(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sở Du Ninh phát hiện khách của Ngụy Tử Hân thật là nhiều, không, hôm nay lại có một khách hàng lớn tới từ thủ đô, theo lời Ngụy Tử Hân nói thì người đàn ông này là con đường cung cấp hàng hóa lớn nhất của chợ đen, cho nên nhất định phải tạo một mối quan hệ tốt.
Sở Du Ninh khẽ thở dài một cái, Ngụy Tử Hân làm như vậy nhìn như mở ra một con đường mới, nhưng mà… những người đàn ông này cũng chỉ coi cô ta thành một món đồ chơi cao cấp mà thôi, nếu tương lai đu.ng tới lợi ích lớn hơn thì Ngụy Tử Hân nhất định sẽ là thứ bị vứt bỏ.
Khoảng 12h đêm Ngụy Tử Hân gõ cửa phòng của Sở Du Ninh. Cô ta mặc áo ngủ đai tơ tằm lười biếng dựa ở trên cửa “Có gì ăn không?”
Sở Du Ninh đầu tiên sửng sốt, sau đó cô định thần lại vội vàng nói “Tôi đi nấu cho cô một bát mì.”
Sở Du Ninh nấu một bát mì bình thường, nguyên liệu cũng rất đơn giản, nhưng thả thêm ít rau xanh và trứng gà rất khó kiếm ở trong mạt thế.
Ngụy Tử Hân ăn rất nhã nhặn, nhưng tốc độ vẫn rất nhanh, đến cả nước mì cô ta cũng uống sạch sẽ, Sở Du Ninh ngây ngốc nhìn cô ta cơm nước xong rồi sau đó rời đi.
Ngày hôm sau lúc Sở Du Ninh nấu cơm cố ý để lại một phần cho Ngụy Tử Hân, trong phòng bếp có đầy đủ công cụ, còn có một cái lò vi sóng mới tinh, buổi tối
Ngụy Tử Hân tới đây Sở Du Ninh dùng lò vi sóng hâm nóng đồ ăn cho cô ta, một chén cơm và thịt, tuy không nhiều nhưng cũng ngon.
Ngụy Tử Hân cũng không nói cái gì, mỗi lần đối mặt với Sở Du Ninh cô ta rất yên tĩnh, không hề có bộ dáng lung linh như lúc ở bên ngoài, nhưng mà Sở Du Ninh cũng không thèm để ý, Ngụy Tử Hân đối với cô như vậy không phải là lạnh nhạt mà là chân thật, khi một người có thể đem mặt chân thật nhất của mình lộ ra trước mặt bạn thì đã đủ để chứng minh được bạn đã được người đó chấp nhận.
Chờ đến ngày thứ ba lúc Ngụy Tử Hân lại tới, Sở Du Ninh vừa mới hâm nóng đồ ăn, Ngụy Tử Hân vừa lúc ngồi xuống nhìn đồ ăn bát đũa trên bàn, nhìn hai chén cơm ở trên bàn Ngụy Tử Hân nghi hoặc liếc mắt nhìn Sở Du Ninh một cái.
Sở Du Ninh nhìn Ngụy Tử Hân cười ngọt ngào “Tôi ăn với cô!” Thì ra Sở Su Ninh chỉnh lại thời gian ăn cơm của mình, như vậy buổi tối có thể ăn cơm với Ngụy Tử Hân.
Động tác của Ngụy Tử Hân hơi khựng, sau đó lại như cũ không nói cái gì bắt đầu ăn cơm. Cơm nước xong xuôi Ngụy Tử Hân mới hỏi một câu: “Làm sao cô biết khi nào thì tôi đến?”
Sở Du Ninh lộ ra một biểu tình kiêu ngạo: “Đêm nay người tới chính là người phụ trách đấu trường, tôi nhớ rõ thời gian hắn tới lần trước.”
Xem dáng vẻ đắc ý của cô, Ngụy Tử Hân nhịn xuống cảm giác muốn đưa tay lên xoa đầu cô “Cô đúng là một đứa bé lanh lợi!”
Sở Du Ninh xì cười một cái, nụ cười tươi giống như ánh mặt trời xua tan mây mù trong lòng Ngụy Tử Hân. Giờ khắc này Sở Du Ninh biết, cô xem như đã chân chính đi vào trong lòng Ngụy Tử Hân, nhưng mà…
Em gái cũng không phải em gái ruột, có lẽ Ngụy Tử Hân sẽ không từ bỏ ý tưởng để Sở Du Ninh làm người nối nghiệp cô ta. Không phải Ngụy Tử Hân rất tệ mà là cô ta cảm thấy mình rất thành công, cho nên để Sở Du Ninh đi theo con đường của cô ta thì đó mới là sự lựa chọn tốt nhất đối với Sở Du Ninh.
Chà, bây giờ là mạt thế, người phụ nữ có mệnh đồ chơi mà có thể sống thành cái dạng như Ngụy Tử Hân này cũng được coi là thành công, nhưng mà… nhìn thấy đám khách của Ngụy Tử Hân có cái tên đầu béo não phì xấu xí thì Sở Du Ninh thật sự không thể tiếp nhận được.
Kể cả muốn đi bán thân thể thì cũng phải tìm một nam nhân không tệ lắm…
Ngụy Tử Hân phát hiện gần đây Sở Du Ninh vẫn luôn là bộ dáng nhìn cô muốn nói rồi lại thôi, hỏi cô làm sao thì cô cũng không nói, mãi cho tới hôm nay chơi
quá kịch liệt, mang theo một thân thể đầy vết roi tới chỗ cô ăn cơm thì rốt cuộc cô gái nhỏ cũng nhịn không được bạo phát.
Sở Du Ninh kiên cường mím miệng, nhìn những vết thương trên cơ thể Ngụy Tử Hân nước mắt không tiếng động rơi xuống, nhìn ánh mắt của cô Ngụy Tử Hân sao mà không rõ, cô… Đang đau lòng cô ta.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");