Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 162




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giáo sư Lý muốn chờ Sở Du Ninh tìm tới cửa, phải là đối phương chủ động thì ông ta mới có thể đưa ra yêu cầu càng có nhiều lợi ích hơn đối với bản thân, nhưng mãi cho tới khi bữa tiệc kết thúc rồi mà Sở Du Ninh cũng không thèm nhìn ông ta một cái nào nữa đã khiến giáo sư Lý có chút lo lắng.

Giáo sư Lý biết nắm giữ quyền chủ động, sao Sở Du Ninh lại không biết, dù sao người sốt ruột nhất chắc chắn không phải là cô, cô chỉ cần chờ đợi là được.

Giáo sư Lý trái lo phải nghĩ, cuối cùng vung tay áo rời đi trước mặt Lôi thủ lĩnh, Lôi thủ lĩnh hơi ngừng, hắn biết giáo sư Lý tức giận.

Ở trong ấn tượng của Lôi thủ lĩnh, giáo sư Lý vô cùng yêu thương con gái của mình, mà Lôi Dịch lại đột nhiên chạy đi trong hôn lễ của con gái mình, giáo sư Lý không thể nào không tức giận. Nghĩ một chút hắn liền thu xếp mọi việc rồi đuổi theo giáo sư Lý.

Giáo sư Lý cũng không tiếp nhận hay từ chối lời xin lỗi của Lôi thủ lĩnh. Nhưng… ngày hôm đó ông ta không để cho Lý Nhiên trở về tân phòng để chờ Lôi Dịch. Ở trong mắt giáo sư Lý, Lý Nhiên chính là lợi thế lớn nhất của ông ta, nếu như có thể tới thủ đô có lẽ có thể dựa vào cô ta để ôm một cái đùi thật lớn, nhưng… tiền đề là đi ăn máng khác phải thành công, cho nên bây giờ ông ta cũng không thể hoàn toàn xé rách mặt với cao cổ chủ.

Tin tức này là do Lục Dĩ Minh mang tới cho Sở Du Ninh, nói xong còn dịu dàng nhìn Sở Du Ninh nở nụ cười: “Có thích lễ vật tôi đưa cho em không?”

Thích mẹ nhà anh! Tên cẩu nam nhân này thế mà lại cột cả cô vào! Sở Du Ninh vung chân đá hắn một cái nhưng mà Lục Dĩ Minh nhẹ nhàng tiếp được, rồi ôm cô vào trong ngực: “Sao bây giờ em dễ nóng tính vậy.”

Sở Du Ninh cười như không cười liếc mắt nhìn Lục Dĩ Minh một cái: “Nói như kiểu anh hiểu rõ tôi quá nhỉ.”

Một bàn tay của Lục Dĩ Minh ôm chặt eo của Sở Du Ninh, một bàn tay khác dịu dàng sửa lại vài lọn trước mặt Sở Du Ninh, Sở Du Ninh không tránh được vì lực tay của Lục Dĩ Minh cho nên cô chỉ có thể ngửa cổ về phía sau, nhưng hành động này làm khiến cho ngực cô chạm vào ngực Lục Dĩ Minh, hạ thân cũng dán chặt vào trên người hắn.

Lục Dĩ Minh cười nghiền ngẫm, hạ thân khẽ đung đưa trái phải, mơ hồ cọ xát phía dưới của cô: “Em đang quyến rũ tôi?”

m thanh của Lục Dĩ Minh trầm thấp, hắn nhẹ nhàng hỏi, trong giọng nói tựa hồ như mang theo câu dẫn.

Sở Du Ninh cảm nhận được rất rõ ràng cái đồ vật kia của hắn càng ngày càng cứng. Ánh mắt của cô hơi lóe, đột nhiên cô biến về dáng vẻ vốn có sau đó vòng tay qua cổ hắn vô cùng xinh đẹp, quyến rũ. Cô cũng học động tác của Lục Dĩ Minh, dùng hạ thân cọ xát vào côn th*t đã sớm cứng ngắc của hắn: “Đối với anh mà nói? Đây là quyến rũ sao?”

Nói rồi cô hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước tràn ngập quyến rũ đối diện với đôi mắt của Lục Dĩ Minh: “Vậy thì Lục tiên sinh đúng là chưa hiểu việc đời đâu.”

Không có bất kỳ một người đàn ông nào có thể chống cự nổi dung mạo xinh đẹp của Sở Du Ninh, đặc biệt là vẻ ngoài câu hồn như vậy của cô.

Giọng của Lục Dĩ Minh bắt đầu khàn khàn: “Vậy thì… em giúp tôi trải đời?”

Vừa nói hầu kết còn vừa khẽ lay động, hắn cúi người chậm rãi tới gần môi của Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh duỗi tay xoa khuôn mặt Lục Dĩ Minh, ngón trỏ đè ở trên môi hắn ngăn lại động tác của hắn: “Lục tiên sinh, Ninh Ninh bây giờ đã không còn giống như trước nữa rồi, muốn tôi từng trải ở trên người anh… giá rất đắt đấy nha…”

Lục Dĩ Minh chớp mắt, đè nặng ngón tay của cô ở trên môi, đôi môi của hai người dán vào nhau, kẹp ở giữa chính là ngón tay trỏ của Sở Du Ninh, cảm giác mềm mại theo đầu ngón tay truyền tới khiến Sở Du Ninh run rẩy.

Một ý cười thoáng qua trong mắt Lục Dĩ Minh, vừa đè nặng đầu ngón tay của cô vừa mở miệng nói: “Quà là giáo sư Lý lớn như vậy còn chưa đủ sao?”

Sở Du Ninh híp mắt cười cười, đôi mắt cong thành hình trăng non, đột nhiên cô vươn đầu lưỡi mềm mại đảo qua ngón tay của mình và môi Lục Dĩ Minh.

Sắc mặt Lục Dĩ Minh đột nhiên thay đổi, côn th*t càng thêm hưng phấn run rẩy. Hắn mím môi cố nén tiếng thở dốc nặng nề nhưng mà mạch nước ngầm ở trong hai tròng mắt lại càng ngày chảy càng siết, cuối cùng Lục Dĩ Minh cũng không chịu nổi, hắn đột nhiên mở miệng ngậm cả đầu ngón tay và môi của Sở Du Ninh vào trong miệng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.