mình, nhưng mà tới khi nghe thấy âm thanh của Lục Dĩ Minh thì cô ta mới biết mình ngây thơ tới mức nào. Mà Lục Dĩ Minh… thế nhưng lại… lúc cô ta đang bị người khác cưỡng gian thì hắn lại đi tới lều của người phụ nữ kia… nước mắt cô ta tràn xuống, ánh mắt dần dần trống rỗng.
Cố Nam muốn giãy giụa, thực ra khác với hôm qua, cậu ta còn giữ được lý trí, nhưng mà… cậu ta không thể thoát khỏi sự kiềm chế của Cố Đông, cho dù cậu ta có làm như thế nào hay gào rống như thế nào cũng không thể lay chuyển được động tác của Cố Đông, Cố Nam càng thêm tuyệt vọng, cậu ta nghĩ tới lời của Sở Du Ninh bảo mình đem Phạm Tuyết rời đi, cậu ta biết sai rồi, cậu ta không nên để tức giận làm lu mờ đầu óc.
Cố Nam đau khổ nhắm hai mắt lại, dù là xuân dược cực mạnh thì cũng không thể xóa đi được nỗi tuyệt vọng và hận thù càng ngày càng lớn trong lòng cậu ta.
Đi vào trong lều, Sở Du Ninh liếc mắt nhìn Lục Dĩ Minh một cái, dùng môi ngữ nói: “Anh nói xem, Phạm Tuyết có tìm đến cái chết không?”
Lục Dĩ Minh cười như không cười nhìn Sở Du Ninh: “Từ bao giờ mà em đã biết để ý tới sự sống chết của người khác như vậy.”
Sở Du Ninh ngập ngừng, theo như tình hình trước mắt này thì xem ra Cố Đông sẽ không bỏ qua cho Cố Nam, mà Phạm Tuyết lại chính là vũ khí sắc bén nhất để đối phó với Cố Nam, nếu đã như vậy Cố Đông cũng sẽ không bỏ qua cho Phạm Tuyết, cho nên cũng không thể nói được Phạm Tuyết sống thảm hơn hay là chết thảm hại hơn.
Lục Dĩ Minh duỗi tay kéo Sở Du Ninh vào trong lòng, chậm rãi cúi người ghé vào bên tại Sở Du Ninh: “Tò mò sao?” Hắn khẽ hỏi. Nói xong chôn khuôn mặt vào cần cổ của Sở Du Ninh hít sâu một hơi: “Thơm quá…” Hắn cúi đầu nhẹ
nhàng đặt một nụ hôn ở đầu vai của cô, một nụ hôn qua đi hắn cũng không lùi lại mà mổ nhẹ một cái.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");