(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chuyện của Triệu Tiêm Tiêm tạp ở nơi đó, nếu như không thể mở được cái vòng khoá dị năng kia thì ả cũng chỉ là một người bình thường, nhưng mà cũng không phải là không có biện pháp, cái vòng khóa dị năng này chính là tiến sĩ K ở thủ đô tạo ra cho nên người khác không mở được nhưng hắn thì chắc chắn có thể, chính vì vẫn còn sự lựa chọn này cho nên Lôi thủ lĩnh mới không để ý tới Cao Dương.
Triệu Tiêm Tiêm chắc chắn phải đến thủ đô nhưng mà phải là trước khi kết hôn. Lôi Dịch vốn dĩ không muốn bởi vì hiện tại anh rất nóng lòng muốn đi tìm Sở Du Ninh. Với bản lĩnh chạy trốn của Sở Du Ninh thì Lôi Dịch cũng không tin cô sẽ gặp phải nguy hiểm gì cho nên anh nhất định phải tìm được cô. Nhưng
Lôi Dịch không thể để cho cha anh biết, bởi vì có liên quan với Cao Dương cho nên khẳng định cha anh sẽ không đồng ý để anh mang Sở Du Ninh trở về, nhưng mà…
Nghĩ đến Sở Du Ninh nhường nhịn đủ điều vì mình, trái tim anh liền cảm thấy đau đớn. Lôi Dịch không để cho Sở Du Ninh lại rơi vào trong tay của Cao Dương, anh nhất định phải tìm được cô, sau đó sẽ cho cô một mái ấm ổn định.
Cố Đông thấy Sở Du Ninh thật sự không thèm để ý tới việc Lôi Dịch kết hôn liền đuổi Lôi Nguyệt đi. Sau đó cũng không quên quay đầu lại nói một câu: “Cô đúng là rất tàn nhẫn.”
Sở Du Ninh biết Cố Đông đang nói cô tàn nhẫn, đã từng là người đàn ông của mình, nói đoạn tuyệt liền đoạn tuyệt, không một chút dây dưa nào. Nghĩ đến đây cô chỉ bình thản mỉm cười: “Thế giới bây giờ, nếu như không tàn nhẫn thì chính là tàn nhẫn với chính bản thân mình…”
Cố Đông không khỏi nhìn thẳng vào Sở Du Ninh, phụ nữ hắn đã từng gặp không hề ít, trong số đó Ngụy Tử Hân cũng được xem như là một người xuất sắc, nhưng xem ra tuy Ngụy Tử Hân là một người phụ nữ trưởng thành, nếu như cẩn thận quan sát thì… cũng không khó để phát hiện dù cho cô ta có mạnh mẽ tới mức nào đi nữa thì ẩn giấu sâu trong người vẫn là một cô gái nhỏ.
Nhưng mà Sở Du Ninh có vẻ không giống như vậy, tuy ngoài mặt cô xinh đẹp yếu đuối, tựa như một con búp bê tinh xảo chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ tan vỡ.
Nhưng… trái tim cô lại mạnh mẽ tới mức không thể làm người ta bỏ qua.
Giống như lúc này, cô khoanh chân ngồi trên ghế sô pha một cách bình tĩnh, sao có thể nhìn ra được cô đã từng là một món đồ chơi lấy sắc thờ người.
Sau đó Cố Đông cũng không nhắc tới chuyện đám cưới của Lôi Dịch nữa, còn Sở Du Ninh cũng đi loanh quanh trong khu chợ với ngoại hình một cậu trai, nhưng không biết là do căn cứ Chiến Lôi quá nhỏ hay là do vận mệnh trêu đùa nên cô đã đụng phải Thẩm Hạo Nam!
Đừng hỏi vì sao cô lại có thể nhận ra hắn là Thẩm Hạo Nam dưới một cái áo choàng kín mít như vậy. Dù sao… cũng từng là người đàn ông đã ngủ với cô…
Lúc hai người thoáng qua nhau Thẩm Hạo Nam đột nhiên dừng bước chân, thân thể Sở Du Ninh cứng ngắc, hắn… nhận ra cô? Sao có thể! Lúc Sở Du Ninh định làm như không có chuyện gì tiếp tục đi về phía trước thì Thẩm Hạo Nam đã bắt được cổ tay của Sở Du Ninh rồi kéo cô đi tới một cái ngõ nhỏ.
“Anh làm gì vậy!” Sở Du Ninh ra sức giãy giụa, tránh né, chẳng những không thể giãy ra được mà còn suýt chút nữa đã bị hắn kéo đứt cả tay. Nhận thấy được sự chênh lệch giữa hai người Sở Du Ninh thức thời từ bỏ việc giãy giụa. Thẩm Hạo Nam dẫn cô đi qua một con đường nhỏ tới trước một căn nhà nhỏ tuy hẻo lánh nhưng rất sạch sẽ, hắn lôi Sở Du Ninh vào trong rồi, nhanh chóng khóa cửa lại. Sau đó,tiếp tục ngây ngốc nắm cổ tay của cô đứng ở trong sân.
Sở Du Ninh im lặng một lúc “Anh là…”
“Mỗi một dị năng giả đều có sóng dị năng riêng của mình, tôi có thể phân biệt rõ cái sóng dị năng này.”
Sở Du Ninh thức thời ngậm cái miệng định phải sạch quan hệ đi. Thôi được rồi… đây đúng là thần khí nhắm vào dị năng giả… Ông trời đặc biệt thả hắn ra để khắc cô sao?
Hai người cứ như vậy đứng ngây ngốc ở trong sân, Sở Du Ninh chờ người đàn ông mặc áo choàng nói lý do đưa cô tới nơi này nhưng mà hắn chỉ mím chặt môi nhìn cô, không nói một câu nào.
Cô cạn lời rồi… thằng nhóc này đúng là hết chỗ nói. Sở Du Ninh lắc lắc tay, định phá vỡ sự im lặng này. Thấy cô vừa động người đàn ông mặc áo choàng nắm chặt cổ tay của cô theo bản năng, giống như… chỉ cần hắn buông lỏng tay là cô sẽ biến mất ngay tại chỗ.
Người đàn ông mặc áo choàng há miệng thở dốc, mặc dù mặc áo choàng nhưng Sở Du Ninh vẫn nhìn ra được hắn đang khẩn trương: “Cái này… cái nhà này là tôi chuẩn bị cho cô…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");