(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sở Du Ninh chỉ cho rằng ông chủ sớm muộn gì cũng sẽ nhìn đến cái video này, lại không nghĩ tới ông chủ vẫn đang luôn xem phát sóng trực tiếp, cho đến khi Phàn thiếu uống xong rượu hắn mới tắt theo dõi đi, trên mặt ông chủ không có biểu tình gì cũng không nhìn ra cái gì, chỉ là ở đáy mắt hiện lên một tia vừa lòng.
Ngụy Tử Hân nghe nói bởi vì cô mà Sở Du Ninh cùng Phàn thiếu bắt tay, bước chân không khỏi dừng lại, sau khi biết được tình huống cụ thể hơi hơi nhấp nháy môi, nói không cảm động đó là giả….
Trên thực tế giữa người với người nên như vậy, tôi đối với bạn tốt bạn biết cảm ơn, bạn hồi đáp cho tôi tốt, tôi cũng có thể nhìn ở trong mắt ghi lại ở trong lòng. Nhưng từ sau khi tận thế tất cả dường như đều thay đổi, ích kỷ, kẻ mạnh lên ngôi, không có ai cảm thấy cướp lấy là sai lầm, mặc dù bị người cướp đi thì cũng tập mãi sẽ trở thành thói quen.
Kỳ thật thây ma và dị thú cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là kẻ yếu vừa lòng với hiện tại, kẻ mạnh vĩnh viễn không thỏa mãn. Ở trong mắt Ngụy Tử Hân, những người bên ngoài đó vì miếng ăn mà bán đứng chính mình, làm tổn thương người khác chỉ vì chính mình có thể sống sót trong tận thế tàn khốc này chỉ là da lông của thế giới. Quyền thế trong vòng tròn này bày ra tất cả mới chân chính là địa ngục… Đối mặt với quyền lực, người thường thậm chí mất đi phản kháng, dũng khí cùng tư cách, mạng của người thường ở trong mắt những người cầm quyền đó thậm chí đến thây ma với dị thú cũng không có bất kì cái gì khác nhau.
Ngụy Tử Hân vẫn luôn cho rằng sau khi hiểu hết tất cả tim của cô cũng đen theo, đừng nhìn cô chỉ là người mà tay trói gà không chặt hay chỉ có thể là nữ biến hình mặc cho người ta đùa bỡn, hai người Lôi Dịch và Cao Dương cộng lại cũng xa cũng không kịp kết thúc tính mạng trên tay cô… Nhưng chính một người suy tàn với dục vọng và quyền lực như cô vậy mà gặp được Sở Du Ninh…
Khóe miệng Ngụy Tử Hân hơi hơi gợn lên: “Cô ấy làm thật tốt!”
Một người khống chế giỏi để ý nhất không phải là người thụ hạ có giá trị hay không, mà là… làm như thế nào để khống chế một người có giá trị, Sở Du Ninh đối với Ngụy Tử Hân tình cảm càng sâu, ông chủ sẽ càng vừa lòng, bởi vì hắn có thể thông qua Ngụy Tử Hân mà khống chế cô.
Cứ như vậy ông chủ mới có thể chính thức trọng dụng Sở Du Ninh, Ngụy Tử Hân cũng mới có thể càng bảo vệ tốt cô.
Hôm nay Sở Du Ninh mới vừa có một cái đùi mới tạm thời, bên người lại có Diệp Thần ở bên cạnh, tâm trạng vô cùng tốt, cho nên cố ý làm một cái bánh kem nhỏ. Bởi vì Diệp Thần ở đây nên gọi Ngụy Tử Hân qua đây không có tiện, Sở Du Ninh dự tính mang theo bánh kem đi tìm cô ấy.
Lúc đến Ngụy Tử Hân cũng không đóng cửa, nhìn thời gian cũng không phải thời điểm mà cô cùng những người đàn ông đó làm ở đây, Sở Du Ninh gõ gõ cửa sau đó liền đẩy cửa đi vào, loại tình huống này trước kia cũng chưa phát sinh qua, Ngụy Tử Hân rất ít để ý thứ riêng tư này, cho nên sở Du Ninh cũng không để ý.
Sau khi vào nhà nhìn nhìn dưới lầu không có ai, Sở Du Ninh đem bánh kem đặt ở trên bàn, dự tính gọi Ngụy Tử Hân xuống dưới. Còn chưa kịp gọi, trên lầu liền truyền đến một tiếng hét thảm “A!”
Sắc mặt Sở Du Ninh lập tức biến đổi, vội vàng chạy lên trên lầu, có phải người cung cấp thích lạm dụng tình dục lại tới nữa hay không? Trước kia Sở Du Ninh không có năng lực không dám quản, nhưng hiện tại khác, cô không thể trơ mắt nhìn tên đàn ông chó chết kia lại làm cho Ngụy Tử Hân thương tích đầy mình được.
“Phanh!” Sở Du Ninh đem hết toàn bộ sức lực cơ thể một chân đá văng cửa phòng “Chị Hân!” Cô la lên một tiếng. Nhưng… lúc đá cửa lại đồng thời cảm thấy chỗ nào không đúng, nhưng quán tính của cơ thể đã không cho phép cô dừng lại.
Cửa bị một chân đá văng ra, Sở Du Ninh choáng váng, người trên giường không phải là người cung ứng mà là ông chủ, mà… người mà hắn đè nặng dưới thân cũng không phải Ngụy Tử Hân, mà là một đứa trẻ nam môi hồng răng trắng!
Đây là chuyện như thế nào!
Nhìn thấy Sở Du Ninh đá cửa mà vào, ông chủ cũng không có dừng lại động tác va chạm, hắn gắt gao bắt lấy đứa trẻ, lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Du Ninh một cái.
“Ninh Ninh!” Đứa trẻ năm nhìn thấy Sở Du Ninh sắc mặt đột nhiên trắng, khó coi kêu lên.
Đột nhiên ánh mắt Sở Du Ninh chợt lóe, không nói cái gì quay đầu đóng cửa phòng lại.
Âm thanh Ninh Ninh kia quá quen thuộc, là chị Hân không sai, nhưng vì sao mà chị Hân lại biến chính mình thành một đứa trẻ nam? Là tình thú giữa cô ấy và ông chủ sao?
Sở Du Ninh không dám ở lại, nhanh như chớp chạy về phòng chính mình. Luôn cảm thấy chỗ nào quái quái…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");