Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 153




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sở Du Ninh có chút ngoài ý muốn, trước kia cô cũng nghĩ tới chính mình sẽ bị tàng kiều kim ốc, nhưng dù như thế nào cũng không nghĩ tới cái thứ nhất chuẩn bị cho cô vậy mà lại là của Thẩm Hạo Nam…

Sở Du Ninh trầm mặc làm sắc mặt Thẩm Hạo Nam trầm xuống: “Em không cần đi tìm đội trưởng, anh ta không phải là một người đàn ông tốt!”

Thẩm Hạo Nam cho rằng Sở Du Ninh trở lại căn cứ Chiến Lôi là bởi vì nghe nói Lôi Dịch muốn kết hôn.

Sở Du Ninh nhướng mày: “Ai không phải là người đàn ông tốt?” Tất nhiên Sở Du Ninh không thèm để ý Lôi Dịch có phải người đàn ông tốt hay không, Lôi Dịch đối với cô mà nói chỉ là cái ván cầu. Sở dĩ cô hỏi câu hỏi này chính là vì nhìn thấy cả người Thẩm Hạo Nam đều căng cứng nên muốn trêu đùa hắn.

Thẩm Hạo Nam há miệng thở dốc, nghĩ nghĩ muốn nói ra, nhưng lại cảm thấy mấy câu đó nói ra có chút xấu hổ. Hắn nhấp môi trầm mặc trong chốc lát, lại lôi kéo Sở Du Ninh đi về phía trong phòng.

Khi nhìn vào bố trí trong phòng Sở Du Ninh hơi hơi sửng sốt, nhà ở không lớn, nhà kiểu truyền thống hai phòng nhỏ một sảnh, đại khái rộng chừng 60m2, nhưng trong phòng bố trí lại rất ấm áp. Đây là… hương vị của gia đình lâu đời. Thẩm Hạo Nam ấn Sở Du Ninh lên trên ghế sô pha, xoay người vậy mà lại pha cho cô một ly trà sữa pha sắn. Thứ này ở trước tận thế thật sự dễ kiếm, nhưng mà sau khi tận thế có thể uống được một ly trà sữa có nhiệt độ ấm áp là sự việc hạnh phúc cỡ nào đây.

Thẩm Hạo Nam đem trà sữa nhét vào trong tay Sở Du Ninh, một chút cảm giác nóng cũng không có, Sở Du Ninh dùng ngón tay xoa xoa xuống cái ly, nhịn không được cúi đầu uống một ngụm, ừm… nồng đậm mùi vị tinh dầu, xem ra dạ dày của cô đã bị chợ đen chiều hư…

Thấy Sở Du Ninh nâng trà sữa lên uống, tâm trạng Thẩm Hạo Nam dưới áo choàng có vẻ tốt lên không ít, hắn chần chờ một chút, chậm rãi cởi bỏ áo choàng ra. Hắn cứ như vậy nhìn Sở Du Ninh từng ngụm lại từng ngụm uống hết trà sữa, cũng chưa nói cái gì.

Uống xong trà sữa Sở Du Ninh không nhanh không chậm xoa xoa miệng, sau đó biến trở về nguyên trạng. Sau khi biến trở về nguyên trạng trong nháy mắt, Thậm Hạo Nam choáng váng.

Sở Du Ninh cũng không thấy Thẩm Hạo Nam, mà tinh tế đánh giá cái nhà ở này. Không thể không nói, Thẩm Hạo Nam rất có tâm, nếu Sở Du Ninh thật sự chỉ là một món đồ chơi phụ thuộc vào đàn ông, thì gia đình này thật sự đúng là nơi tốt nhất Sở Du Ninh đi, nhưng mà…

“Tôi nghĩ… có thể là anh có hiểu lầm cái gì đó!” Sở Du Ninh không chút chú ý nói, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Thẩm Hạo Nam.

Thẩm Hạo Nam bỗng bừng tỉnh, nghĩ tới vậy mà vừa mình lại nhìn chằm chằm Sở Du Ninh đến choáng váng, mặt bỗng đỏ lên một chút. Ngay tại thời điểm hắn nghĩ sẽ nói một chút gì đó, cửa phòng phanh một phát bị đá văng ra, hai người không khỏi quay đầu nhìn lại, Sở Du Ninh cực kỳ kinh ngạc.

“Sao anh lại tới đây?” Người tới không phải là ai khác, đúng là ông chủ.

Ông chủ nhìn thấy Sở Du Ninh biến trở về nguyên trạng ngồi ở trên ghế sô pha, trên tay còn cầm một cái ly, nhìn dáng vẻ cũng không có nguy hiểm gì. Sau đó

ánh mắt hắn lại rơi xuống người Thẩm Hạo Nam ở phía đối diện, không khỏi nhướng mày: “Xem ra…. tôi đến không đúng lúc rồi.”

Sở Du Ninh nhún vai, xem ra ông chủ cho rằng cô gặp nguy hiểm. Hiện tại giá trị của cô xưa đâu bằng nay, đặc biệt là trước khi tìm được Cố Nam, xác thực đáng giá để ông chủ tự mình tới cứu.

Nghĩ đến đây, Sở Du Ninh không khỏi nhìn Thẩm Hạo Nam, lại nhìn nhìn Cố Đông. Trên thực tế Thẩm Hạo Nam lớn lên rất xinh đẹp, lại là đẹp một cách yếu ớt tái nhợt, theo lý thuyết nếu Cố Đông là GAY, hắn sẽ bị Thẩm Hạo Nam hấp dẫn mới đúng. Nhưng mà…. vì lý do gì mà hắn cũng không nhìn thấy? Hay là, đây không phải là gu của hắn?

Cố Đông cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ: “Trước 5 giờ phải trở về.” Sau khi nói xong giống như lúc tới, rời đi cũng không quay đầu lại.

Từ sau khi Cố Đông xuất hiện cả người Thẩm Hạo Nam liền đề phòng, trong ánh mắt hắn thậm chí còn mang theo vẻ không dám tin. Đây là địa bàn của hắn, vì an toàn hắn đã cố ý bày ra dị năng ám hệ, người khác không biết, nhưng chính hắn lại rất rõ ràng dị năng của hắn lợi hại bao nhiêu, ngay cả đội trưởng cũng không dám đối mặt chính diện với hắn. Nhưng mà… người kia lại yên lặng không một tiếng động vào được, cho đến khi hắn rời đi cũng không có động chạm đến cảnh giới của dị năng ám hệ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.