Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 112




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giúp cô rời đi? Hắn có lòng tốt như vậy à? Không… phải nói là hắn có mục đích gì! Sở Du Ninh lộ vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn.

“Nếu như đã trở lại vậy thì trước tiên cứ về chiến đội đi rồi chúng ta cùng nhau quay lại căn cứ Chiến Lôi, chờ tới khi sắp đến căn cứ tôi sẽ nghĩ cách giúp cô rời đi”

Thực ra bây giờ hắn cũng có thể giúp Sở Du Ninh rời đi, nhưng mà… vạn nhất nếu như cô lại chạy tới một nơi nào đó mà hắn không tìm thấy thì làm sao bây giờ?

Sở Du Ninh phát hiện mình đã có thể cử động, cô cúi đầu di chuyển ngón tay, mục đích bây giờ của cô là đi tìm Diệp Thần chứ không phải quay lại căn cứ

Chiến Lôi. Cho nên cô cần phải tống cổ Lục Dĩ Minh đi, nhưng nếu như cô đồng ý quá thoải mái thì lại sẽ khiến cho Lục Dĩ Minh nghi ngờ, cho nên Sở Du Ninh biểu hiện sự kháng cự cần thiết: “Không muốn.”

Lục Dĩ Minh im lặng nhìn Sở Du Ninh một lát: “Nếu như cô không muốn nhìn thấy Lôi Dịch thì cũng có thể đi theo phía sau chúng tôi, hoặc là… biến thành hạt cát chui vào trong túi của tôi?”

Lục Dĩ Minh đưa ra hai đề nghị nhưng Sở Du Ninh vẫn không dao động, hắn hơi ngừng một chút rồi cười: “Có lẽ cô không muốn tôi sẽ dùng tinh thần lực để giam cầm cô đúng không?”

Sở Du Ninh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lục Dĩ Minh, con hàng này vô sỉ như vậy sao, khuyên bảo không được thì trực tiếp dùng biện pháp mạnh à?

“Chỉ cần có thể đạt được mục đích thì quá trình như thế nào cũng không quan trọng.” Lục Dĩ Minh không thèm để ý nói.

Một người đàn ông khôn ngoan lại còn không biết xấu hổ cũng không thèm để ý tới hình tượng, không thể không nói phải đối mặt với Lục Dĩ Minh như vậy khiến Sở Du Ninh có cảm giác không thể xuống tay.

“Vì sao?” Sở Du Ninh mím môi hỏi. Thực ra tất nhiên cô biết mục đích của hắn nhưng cô vẫn hỏi. Sở Du Ninh rất thông minh, thông minh đến nỗi có thể khiến cho người đàn ông này cảm thấy hứng thú, nhưng cô cũng không thể quá thông minh kẻo Lục Dĩ Minh sẽ nhìn cô chặt chẽ và khó có thể chạy trốn.

Nghe thấy vấn đề của Sở Du Ninh, trong mắt Lục Dĩ Minh hiện lên một tia suy ngẫm: “Vì sao tôi lại giúp em, chẳng lẽ em không biết thật sao?”

Nói xong ánh mắt bình tĩnh của hắn hướng thẳng vào ngực Sở Du Ninh. Rõ ràng không có chút tình sắc nào nhưng lại khiến cho Sở Du Ninh có loại ảo giác như bị lột sạch chiêm ngưỡng.

Sở Du Ninh hơi rũ mắt, hắn thế mà lại không bị cô mê hoặc, như vậy thì cô càng phải cẩn thận khi đối mặt với hắn. Sở Du Ninh im lặng hơn nửa ngày, cuối cùng không cam lòng gật gật đầu: “Vậy tôi sẽ biến thành hạt cát.”

Lục Dĩ Minh vừa lòng gật đầu, nhưng lại dùng tinh thần lực cầm cô: “Trước hết em cứ chờ ở đây đi, tôi đi lấy ít gì đó cho em ăn.”

Lấy đồ ăn là cái cớ, chủ yếu là muốn đi sắp xếp bên phía Lôi Dịch. Đương nhiên lúc sắp xếp thì không thể mang theo Sở Du Ninh, ai biết nhỡ đâu Lôi Dịch coi trọng cô, cô lại mềm lòng.

Lôi Dịch không tìm được tìm Sở Du Ninh, nói thế nào cũng vẫn đòi ở lại cái siêu thị nhỏ đó chờ. Tất cả mọi người không có cách nào đành cùng hắn đợi thêm hai ngày, nhưng mà… rốt cuộc vẫn có nhiệm vụ trong người, nên Lục Dĩ Minh định thuyết phục Lôi Dịch trước tiên cứ đưa giáo sư Lý về căn cứ Chiến

Lôi, sau đó sẽ cùng anh đi tìm người, còn việc đã về căn cứ Chiến Lôi rồi anh có còn cơ hội để ra ngoài hay không thì… đó là chuyện sau hắng nói.

Sở Du Ninh bị giam cầm lần nữa hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Lục Dĩ Minh, cái tên cẩu nam nhân này tại sao không cho cô một chút khe hở nào cơ chứ! Lúc Sở Du Ninh đang nghĩ cách thoát khỏi thì bỗng nhiên có một âm thanh của một người phụ nữ vang lên ở bên tai.

“Có cần giúp không?”

Sở Du Ninh run rẩy, nơi này rõ ràng không có người, vì sao lại có âm thanh của phụ nữ vậy? Sau đó cô trơ mắt nhìn một hòn đá nhỏ trên mặt đất biến thành một người phụ nữ.

Ánh mắt Sở Du Ninh lóe lên: “Ngươi có khả năng biến hình?”

Sợi dao động dị năng quen thuộc đó… cô gái này thế mà cũng là người có khả năng biến hình giống như cô!

Cô gái này rất xinh đẹp, có phong cách thục nữ, cô ấy nhìn Sở Du Ninh cười cười: “Tôi đã tìm cô thật lâu rồi.”

Nói xong cô nhìn về phía Lục Dĩ Minh rời đi: “Cần hỗ trợ không?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.