Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 179




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lái xe là một chuyện vô cùng buồn tẻ và nhàm chán, nhưng mà để hóng chuyện bát quái thì cũng không khó, tuy Cố Đông đang ôm Cố Nam nhưng mà mặt lại âm trầm nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì, mãi cho tới Cố Nam có dấu hiệu muốn tỉnh lại thì Cố Đông lại đem tầm mắt dừng ở trên người Cố Nam.

Sở Du Ninh thu hồi tầm mắt chăm chú lái xe nhưng mà lỗ tai lại dựng lên, lúc Cố Nam mới vừa tỉnh thì có chút mơ hồ nhưng khi nhìn thấy mình đang ở trong ngực của Cố Đông thì hoảng sợ ngay lập tức giãy giụa: “Buông tôi ra!” Tuy nhiên vì sức của bản thân không đủ cho nên dù Cố Đông cũng chẳng làm cái gì mà vẫn có thể giữ chặt cậu ta ở trong lòng. Sau đó Cố Nam kêu ra tiếng: “Anh đang làm cái gì vậy, buông tôi ra!”

Sở Du Ninh tò mò liếc mắt nhìn kính chiếu hậu một cái, lại phát hiện Cố Đông đang duỗi tay thò vào trong quần của Cố Nam. Điều này cũng đã nhìn ra được sự khác biệt giữa nam và nữ, phụ nữ chỉ cần mặc váy thì lúc này tiện hơn nhiều.

Sở Du Ninh nhìn thấy tay của Cố Đông đang vặn vẹo ở thân dưới của Cố Nam, hắn nhanh chóng cởi quần của mình, mặc kệ Cố Nam giãy giụa như thế nào thì côn th*t thô to của Cố Đông vẫn chọc vào. Động tác của hắn vô cùng kịch liệt, thậm chí Sở Du Ninh còn ngửi được mùi máu tươi, không cần nghĩ cũng biết Cố Nam bị làm sao. Cố Nam từ lúc bắt đầu vẫn cố gắng hết sức giãy giụa cho đến cuối cùng đành buông tha thừa nhận, Sở Du Ninh ngẩng đầu nhìn thoáng qua thấy Cố Nam tuyệt vọng nhắm lại mắt.

Bị chính anh trai yêu quý của mình làm lại còn không có sức lực chống cự… đúng là rất làm người ta tuyệt vọng. Lúc Sở Du Ninh muốn thu hồi ánh mắt thì đột nhiên cứng ngắc, cô và Cố Đông nhìn nhau qua kính chiếu hậu, đôi mắt đó như thế nào, lạnh băng sâu thẳm, giống như là vực sâu dưới đáy biển… nhưng mà nơi đó… lại không hề có dục vọng!

Làm kịch liệt như vậy với người mà mình luôn tâm tâm niệm niệm tại sao lại không có một chút dục vọng nào như vậy? Theo bản năng Sở Du Ninh siết chặt

tay lái, xua tan nghi ngờ trong lòng, rồi rất tự nhiên gật đầu mỉm cười với Cố Đông. Cô thế mà lại còn gật đầu mỉm cười…

Động tác của Cố Đông hơi ngừng, hơi nheo mắt lại. Lúc này Sở Du Ninh dời ánh mắt đi.

Thành thật mà nói, cả dọc đường này có hai người đàn ông ngồi phía sau đang làm t.ình rất kịch liệt, trong xe đều là mùi hương tinh d*ch của đàn ông, có của Cố Đông, cũng có của Cố Nam, nhưng mà… Sở Du Ninh không hề có chút gợn sóng nào, làm tròn chức trách lái xe của mình, phát huy hết tác dụng mà một người tài xe ưu tú nên làm.

Cố Đông quả thực giống như một cái máy không biết ngừng, chẳng phân biệt ngày hay đêm, chỉ cần Cố Nam tỉnh thì hắn sẽ vẫn luôn ở làm t.ình với cậu ra, không chỉ có làm t.ình mà còn dùng đủ loại ngôn từ nhục nhã Cố Nam.

Sở Du Ninh cảm thấy đây chính là ngược văn trong truyền thuyết, có lẽ trong tương lai sẽ trình diễn một màn truy thê vô cùng xuất sắc.

Nhưng làm Sở Du Ninh cảm thấy nghi ngờ chính là, chỉ cần Cố Nam ngất xỉu thì Cố Đông lại ngừng lại, mặc kệ là lúc đó hắn đã b.ắn ra hay chưa. Loại tình huống này rất kỳ lạ. Nếu như Cố Đông yêu Cố Nam thì ở trong tình huống này sao có thể nhịn nổi cơ chứ? Còn nếu như là chỉ thèm thân xác của cậu ta vậy thì lại càng không thể nhẫn nhịn…

Cũng không biết Cố Đông nghĩ như thế nào, tóm lại… thật là quái dị.

Mấy lần Sở Du Ninh ăn dưa bị bắt tại trận nhưng mà cô cũng chẳng sợ hãi, mỗi lần bị bắt vẫn cười một cái với Cố Đông. Cho đến khi…

Sở Du Ninh khiếp sợ nhìn Cố Đông bắt mình ném vào cái lều của hắn, bên trong vẫn còn Cố Nam đang nằm đó, cả người tràn đầy tinh d*ch và vẻ mặt hung ác nham hiểm. Sở Du Ninh sững lại, Cố Nam đây là… bị ngược tới mức phát hận?

Nhưng mà… Cố Đông bắt cô làm gì cơ chứ?

Cố Đông lạnh lùng liếc Sở Du Ninh liếc mắt một cái: “Không phải cô thích xem à? Vậy tôi để cho cô xem đủ!” Nói xong túm lấy Cố Nam, làm trò ở trước mặt Sở Du Ninh vuốt ve thân thể của Cố Nam.

Cố Đông đây là… thẹn quá hóa giận? Nghĩ đến đây trong lòng Sở Du Ninh thấp thỏm, hình như dạo gần đây cô… xem náo nhiệt… có chút phiêu rồi…

Sở Du Ninh cảm thấy mình phải tỉnh lại rồi, từ sau khi ôm được đùi của Ngụy Tử Hân rồi thì cô đã sống quá thoải mái, hơn nữa nhờ thông tin mà cô tổng hợp lại đã giúp Cố Đông tìm được Cố Nam, nên đã khiến Sở Du Ninh có một loại cảm giác mình như vậy đã được rồi, thậm chí còn có thể khống chế hết tất cả mọi thứ…

Thực ra cô có thể chà đạp nhóm Lôi Dịch, thậm chí là dẫm đạp thủ lĩnh của căn cứ Chiến Lôi dưới chân, nhưng mà vẫn bị Cố Đông nắm chặt ở trong lòng bàn tay, hắn muốn như nào thì cô phải như thế.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.