(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lôi Dịch mới kết hôn, tất cả mọi người đều rất tri kỷ để lại nguyên một chiếc xe cho anh. Nhưng mà… từ đầu đến cuối anh cũng chưa từng ngồi lên chiếc xe có hai cô vợ mới cưới của hắn, Lý Nhiên nghĩ đến lời dặn dò của giáo sư Lý nên cũng hoàn toàn không muốn thật sự phát sinh quan hệ với Lôi Dịch.
Đối với Lý Nhiên, lần đầu tiên của người phụ nữ vô cùng quý giá, nếu đã muốn bán thì tất nhiên phải bán với cái giá tốt nhất, trước đây Lôi Dịch chính là sự lựa chọn tốt nhất của cô ta, nhưng… hiện giờ đã không phải.
Triệu Tiêm Tiêm cũng không quá để ý cái này bởi vì từ khi Sở Du Ninh mất tích thì Lôi Dịch cũng chưa từng chạm vào ả. Ả cũng không muốn lên giường với Lôi Dịch ở trước mặt Lý Nhiên.
Còn về Lôi Dịch… vốn dĩ anh cũng không có quá nhiều nhu cầu ở cái phương diện này, nếu như ngẫu nhiên mà có cảm giác, anh thà rằng nghĩ về Sở Du Ninh rồi quay tay chứ cũng không muốn tìm Triệu Tiêm Tiêm hay là Lý Nhiên.
Lôi Dịch cảm thấy thật nặng nề, từ khi Sở Du Ninh mất tích, gần như mỗi đêm anh đều mơ thấy cô, giấc mơ luôn lặp lại cảnh cô bị Cao Dương mang đi kia, cô chỉ nhìn anh, nhìn thật lâu thật lâu, cuối cùng rưng rưng quay đầu đi.
Anh hối hận rồi, thật sự rất hối hận, lúc ấy anh nhìn cô rời đi vốn chỉ là kế hoạch tạm thời, sẽ nhân lúc Cao Dương chưa có sự chuẩn bị rồi cứu cô ra. Nhưng mà… anh không làm như vậy… Có lẽ… ngay từ lúc bắt đầu anh đã không nên lùi bước.
Lôi Dịch nghĩ cái gì Sở Du Ninh không biết, cũng hoàn toàn không chút để ý, không quan trọng, cũng chỉ là một công cụ hình người mà thôi, sau này nếu như có thể sử dụng thì sử dụng, còn nếu không thể sử dụng thì cũng không có gì đáng tiếc.
Lôi Dịch không đi lên chiếc xe thứ nhất nên tất nhiên anh lên chiếc xe thứ hai, về phía nhóm người Lục Dĩ Minh thì đều cùng ở trên chiếc xe đó, vốn dĩ Phạm Tuyết cũng muốn lên chiếc xe thứ hai nhưng mà Lục Dĩ Minh thấy Lôi Dịch không chịu lên chiếc xe thứ nhất cho nên đã đẩy Phạm Tuyết đến chiếc xe đó, mỹ danh là cùng là con gái với nhau, tiện hơn.
Phạm Tuyết như nào Cố Đông cũng mặc kệ, nhưng Cố Nam lại không được, cho dù xe đó có rộng rãi thì Cố Đông vẫn ép Cố Nam ngồi trên xe của hắn, không hề có chút ý tứ thương hương tiếc ngọc.
Trước khi lên xe Sở Du Ninh có chút xấu hổ, theo lý thuyết lẽ ra lúc đi cô ngồi chung một chiếc xe với Cố Đông thì lúc trở về thì ngồi xe hắn là bình thường. Nhưng… bây giờ có thêm Cố Nam, tuy người khác không hiểu nhưng mà cô lại vô cùng rõ ràng có được không, ngồi lên xe Cố Đông không phải là thành bóng đèn sao.
Thực ra cái xe phía sau có bốn bảo tiêu, vẫn còn có một chỗ trống, nhưng mà… hiện giờ cô đang dùng gương mặt của Ngụy Tử Hân, nếu như ngồi xe phía sau với nhóm bảo tiêu thì mặt mũi Ngụy Tử Hân ném đi tới nơi nào? Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cô vẫn đành phải da mặt dày ngồi lên xe Cố Đông, nhưng mà cô không ngồi ở ghế phó lái nữa mà ngồi ra phía sau.
Chặng đường này vô cùng náo nhiệt, chỉ cần xuống xe nghỉ ngơi thì Cố Nam sẽ đi tìm Phạm Tuyết ngay lập tức, còn về Phạm Tuyết thì… lại chạy tới trước mặt Lục Dĩ Minh, tên xấu xa Lục Dĩ Minh kia thì lại giống như muốn xem náo nhiệt, hắn cố ý tới trước mặt Sở Du Ninh uốn éo.
Nếu cái tổ hợp này đã hỗn loạn đến nông nỗi này, vậy thì đừng trách Sở Du Ninh chen thêm một chân, cô vốn luôn mặc kệ Cố Đông thì bây giờ lại theo hắn từng bước, hắn đi đâu thì cô đi theo đó. Để cho hắn xem náo nhiệt! Nhưng mà ai là náo nhiệt thì chưa biết đâu!
Phạm Tuyết vô cùng ngây thơ, vô cùng nhiệt tình với Lục Dĩ Minh nhưng không dính như keo, Sở Du Ninh nhìn Phạm Tuyết rồi lại nhìn Cố Nam, trong lòng liền suy nghĩ ra bảy bảy bốn chín thứ ở trong đầu.
Với đầu óc của Lục Dĩ Minh thì không thể nào có khả năng không biết tình cảm Phạm Tuyết dành cho hắn, tuy rằng hắn giữ khoảng cách thích hợp nhưng lại không có từ chối chính thức, một phần lý do là do Phạm Tuyết nhát gan, không dám chọc thủng lớp giấy trên cửa sổ này, một phần chính là do có Cố Nam thông đồng nên Phạm Tuyết không có việc gì thì cứ chạy tới căn cứ Chiến Lôi.
Vốn dĩ hạn sử dụng của thuốc có một năm, nhìn dáng vẻ của Phạm Tuyết và Cố Nam thì điều kiện chắc cũng không quá tệ, hoàn toàn có khả năng mua thuốc đủ dùng cho một năm, như vậy thì không cần phải liên tục đi tới căn cứ Chiến Lôi làm gì. Nhưng mà Phạm Tuyết không như vậy, mỗi tháng đều phải tới một lần, đôi khi còn sẽ tới hai lần, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết chính là để gặp Lục Dĩ Minh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");