Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 170




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bỗng nhiên Cố Nam nhìn về phía trước trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, Sở Du Ninh hơi dừng một chút, nhìn theo tầm mắt của cậu ta lại thấy được Lục Dĩ Minh.

“Lục đại ca!” Bỗng nhiên cô gái nhỏ vui mừng kêu lên một tiếng, Sở Du Ninh chả cần quay đầu lại cũng biết biểu tình bây giờ của cô ấy, dù sao thì sự vui vẻ trong âm thanh gọi Lục đại ca kia quá rõ ràng.

Lục Dĩ Minh vốn tới tìm Sở Du Ninh nhưng không nghĩ tới Cố Nam và Phạm Tuyết cũng ở chỗ này: “Mấy người tới rồi.” Lục Dĩ Minh mỉm cười nói, tầm mắt đảo qua Phạm Tuyết rồi rơi xuống trên người Cố Nam và Cố Đông, ánh mắt Lục Dĩ Minh chợt lóe, sau đó đi tới phía bên này.

Lục Dĩ Minh quen biết Cố Nam và cô gái nhỏ này sao? Hơn nữa… nhìn ánh mắt vừa rồi của hắn… Đúng rồi, Lục Dĩ Minh quen Cố Đông, với tính cách của hắn sao có thể không biết Cố Đông chính là em trai Cố Nam, cho nên… hắn đã biết thân phận của Cố Nam cho nên cố ý tiếp cận cậu ta từ trước? Cái tên cẩu nam nhân này!

Cảm giác được ánh mắt của Sở Du Ninh, Lục Dĩ Minh quay đầu cười cười: “Sao lại nhìn tôi như vậy làm gì? Nhớ tôi à?”

Ai thèm nhớ anh, Sở Du Ninh ghét bỏ liếc mắt lườm Lục Dĩ Minh một cái, lại đổi lấy một tiếng cười nhẹ của hắn.

“Lục đại ca… đây là…” Phạm Tuyết nhận thấy quan hệ giữa Lục Dĩ Minh và Sở Du Ninh khác thường, sắc mặt lập tức thay đổi. Thật đúng là có cảm xúc gì cũng viết hết lên trên mặt.

“Đây là bạn của tôi…” Lục Dĩ Minh hơi ngừng một chút: “Ngụy Tử Hân.” Đúng vậy, từ cái hôn lễ lần trước Sở Du Ninh vẫn luôn dùng thân phận Ngụy Tử Hân.

Lục Dĩ Minh âm thầm liếc mắt nhìn Cố Nam đi theo Sở Du Ninh một cái, nói: “Chuyện này xong rồi à? Khi nào về thủ đô vậy? Muốn cùng nhau đi không?”

“Không muốn!” Sở Du Ninh không chút nghĩ ngợi từ chối ngay lập tức, nếu Lục Dĩ Minh đi tới thủ đô có nghĩa là chắc chắn đi cùng với tiểu đội của Lôi Dịch, một tiểu đội phiền phức, ai thèm cùng đi với bọn họ.

Lục Dĩ Minh đã đoán được sẽ bị cô từ chối từ trước rồi nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi một câu, nhỡ đâu cô đồng ý thì chẳng phải là quá tốt sao.

Thấy Lục Dĩ Minh cũng không để ý tới chuyện cô từ chối là biết hắn suy nghĩ gì rồi, tên khốn này… Có một cái đầu thông minh đã rất đáng giận rồi, cố tình tên này lại còn có cái tính vô lại như thế này, ai đã tạo nên cái tên này thế? “Lục đại ca, anh muốn đi tới thủ đô?” Sắc mặt của Phạm Tuyết càng khó coi.

Lục Dĩ Minh nở nụ cười lễ phép: “Đúng vậy.”

“Khi nào thì anh trở về?” Phạm Tuyết giơ tay bắt lấy tay áo của Lục Dĩ Minh.

A, thế nhưng lại nắm tay áo chứ không phải là nắm tay à? Đúng là một cô gái nhỏ ngây thơ.

Lục Dĩ Minh cẩn thận rút tay áo về không chút dấu vết: “Không trở về.” Nói xong còn nhìn về phía Sở Du Ninh.

Sắc mặt Phạm Tuyết đột nhiên trắng bệch, trừng đôi mắt lớn to tròn nhìn Lục Dĩ Minh nửa ngày, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Cố Nam: “Đây…đây cũng thật là trùng hợp, bọn em cũng cũng phải đi tới thủ đô.”

Lúc Phạm Tuyết vừa nói lời này thì đôi mắt Cố Nam giống như phát ra hàng triệu tia sáng rực rỡ: “Cậu muốn đi với mình sao? Vậy còn bà thì làm sao bây giờ?”

Sắc mặt Phạm Tuyết cứng đờ: “Mình chưa từng đi tới thủ đô, vừa lúc đi gặp…” Cô ấy chột dạ dời tầm mắt đi: “Cơ thể của bà cũng đã tốt hơn nhiều, có ba mình chăm sóc có lẽ không có vấn đề gì.”

Ừ ừ… nội tâm tiểu nhân của Sở Du Ninh liên tục gật đầu, sức mạnh tình yêu thật là vĩ đại, thế mà có thể làm cho một cô gái nhỏ hiếu thuận ném bà của mình đang ốm yếu ở lại.

Sở Du Ninh nhìn Cố Nam đang vui vẻ rồi lại nhìn Cố Đông làm vẻ như không có gì chuyện gì nhưng đôi mắt lại càng ngày càng đen sì, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người tiểu cô nương, này thật đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại cố tình xông vào, cùng về thủ đô à? Không biết cô ta còn có mạng để mà về hay không.

“Anh, nếu như đều là tiện đường thì chúng ta cùng đi với nhau đi.” Vẻ mặt Cố Nam chờ mong nhìn về phía Cố Đông.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.