Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 138




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngụy Tử Hân đi xuống dưới đồng thời cũng có một số dị năng giả cấp cao lao tới chỗ những con dị thú đang phân tán, trong chớp mắt đã giết toàn bộ những con dị thú đang điên cuồng, đấu trường chỉ còn lại duy nhất con dị thú lớn nhất kia.

Lúc này đấu trường mới chính thức bắt đầu, Ngụy Tử Hân cũng lợi dụng lúc hỗn loạn mở l*ng chim ra rồi đi vào, bảo vệ Sở Du Ninh ở phía sau người “Sợ không?” Ngụy Tử Hân nhìn Sở Du Ninh hỏi.

Sở Du Ninh nắm lấy tay Ngụy Tử Hân “Là…… Là ông chủ đã thay đổi chủ ý sao? Em sẽ không bị bán nữa đúng không?” Cô mở to đôi mắt nai con, chờ mong nhìn Ngụy Tử Hân.

Ngụy Tử Hân cười “Đối diện với dị thú cũng không sợ mà lại sợ bị bán à? Em phải biết rằng cái l*ng sắt này cũng không thể ngăn được vua của dị thú!”

“Em không sợ chết! Nhưng em không muốn tồn tại như vậy!” Sở Du Ninh quật cường nhìn Ngụy Tử Hân.

Ngụy Tử Hân hơi ngừng, mỗi một lần Sở Du Ninh giãy giụa đều khiến cô ta không chịu nổi, nhưng….. cô ta lại không cảm thấy tức giận, nếu như trước đây cô ta cũng có thể kiên trì thêm một chút…..

Ngụy Tử Hân thở dài, duỗi tay kéo Sở Du Ninh vào trong lòng “Chúc mừng em!”

Sở Du Ninh nghe thấy Ngụy Tử Hân nói đột nhiên mỉm cười, nụ cười như ánh nắng xuyên qua mây đen, nước mắt lại rơi xuống tạo thành hình ảnh đối lập với huyết tinh bên ngoài đấu trường.

Mà mấy lời của bọn họ cũng được phát sóng ở trên màn hình lớn.

“Ai ui! Con nhỏ này có chút thú vị đấy!” Một người đàn ông dáng vẻ bất cần đời đang ngậm thuốc lá cười tủm tỉm ngồi ở ghế lộ nhìn vào màn hình “Không sợ chết nhưng lại sợ phải ngủ với đàn ông à? Mạt thế rồi mà còn có cô gái ngây thơ như vậy sao!”

“Có lẽ tiết mục này đã sớm sắp xếp cả rồi.”

“Vậy phải xem sau này cô ta có bị bán hay không.”

Con dị thú to lớn kia thực sự rất mạnh, nó giống như có hứng thú với Sở Du Ninh, và cũng nhờ nó một lòng muốn lao về phía bên này nên các đấu sĩ mới tìm được cơ hội giết ch*t nó.

Màu máu đỏ sẫm bắn vào trên người Sở Du Ninh, máu văng khắp người cô nhưng không làm cô lộ vẻ chật vật, mà ngược lại càng làm nổi bật vẻ đẹp yêu diễm của cô.

Bên chân của cô là cái đầu thật lớn của con dị thú, trên mặt lại mang theo tươi cười vui sướng, khóe mắt còn vương những giọt nước mắt trong suốt, cảnh này được màn hình lớn ghi lại rõ ràng, mỹ nhân khiến tim người ta đập nhanh hơn.

Ban đầu, về sau còn có một hội đấu giá, lẽ ra Sở Du Ninh chính là vật phẩm cuối cùng trong hội đấu giá, nhưng sau sự việc này Ngụy Tử Hân đã lặng lẽ yêu cầu thay đổi vật phẩm và thanh toán hóa đơn, vật phẩm cuối cùng được thay thế bằng vũ khí dị năng mới phát minh của tiến sĩ K.

Không thể không nói, lần biểu diễn này Sở Du Ninh chính là người dành được chiến thắng lớn nhất, không gì sánh nổi! Cô thành công lộ mặt ở trước mặt tất cả mọi người, còn làm Ngụy Tử Hân đã nói sẽ không bán cô trước mặt mọi người.

Mặc kệ những vị khách quý đó tin hay không, ở trong lòng bọn họ giá trị của cô đã không giống như trước, cô đã không còn là người phụ nữ mà bọn họ chỉ cần có tiền là có thể tùy tiện chơi đùa, muốn có được cô bọn họ sẽ phải tốn chút tâm tư.

Không được khinh thường chút tâm tư này, đây là cơ sở để Sở Du Ninh được coi như một con người chứ không phải là một món hàng. Hơn nữa điều này có nghĩa là xuất phát điểm của Sở Du Ninh cao hơn so với Ngụy Tử Hân ngay từ khi mới bắt đầu cuộc chiến, lần đầu tiên mà Sở Du Ninh đã lấy được một quân bài tốt như vậy, nói không kích động vậy là giả nhưng, cô cần bình tĩnh lại!

Sau đó Ngụy Tử Hân còn phải sắp xếp lại hội đấu giá nên Sở Du Ninh về phòng trước. Nằm ở trong bồn tắm cô nhìn chiếc váy bị máu bắn lên, chiếc váy sang trọng quý giá như thế bị ô uế như vậy cũng không biết ông chủ có đau lòng không.

Nhưng những cái đó đều không phải là thứ Sở Du Ninh cần để ý tới, cô mỏi mệt nhắm hai mắt lại, hưởng thụ hơi ấm của nước tắm.

Bỗng nhiên Sở Du Ninh mở to mắt, cô cảm nhận được trong không khí có sự thay đổi, ngay sau đó hình bóng quen thuộc của Diệp Thần xuất hiện ở trong phòng tắm. “Diệp Thần!” Đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn mà.

Diệp Thần là dựa theo hơi thở của Sở Du Ninh mà thuấn di tới đây, lại không nghĩ sẽ thấy được Sở Du Ninh đang tắm rửa.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.