Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 85: Xin lỗi




Edit by Náppu

*

Ngày hôm sau bọn họ vừa chuẩn bị xuất phát, mấy người Liên Hạc lại tới.

Kỳ thật lúc thấy bọn họ lại đây, Cù Tầm Dương cũng không có quá ngoài ý muốn, bất quá lại bị thảm trạng của Dịch Dữ Kiệt làm kinh sợ tới rồi.

Tuy rằng Lý Lâm đã nói với cậu Dịch Dữ Kiệt bị mấy người Liên Hạc đánh thật sự rất thảm, nhưng cậu cho rằng chỉ là nói khoa trương một chút, bởi vì cậu biết bốn người kia quan hệ rất tốt.

Đoạn thời gian trước lúc Dịch Dữ Kiệt chưa thanh tỉnh, bọn họ mỗi ngày đi áp chế Dịch Dữ Kiệt đều là cùng hắn đánh nhau, khi đó Dịch Dữ Kiệt hoàn toàn không thủ hạ lưu tình, nhưng bọn họ vẫn không quá nặng tay với Dịch Dữ Kiệt.

Nhưng hiện tại nhìn cả khuôn mặt Dịch Dữ Kiệt bị đánh thành đầu heo, sưng không thành bộ dáng, hai cánh tay còn quấn băng gạc, tuy rằng quấn rất tùy ý, nhưng trên những băng gạc đó đều thấm máu, có thể thấy miệng vết thương rất sâu, hơn nữa Dịch Dữ Kiệt đi đường còn khập khiễng, đại khái chân cũng bị thương.

Bị đánh thành như vậy, thật sự là cậu không nghĩ tới.

Liên Hạc đi đến trước mặt cậu, “Dương Dương, nghe nói em mấy tháng này đều không có gặp qua hố đen cùng quái vật, em nhát như vậy khẳng định sẽ sợ hãi, lần này để chúng tôi đi cùng em đi.”

Cù Tầm Dương nói: “Không cần, lính gác của tôi sẽ bảo vệ tôi thật tốt.”

Hứa Uyên cũng tiến lên, “Bọn họ chỉ là cấp A, bảo hộ không tốt được em.”

Cù Tầm Dương liếc mắt nhìn về phía Hứa Uyên, “Phải không? Nhưng các anh thân là cấp S, hình như cũng không có bảo vệ tôi tốt đi?”

Bọn họ lại lần nữa bị Cù Tầm Dương làm cho có chút nghẹn.

Dịch Dữ Kiệt nguyên bản cũng muốn tiến lên nói cái gì, bất quá bị Sở Tri Nam dùng một chân đá ra phía sau.

Lúc này Kent đi đến bên cạnh Cù Tầm Dương, tuy rằng hắn thân hình cao lớn, nhưng ở trước mặt mấy người Liên Hạc khí tràng vẫn yếu đi một ít, bất quá cho dù như thế, hắn vẫn nghiêm túc hướng Liên Hạc nói: “Đây là nhiệm vụ của khu an toàn chúng tôi, không cần lính gác khu khác hỗ trợ.”

Hứa Uyên nhíu mày: “Chúng tôi không phải muốn xen vào nhiệm vụ của các anh, chúng tôi chỉ muốn bảo hộ dẫn đường của chính mình mà thôi.”

Kent nghiêm túc nói: “Aiden là dẫn đường của chúng tôi!”

Hứa Uyên bất mãn nói: “Em ấy là của tôi!”

Cù Tầm Dương cả giận nói: “Tôi không phải vật phẩm, tôi chỉ thuộc về chính mình.”

Hứa Uyên nhanh chóng giải thích: “Cừu con, anh không phải có ý kia.”

Cậu không quan tâm Hứa Uyên, mà nói với Kent: “Chúng ta đi thôi.”

Hứa Uyên lại hô lớn Cừu con, nhưng Liên Hạc giữ chặt hắn lắc lắc đầu, Hứa Uyên chỉ có thể ủy khuất nhìn Cù Tầm Dương càng đi càng xa.

Chiến đội của Kent tên là ‘K’, tổng cộng có ba lính gác cấp A, trừ bỏ Kent, hai người khác cũng đã từng tìm Cù Tầm Dương khai thông qua một lần, cho nên cũng coi như quen thuộc.

Xe của mấy người Lý Lâm đi ở phía trước mở đường, xe của Cù Tầm Dương cùng Kent đi ở giữa, phía sau bọn họ là hai chiếc xe của chiến đội khác, mấy người Liên Hạc cũng không biết từ nơi nào tìm được xe đi theo cuối cùng.

Bọn họ lần này là đi đóng lại hố đen loại ba, cho nên lần này tổng cộng có bốn chiến đội.

Bất quá nếu tính thêm mấy người Liên Hạc, liền có năm đội...

Sau khi bọn họ rời khỏi khu an toàn, xe lại chạy một lúc sau đó mới dừng lại.

Tất cả mọi người xuống xe, Địch Tư nói lính gác sử dụng siêu năng lực tiến lên, trước tiêu diệt quái vật phụ cận, sau đó tìm kiếm vị trí của hố đen.

Lai Đức bế Lý Lâm lên liền biến mất tại chỗ, mà Kent đi đến trước người Cù Tầm Dương nửa ngồi xổm xuống, sau đó quay đầu nói với cậu: “Đi lên đi Aiden, tôi cõng em.”

Cù Tầm Dương trong nháy mắt ngây người, cậu cho rằng Kent cũng sẽ giống những người khác trực tiếp ôm công chúa, nhưng không nghĩ tới sẽ lựa chọn cõng cậu.

Cậu cảm thấy Kent làm như vậy hẳn là không phải bởi vì bốn người kia, đại khái chỉ xuất phát từ tôn trọng, nhưng cậu vẫn theo bản năng nhìn về phía sau, sau đó lập tức cùng bốn người kia đối diện tầm mắt.

Cù Tầm Dương cũng không lập tức dời đi tầm mắt, mà từ khoảng cách không xa này cùng bọn họ nhìn nhau trong chốc lát, sau đó mới bò lên lưng Kent.

Kent cõng cậu di chuyển chưa được bao xa, trái phải của bọn họ liền xuất hiện bốn đạo quang ảnh quen thuộc.

Cù Tầm Dương có thể cảm nhận được Kent bất mãn, nhưng cấp A cùng cấp S vẫn là chênh lệch rất lớn, mặc kệ Kent tăng tốc như thế nào vẫn không có biện pháp cùng bốn người kia kéo ra khoảng cách, cuối cùng hắn chỉ có thể từ bỏ.

Rất nhanh đã tiếp cận đàn quái vật, Kent ngừng lại, sau đó ngồi xổm đem Cù Tầm Dương thả xuống.

Hắn giang hai tay triệu hồi ra một con mãng xà khổng lồ mình đầy hoa văn.

Tuy rằng Cù Tầm Dương biết mãng xà là tinh thần thể của Kent, sẽ không thương tổn cậu, nhưng cậu trời sinh đã phi thường sợ rắn.

Cho nên lúc con mãng xà dừng bên cạnh cậu, cậu bị dọa cho lui về phía sau vài bước, sau đó không cẩn thận đụng vào trong lòng ngực Liên Hạc đang đứng phía sau.

Liên Hạc tri kỷ đỡ lấy bờ vai cậu, ôn thanh tế ngữ trấn an: “Đừng sợ, nó chỉ là tinh thần thể.”

Cù Tầm Dương lập tức từ trong lòng ngực Liên Hạc tránh thoát ra.

Kent đem tinh thần thể thu trở về, “Aiden, tôi không biết em sợ rắn, để tôi kêu tinh thần thể của Ba Lạc tới hộ thuẫn em.”

“Không cần phiền toái như vậy.” Hứa Uyên cười tủm tỉm tiến lên, sau đó phất tay triệu hồi ra một con hổ trắng kiện thạc: “Anh an tâm đi hoàn thành nhiệm vụ của các anh đi, tôi bảo hộ em ấy là được.”

Kent vừa định cự tuyệt, đã thấy hổ trắng kia bay thẳng đến nhào tới Cù Tầm Dương.

“Aiden!”

Nếu không phải Liên Hạc kịp thời đỡ cậu, Cù Tầm Dương có khả năng đã bị Tiểu khả đẩy ngã trên mặt đất.

Hổ trắng đối với cậu điên cuồng vừa cọ vừa liếm, Cù Tầm Dương chỉ có thể không ngừng đẩy đầu Tiểu khả ái ngăn cản hành vi kích động của nó, sau đó nói với Kent: “Tôi không có việc gì, Kent, nhiệm vụ quan trọng.”

Kent nhăn lại mi: “Chính là...”

Liên Hạc bình đạm nói tiếp: “Đồng đội của anh đang ở phía trước chiến đấu hăng hái, anh xác định còn muốn ở chỗ này tiếp tục lãng phí thời gian?”

Kent nói: “Nhưng tôi cần phải bảo đảm an toàn của Aiden.”

Sở Tri Nam vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên mở miệng: “Đối với chúng tôi, em ấy so với mạng còn quan trọng hơn, anh có thể yên tâm.”

Trong ánh mắt Kent hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía Cù Tầm Dương, hắn phát hiện biểu tình của Cù Tầm Dương giống như cũng có chút phức tạp, hơn nữa thoạt nhìn như là đang ngây ngẩn cả người.

Kent cuối cùng vẫn rời đi, bởi vì đồng đội gọi hắn chi viện.

Hứa Uyên cũng không nói Tiểu khả ái triển khai vòng hộ thuẫn, mà để Tiểu khả ái ở bên cạnh Cù Tầm Dương.

Bốn người bọn họ phân biệt đứng ở vị trí cách Cù Tầm Dương không xa, tùy tay giải quyết quái vật xông tới.

Tựa như Kent nói, đây là nhiệm vụ của khu an toàn này, cho nên dưới tình huống bọn họ có thể ứng đối, mấy người Liên Hạc cũng sẽ không chủ động ra tay, dù sao bọn họ nguyên bản chỉ vì bảo hộ Cù Tầm Dương mới cùng tới đây.

Tiểu khả ái vẫn luôn dính bên cạnh Cù Tầm Dương phi thường nhiệt tình, không ngừng muốn đẩy ngã cậu, đem trên tay trên đùi cậu liếm tất cả đều là nước miếng.

Tuy rằng bởi vì Hứa Uyên, cậu muốn cự tuyệt Tiểu khả ái thân cận, nhưng tinh thần thể có tư duy độc lập, Tiểu khả ái tựa như một con mèo lớn đối với cậu biểu hiện ra nhớ nhung mãnh liệt, cho nên cậu cuối cùng vẫn không nhẫn tâm cự tuyệt nhiệt tình của Tiểu khả ái.

Lúc cậu vừa vuốt ve, Tiểu khả ái rốt cuộc từ trạng thái phi thường kích động chậm rãi bình tĩnh lại, sau đó ghé vào bên cạnh Cù Tầm Dương.

Cù Tầm Dương từng chút từng chút vuốt ve thân thể cùng đầu của Tiểu khả ái, cậu cũng vừa lúc có thể dựa vào Tiểu khả ái để không chú ý tới bốn người kia.

Phía trước chiến đấu phi thường kịch liệt, cũng có rất nhiều quái vật vọt tới chỗ Cù Tầm Dương bên này.

Đúng lúc này, có mấy con quái vật không biết làm sao đột phá được vòng vây của bốn người kia bay thẳng đến chỗ Cù Tầm Dương.

Lúc này Tiểu khả ái bay vọt lên, Liên Hạc cũng đã lắc mình tới đem Cù Tầm Dương ôm vào trong lòng ngực.

Ba người khác cũng đồng thời sửng sốt, bọn họ chưa từng nghĩ đến sẽ bị Liên Hạc giành trước một bước, sau đó lập tức bắt đầu ảo não động tác của chính mình sao lại chậm như vậy.

Đặc biệt là Dịch Dữ Kiệt trực tiếp chửi thề.

Mẹ nó trước kia loại chuyện này Liên Hạc cũng không có tích cực như vậy.

Ngọn lửa màu làm từ lòng bàn tay Liên Hạc thổi quét qua, nháy mắt liền đem mấy con quái vật kia thiêu thành tro tàn.

Bột phấn màu đen chậm rãi rơi xuống đất, Liên Hạc cúi đầu nhìn người trong lòng ôn nhu dò hỏi: “Không có việc gì chứ?”

Cù Tầm Dương ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó trầm mặc đẩy hắn ra không trả lời.

Liên Hạc bất đắc dĩ cười một cái.

Chờ quái vật ở đây toàn bộ bị giết xong, trời cũng đã tối đen.

Bọn họ chưa có tìm được vị trí hố đen, cho nên chỉ có thể trước tiên ở nơi này hạ trại nghỉ ngơi.

Cù Tầm Dương cùng Lý Lâm còn có những dẫn đường khác ngủ chung một lều trại.

Mấy người Địch Tư khẳng định phi thường muốn Lý Lâm ngủ cùng bọn họ, nhưng Lý Lâm đại khái vì chiếu cố cậu, cho nên lại đây cùng cậu ngủ chung.

Dẫn tới buổi tối ánh mắt ba người kia nhìn Cù Tầm Dương tràn ngập oán trách.

Mấy người Liên Hạc cố ý đem lều trại dựng bên cạnh lều trại của cậu, tuy rằng cậu ngủ ở bên khác, nhưng không biết có phải bởi vì tiềm thức vẫn có chút để ý hay không, cậu nằm trong túi ngủ như thế nào cũng ngủ không được.

Hô hấp của Lý Lâm nằm bên cạnh đã trở nên ổn định, một dẫn đường ngoại quốc khác cũng đã bắt đầu ngáy ngủ.

Cù Tầm Dương nằm một hồi lâu lại mắc tiểu, lén lút đứng dậy rời khỏi lều trại.

Hố đen chưa đóng lại, quái vật tùy thời sẽ xuất hiện, cho nên Cù Tầm Dương cũng không dám đi quá xa, chỉ đi tới sau cái cây cách lều trại xa một chút đi tiểu.

Cậu mới vừa tiểu được một nửa, lại nghe được phía sau có động tĩnh, trong nháy mắt các loại thân ảnh quái vật từ trong đầu cậu hiện lên, sau đó lập tức cảm giác được có cái gì đó đi tới phía sau cậu.

Nước tiểu của Cù Tầm Dương thiếu chút nữa bị dọa cho tắc nghẽn.

Lúc này cậu nghe thấy một giọng nam thanh lãnh từ tính từ phía sau truyền đến: “Là anh.”

Cù Tầm Dương cắn chặt răng.

Sở Tri Nam cười khẽ nói: “Anh không phải cố ý dọa em, em tiếp tục tiểu đi.”

Cù Tầm Dương nói: “Anh cách tôi xa một chút, anh đứng phía sau tôi tiểu không ra!”

Sở Tri Nam nghe lời đi xa ra một chút.

Cù Tầm Dương có chút bực mình tiểu xong, sau đó chuẩn bị không để ý tới Sở Tri Nam muốn trở lại lều trại.

Nhưng mà Sở Tri Nam lắc mình tới chắn trước người cậu.

Cù Tầm Dương có chút không vui nhíu mày: “Anh lại muốn làm gì?”

Sở Tri Nam hỏi: “Em không phải ngủ không được sao? Anh mang em đi ngắm sao.”

Cù Tầm Dương còn chưa nói xong câu không cần, đã bị Sở Tri Nam ôm lên...

Cảnh vật trước mắt bắt đầu trôi nhanh, bên tai là tiếng gió thổi lớn, tiếng quát tháo của cậu đều bị gió mạnh che giấu.

Sở Tri Nam ôm cậu di chuyển cao tốc một hồi lâu, cuối cùng ngừng lại bên bờ biển.

Cậu biết bọn họ nhất định đang cách nơi hạ trại rất xa, Cù Tầm Dương tức giận hô to: “Sở Tri Nam! Anh sao lại như vậy?!”

“Anh chỉ muốn mang em đi giải sầu.”

“Anh có hỏi qua sự đồng ý của tôi chưa?”

“Anh biết em sẽ không đồng ý, em hiện tại chán ghét chúng tôi, sẽ không tiếp thu bất luận thỉnh cầu nào của chúng tôi.”

Cù Tầm Dương bị chọc tức đến cười ra tiếng, “Được lắm, tôi không còn lời nào để nói, tôi muốn đi về.”

Sở Tri Nam dò hỏi: “Lát nữa anh sẽ mang em trở về, có thể chứ?”

Cù Tầm Dương hỏi: “Anh nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi muốn lập tức trở về!”

Sở Tri Nam đột nhiên đem Cù Tầm Dương ôm vào trong lòng ngực, “Anh nghe hiểu được, Tầm Dương.”

“Nghe hiểu thì buông tôi ra!”

“Chỉ một lát thôi, anh có chút lời muốn cùng em nói, ở lại đây với anh một lát thôi, được không?”

Thanh âm Sở Tri Nam đã không còn cảm giác cứng nhắc như ngày thường, ngược lại có loại cảm giác ngữ khí đã mềm mại xuống để dỗ dành cậu.

Cù Tầm Dương do dự.

Sở Tri Nam nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, như là đang trấn an cảm xúc của cậu, sau đó chậm rãi nói: “Lúc trước em hỏi anh chuyện mối tình đầu, anh vẫn luôn rất hối hận khi đó hung dữ với em, thực xin lỗi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.