Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 146




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Điều khiến Sở Du Ninh cảm thấy ngoài ý muốn là rạng sáng bốn giờ Ngụy Tử Hân cầm bánh kem tới chỗ của cô, nhìn bộ dáng của cô ta có lẽ bọn họ vừa mới làm t.ình xong, không âu yếm ôm nhau ngủ hay sao mà ông chủ liền đi luôn như vậy? Chẳng lẽ là do cô xông vào cho nên đã chọc cho ông chủ tức giận hay sao?

Ngụy Tử Hân cũng không nói gì, chỉ đi vào phòng bếp lấy dao chia cái bánh kem nhỏ thành hai phần, cô ta với Sở Du Ninh một người một phần. Sở Du Ninh cũng không dám hỏi, ngoan ngoãn ăn bánh kem, mãi cho tới khi Ngụy Tử Hân ăn khối bánh kem cuối cùng vào trong miệng mới chậm rãi nói chuyện.

“Đàn ông có lợi hại đi nữa cũng sẽ có thứ cầu mà không được… Lúc này người có khả năng biến hình có thể phát huy tác dụng.” Ngụy Tử Hân lạnh nhạt nói, giống như… cô ta không phải đang nói chuyện của mình vậy.

“Cậu bé kia…” Ngụy Tử Hân hơi ngừng một chút rồi mới tiếp tục nói: “Là em trai của ông chủ, em trai cùng cha khác mẹ.” Không quan tâm tới bộ dáng khiếp sợ của Sở Du Ninh, Ngụy Tử Hân tiếp tục không nhanh không chậm nói: “Trước mạt thế hắn đi cắm trại với bạn học, về sau thì không tìm được. Chị cũng vì bởi vì như vậy nên mới được ông chủ cứu về.”

Cho nên… Ngụy Tử Hân chỉ là thế thân, chính là vì có thể biến thành bộ dạng của đứa trẻ kia? Mà càng cẩu huyết hơn chính là… vật thế thân Ngụy Tử Hân này lại yêu ông chủ.

Sở Du Ninh lại lần nữa nhớ tới chuyện: “Người nối nghiệp”… Vậy… Ngụy Tử Hân tìm cô về không chỉ là vì để lấy lòng những người đàn ông kia, mà còn là để… rời khỏi ông chủ?

Sở Du Ninh là người có khả năng biến hình Ngụy Tử Hân tìm cho ông chủ. Bởi vì cô ta thật sự chịu không nổi người đàn ông cô ta yêu mỗi ngày đều bắt cô ta trở thành một người đàn ông khác đè ở dưới thân làm, cô ta cảm thấy quá khổ sở cho nên mới muốn muốn giải thoát…

Nhưng mà… cuối cùng Ngụy Tử Hân lại vì thỏa mãn nguyện vọng của Sở Du Ninh mà từ bỏ ý tưởng này… Sở Du Ninh nhìn Ngụy Tử Hân, đôi mắt dần đỏ: “Hân… tỷ..”

Ngụy Tử Hân duỗi tay sờ sờ đầu Sở Du Ninh: “Không sao, chị đã nghĩ thông rồi. Phụ nữ sinh tồn ở mạt thế quả thực không dễ dàng, nghĩ tới tình yêu làm cái gì! Ở phương diện tình cảm chị không quyết đoán bằng em, chị hẳn là nên học tập em mới đúng.”

Sở Du Ninh không nói cái gì, cô biết bây giờ nói cái gì cũng đều là dư thừa.

Ngụy Tử Hân đi rồi Sở Du Ninh mới có thể cẩn thận suy nghĩ chuyện hôm nay, ông chủ thích em trai cùng cha khác mẹ của mình, còn bắt Ngụy Tử Hân biến thành bộ dáng của hắn để thỏa mãn dục vọng của mình, cho nên… ông chủ thực ra là GAY?

Ánh mắt Sở Du Ninh lóe lên, rốt cuộc cô đã hiểu vì sao ông chủ lại không hề có một chút phản ứng nào trước sắc đẹp của mình…

Khi Sở Du Ninh lại gặp ông chủ một lần nữa, cô chào hỏi như không có gì xảy ra, nhưng…ông chủ chỉ lạnh nhạt nhìn cô một cái, sau đó bước qua không hề

dừng lại. Lúc sau ông chủ phát hiện lúc đối diện với mình Sở Du Ninh đã thả lỏng hơn rất nhiều.

Cho dù Sở Du Ninh vẫn luôn che giấu thật tốt nhưng mà ông chủ vẫn phát hiện trước đây mỗi lần cô gặp hắn đều rất phòng bị, ông chủ biết cô sợ hắn nhưng lại không biết cô sợ cái gì, hiện giờ vừa gặp…

Gia hỏa này biết hắn thích đàn ông cho nên mới không cần phòng bị hắn sao? Cái suy nghĩ này chỉ là chợt lóe qua ông chủ cũng không để ý quá nhiều.

Sở Du Ninh phát hiện chợ đen có lượng khách hàng vô cùng lớn, cả ở trong và ngoài thủ đô, sau khi nhìn lượng tin tức rải rác này… Sở Du Ninh suy nghĩ khá lâu, cuối cùng khóe miệng cong lên một nụ cười.

Cô tìm Ngụy Tử Hân: “Hân tỷ… có lẽ… Em có thể giúp chị tìm manh mối về em gái của chị!”

“Cái gì!” Ngụy Tử Hân đột nhiên đứng lên.

Sở Du Ninh cũng không vội vàng, cô đem một chồng tài liệu mình đã sửa sang lại đặt ở trên bàn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.