Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 92: Tên của cẩu




Edit by Náppu

*

Tuy rằng trên người một mảnh dính nhớp, nhưng cậu hiện tại thật sự không có sức lực đi rửa sạch.

Hứa Uyên đáng chết, cư nhiên cứ như vậy rời đi.

Cù Tầm Dương ở trong lòng mắng Hứa Uyên vài câu, nhưng thật sự là quá mệt mỏi, cậu đến động cũng không muốn động, mí mắt nhắm chặt, ý thức cũng chậm rãi rời xa.

Trong mơ mơ màng màng cậu mơ hồ cảm giác được giống như có người đi vào phòng, cậu tưởng là Lý Lâm, liền trở mình tiếp tục ngủ.

Một lát sau, cậu được một đôi tay rắn chắc ôm lên.

Thẳng đến khi thân thể được người nọ thả vào dòng nước ấm vừa phải trong bồn tắm, Cù Tầm Dương mới miễn cưỡng mở mắt, ánh vào mi mắt chính là gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân của Sở Tri Nam.

"Anh, khi nào, tới?"

Lần này Cù Tầm Dương hoàn toàn thanh tỉnh, có chút quẫn bách chìm vào dòng nước ấm, bởi vì cả người cậu đều là dấu vết tình dục, đối mặt với Sở Tri Nam khó tránh khỏi sẽ có một chút xấu hổ.

Sở Tri Nam vẻ mặt bình tĩnh, nhàn nhạt trả lời: "Khoảng sáu giờ."

Cù Tầm Dương hỏi: "Sáng, sáu giờ sáng sao?"

Bởi vì lấy cách nói của bọn họ, cũng có thể là sáu giờ tối hôm qua...

Sở Tri Nam nhàn nhạt cong khóe môi, "Đúng vậy."

Tuy rằng thật sự là buổi sáng, nhưng lúc sáu giờ sáng đó, cậu cùng Hứa Uyên hình như vẫn còn đang làm tình... Cho nên Sở Tri Nam hẳn là vẫn nghe thấy không ít hiện trường phát sóng trực tiếp.

Gương mặt Cù Tầm Dương nổi lên màu đỏ khả nghi.

Sở Tri Nam dùng tay đem nước ấm trong bồn tắm xối lên trên người cậu, "Hứa Uyên biết anh ở dưới lầu, cho nên cố ý không giúp em rửa sạch."

Cù Tầm Dương hỏi: "Ngạch... Tại sao?"

Sở Tri Nam nói: "Muốn để anh tới giúp em rửa sạch, sau đó mượn chuyện này khoe mẽ với anh."

Cù Tầm Dương: "..."

Lúc này cậu đột nhiên nhìn thấy phần hông Sở Tri Nam, vị trí trung gian có một chỗ rõ ràng phồng lên.

Tuy rằng cậu đã lập tức thu hồi tầm mắt, nhưng vẫn bị Sở Tri Nam nắm giữ được cậu có dị thường.

Sở Tri Nam cười nhạt một cái, rất thản nhiên nói: "Đối mặt với em trần truồng, anh không có khả năng không có phản ứng."

Đại khái cũng chỉ có Sở Tri Nam nghiêm trang nói mấy lời tình sắc này làm người ta có cảm giác không khoẻ.

"Tôi vẫn là nên tự mình tắm đi."

"Đừng lo lắng, anh sẽ không làm cái gì với em đâu."

"Tôi không phải ý này..."

Chỉ là nơi phồng lên đó của Sở Tri Nam thật sự quá đáng chú ý, lúc giúp cậu tắm rửa vẫn luôn xuất hiện trước mắt cậu, huống chi... Sở Tri Nam còn muốn vói vào phía sau giúp cậu rửa sạch chất lỏng còn lưu lại bên trong.

"Em rất mệt đúng không, anh nhanh một chút giúp em tắm xong, em liền có thể ngủ."

Bị thao cả đêm hơn nữa một đêm không ngủ, Cù Tầm Dương thật sự rất mệt, cho nên ngủ đối với cậu là dụ hoặc rất lớn.

Cuối cùng cậu vẫn là thỏa hiệp, lúc Sở Tri Nam đem ngón tay vói vào trong tiểu huyệt, cậu nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ ái muội, bất quá cậu lập tức cắn môi đem thanh âm còn thừa nuốt trở về.

Ngón tay Sở Tri Nam dừng một chút, sau đó liền tiếp tục giúp cậu rửa sạch dịch bên trong huyệt.

Ở địa phương cậu nhìn không thấy, thịt mềm đỏ hồng bị ngón tay thon dài xinh đẹp mở ra, những chất lỏng màu trắng ngà bên trong theo cái miệng nhỏ kia từng chút bài xuất ra bên ngoài cơ thể, hình ảnh như vậy lộ ra một cỗ sắc tình cực hạn.

Cậu có thể cảm nhận được hô hấp của Sở Tri Nam có chút trở nên trầm trọng.

Tuy rằng cậu hiện tại đang đưa lưng về phía Sở Tri Nam, nhưng tư thế quỳ ghé vào bồn tắm, mông hơi hơi chu lên phối hợp Sở Tri Nam rửa sạch cũng thật sự làm cậu cảm thấy rất xấu hổ.

Điểm chết người chính là hiện tại thân thể cậu quá mức mẫn cảm, ngón tay ở trong hậu huyệt moi đào làm cậu rất có cảm giác, cho dù cậu đã nỗ lực nhẫn nại, vẫn sẽ có tiếng hừ hừ rất nhỏ từ xoang mũi phát ra.

Cố tình cậu cũng không biết Sở Tri Nam có phải cố ý hay không, rõ ràng nói muốn nhanh giúp cậu rửa sạch thân thể, tốc độ giúp cậu rửa sạch hậu huyệt lại không nhanh không chậm.

Lúc này cậu nghe thấy thanh âm Sở Tri Nam hơi mang ý cười nói: "Cảm thấy thoải mái em có thể kêu ra, anh có thể nhịn được."

Lúc này Cù Tầm Dương có thể xác định Sở Tri Nam chính là cố ý, nhưng cậu giống như cũng không có biện pháp nào, bởi vì tốc độ của Sở Tri Nam chỉ hơi chậm, động tác rửa sạch lại rất bình thường, là do thân thể cậu quá nhạy cảm.

Nếu không phải tối hôm qua cậu thật sự bắn quá nhiều bắn tới thận hư, cậu hiện tại đại khái đã sớm cương cứng.

Lúc cậu được Sở Tri Nam từ trong phòng tắm ôm ra, cũng đã dựa vào trong lòng ngực đối phương mơ màng sắp ngủ.

Nhưng mà lúc Sở Tri Nam đem cậu đặt lên trên giường, cư nhiên còn nói cậu trước đừng ngủ.

Cù Tầm Dương vừa rơi vào trên giường cơ hồ đã lập tức muốn ngủ rồi, cậu kiên cường chống lại chút lý trí cuối cùng hỏi: "Làm sao vậy?"

Sở Tri Nam nói: "Ăn xong bữa sáng rồi ngủ tiếp."

Cù Tầm Dương đã chống đỡ không nổi nữa, cho nên xoay người đưa lưng về phía Sở Tri Nam nói không cần.

Sở Tri Nam không nói gì, yên lặng rời khỏi phòng cậu.

Cậu cho rằng Sở Tri Nam đã từ bỏ nên an tâm đi ngủ.

Kết quả mới vừa ngủ không được bao lâu, lại bị đánh thức.

Cù Tầm Dương có chút tức giận mở mắt ra, thấy Sở Tri Nam bưng một ly sữa bò ngồi xuống trên giường cậu, sau đó duỗi tay đem cậu nâng dậy để cậu dựa vào trong lòng ngực hắn, "Uống xong ly sữa bò này là được."

Nếu không phải Cù Tầm Dương thật sự quá mệt, cậu đại khái sẽ rất kinh ngạc Sở Tri Nam hiện tại quá ôn nhu, cùng bộ dáng ngày thường lạnh như băng sương của hắn như hai người khác nhau.

Nhưng hiện tại đầu óc cậu không quá thanh tỉnh, cho nên chưa thể phản ứng lại được, chỉ thuận theo uống xong ly sữa bò Sở Tri Nam đưa đến bên miệng, sau đó cậu liền được như ý nguyện có thể ngủ.

Một giấc này Cù Tầm Dương trực tiếp ngủ tới hai giờ chiều, nếu không phải Sở Tri Nam đánh thức cậu, cậu có khả năng còn có thể tiếp tục ngủ.

Chờ cậu rửa mặt xong xuống lầu đi đến nhà ăn, đã thấy trên bàn cơm bày một đĩa mỳ ý hải sản thoạt nhìn rất mỹ vị, mà trên người Sở Tri Nam đang mặc cái tạp dề gấu nhỏ đáng yêu của Lý Lâm, ngoài ý muốn là cái tạp dề đó rất tuyệt phối với gương mặt tuấn tú của hắn.

"Không nghĩ tới anh còn biết làm đồ Tây."

Sở Tri Nam ngồi xuống đối diện cậu, "Vừa mới học, ăn đi."

Cù Tầm Dương cúi đầu ăn một miếng, lập tức trước mắt sáng ngời, tuy rằng như vậy có điểm rất xin lỗi Lý Lâm, nhưng mỳ ý Sở Tri Nam làm thật sự ăn ngon hơn rất nhiều.

"Ăn rất ngon, anh thật sự là lần đầu tiên làm hả?"

Sở Tri Nam cười nhẹ gật đầu.

Cù Tầm Dương nói: "Vậy anh thật sự rất có thiên phú nấu nướng."

Sở Tri Nam nói: "Em muốn ăn thì anh có thể thường xuyên làm cho em."

Lồng ngực Cù Tầm Dương có chút rung động, nhưng cậu lựa chọn cúi đầu nghiêm túc ăn mì.

Sở Tri Nam cũng không nói gì nữa.

Cậu cảm thấy vẫn luôn bị Sở Tri Nam nhìn chằm chằm lúc ăn mì có chút xấu hổ, cho nên một lát sau vẫn là chủ động mở miệng hỏi: "Lần này Hứa Uyên trở về là làm nhiệm vụ gì? Tại sao các anh đều không cần cùng anh ấy trở về?"

Bởi vì ở trong ấn tượng của cậu, 'Nộ Hải' hình như đều là cùng nhau làm nhiệm vụ.

Sở Tri Nam lặng im một lát mới trả lời: "Là nhiệm vụ một người có thể hoàn thành, về sau lại nói cho em được chứ?"

Cù Tầm Dương nghĩ là nhiệm vụ gì đó cơ mật, cũng không hỏi nhiều.

"Tầm Dương, em hiện tại có phải vẫn không muốn trở lại bên cạnh chúng tôi không?"

Động tác ăn mì của Cù Tầm Dương dừng một chút, không chờ cậu trả lời, Sở Tri Nam đã tiếp tục nói: "Nếu em thật sự không muốn, vậy cứ ở lại nơi này đi."

Cù Tầm Dương ngẩng đầu nhìn hắn, Sở Tri Nam cũng nhìn lại cậu, "Chúng tôi có thể thường thường lại đây tìm em, chỉ là có lẽ khoảng cách thời gian sẽ tương đối dài, anh có khả năng sẽ rất nhớ em."

Sở Tri Nam là dạng người thường thường không hay thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, cho nên lúc người như vậy đột nhiên nói lời âu yếm, lực đánh vào thật sự rất lớn.

Cho nên Cù Tầm Dương lập tức đỏ mặt.

Sở Tri Nam cười khẽ duỗi tay dùng lòng bàn tay lau đi chút nước sốt ở khóe miệng cậu, sau đó dùng giọng trầm thấp từ tính nói: "Anh chỉ hy vọng lúc em đối mặt với chúng tôi sẽ không có gánh nặng, chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi."

Cù Tầm Dương bị nói cho tâm hoảng ý loạn.

Lúc này Sở Tri Nam đột nhiên nói: "Kỳ thật mấy người Liên Hạc vẫn luôn rất muốn nhìn thấy em, em có muốn đi bệnh viện thăm bọn họ một lát không?"

"Được."

Đều do Sở Tri Nam làm rối loạn suy nghĩ của cậu, hại đại não cậu còn chưa có phản ứng lại được, miệng đã trước đáp ứng rồi.

Dịch Dữ Kiệt cùng Liên Hạc nằm viện đã hơn một tuần, cậu đều chưa có tới thăm bọn họ.

Cậu biết bọn họ muốn cậu tới bệnh viện, cũng biết hai người bọn họ không muốn tiếp thu dẫn đường khác khai thông, dẫn tới thân thể chính mình khôi phục rất chậm, nhưng cậu vẫn không muốn tới đối mặt với bọn họ, có lẽ là bởi vì so với Hứa Uyên cùng Sở Tri Nam, cậu đối với hai gia hỏa này oán hận nhiều hơn một ít đi.

Liên Hạc còn giải thích với cậu một chút, còn cẩu Dịch Dữ Kiệt kia trừ bỏ chơi ngu thì cái gì cũng không giải thích.

Liên Hạc cùng Dịch Dữ Kiệt phân biệt ở trong phòng bệnh một người của hai lầu khác nhau, Cù Tầm Dương trước đi thăm Dịch Dữ Kiệt, cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là tầng lầu của Dịch Dữ Kiệt so với Liên Hạc gần hơn mà thôi.

Dịch Dữ Kiệt đang nằm trên giường bệnh ngủ.

Tuy rằng nhìn hắn ngủ cũng rất sâu, chẳng qua trong nháy mắt lúc cửa phòng bệnh bị người đẩy ra kia, hắn đã lập tức thanh tỉnh.

Sau khi hắn thấy người tiến vào là Cù Tầm Dương, phi thường vui mừng mở miệng: "Bảo..." Sau đó lại nhìn thấy Sở Tri Nam đi theo Cù Tầm Dương, mới đem từ 'bối' kia cố gắng nuốt trở lại, sửa miệng nói: "Dương Dương, em rốt cuộc cũng tới thăm anh."

Cù Tầm Dương ân một tiếng, "Tinh thần của anh tốt như vậy, cũng không cần tôi tới thăm hỏi đúng không."

Dịch Dữ Kiệt trực tiếp từ trên giường bệnh ngồi dậy, "Cần cần cần, phi thường cần."

Nếu không phải xương đùi của hắn bị gãy không dễ đi đường, Cù Tầm Dương cảm thấy Dịch Dữ Kiệt có khả năng đã chạy đến trước mặt cậu.

Dịch Dữ Kiệt hỏi: "Dương Dương, nếu em đã tới, thì ở cùng anh một lát đi, được không?"

Cù Tầm Dương đáp ứng.

Dịch Dữ Kiệt cười toe toét, chờ sau khi Cù Tầm Dương tiến vào, lập tức liền hướng Sở Tri Nam nói: "Tiểu tử cậu cút cút cút, để tôi cùng bảo bối Dương Dương của tôi đơn độc một lát."

Sở Tri Nam liếc mắt nhìn Cù Tầm Dương một cái, sau đó thật sự đi ra ngoài.

Dịch Dữ Kiệt nghiêng phân nửa thân mình đem cái ghế dựa khá xa kéo đến bên cạnh giường bệnh, sau đó hướng Cù Tầm Dương nói: "Bảo bối em tới ngồi bên cạnh anh."

Kết quả hắn mới vừa nói xong, Sở Tri Nam đã từ ngoài cửa phòng bệnh đi vào.

Dịch Dữ Kiệt khó chịu hô to: "Con mẹ nó biết rồi, cút cút cút!"

Cù Tầm Dương không nhịn được cười.

Dịch Dữ Kiệt thấy Cù Tầm Dương cười, nguyên bản tâm tình đang buồn bực lại tốt lên rất nhiều.

Hắn phóng xuất ra tinh thần thể báo đen, báo đen dừng lại bên cạnh Cù Tầm Dương, sau đó vươn đầu lưỡi liếm một cái lên mu bàn tay của cậu.

Cù Tầm Dương không hiểu ra sao sờ sờ đầu báo đen, hỏi Dịch Dữ Kiệt đột nhiên phóng thích tinh thần thể làm gì, liền nghe thấy Dịch Dữ Kiệt nói: "Anh nghe nói em đặt tên cho tinh thần thể của Sở Tri Nam, vậy em cũng giúp tinh thần thể của anh lấy một cái tên được không?"

Cù Tầm Dương: "..."

Dịch Dữ Kiệt nói: "Dương Dương, báo đen của anh tuyệt đối so với con sói kia càng thích em hơn! Em cũng giúp nó lấy một cái tên đi."

Cù Tầm Dương cúi đầu cùng cặp mắt tròn xoe màu vàng của báo đen nhìn nhau một lát, "Vậy kêu tiểu Hắc đi."

"Tiểu Hắc?!"

Dịch Dữ Kiệt đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó ủy khuất nói: "Em đặt cho con sói ngu xuẩn kia của Sở Tri Nam cái tên Hôi nhãi con thân mật như vậy, tinh thần thể của anh soái như thế này cư nhiên kêu tiểu Hắc?!"

"Dương Dương em đối với anh cũng quá có lệ rồi đi, này không phải tên của cẩu sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.