Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 73: Xúc tua




Edit by Náppu

*

“Bảo bối, em phải luôn ở bên cạnh tôi.”

“Dương Dương, tôi chỉ xem hắn như đệ đệ.”

“Tôi sợ cậu ảnh hưởng tới tôi.”

“Cậu là A trời sinh.”

“Bảo bối...”

“Dương Dương...”

“Tầm Dương...”

“Tầm Dương, tôi rất thống khổ, tại sao bọn họ lại đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy? Trái tim tôi rất đau, tôi thật sự sống không nổi nữa...”

Lý Lâm...

Cậu cũng rất thống khổ, tại sao bọn họ không yêu cậu?

Trừ bỏ năng lực khai thông, thì cậu không có bất luận ưu điểm nào sao? Cậu không đáng được yêu sao?

Bọn họ như thế nào có thể làm cậu thương tâm như vậy, như thế nào có thể lặp đi lặp lại nhiều lần lừa gạt cậu...

Cậu ở trong bóng đêm phù phù trầm trầm, ý thức nơi phương xa giống như có người đang gọi tên của cậu.

Hình như là thanh âm cậu quen thuộc, lại làm nội tâm cậu sinh ra kháng cự.

Không muốn tỉnh lại, không muốn nhìn thấy bọn họ.

Muốn thoát khỏi bọn họ, từng người một.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em

2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời

3. Kẹo Sữa Bò

4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế

=====================================

Không muốn tỉnh lại...

Để cậu một mình đi...

Nhưng Cù Tầm Dương vẫn là tỉnh lại.

Thời điểm cậu tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trong phòng chính mình ở trong tòa nhà.

Ký ức dừng lại trong cơn mưa to buổi chiều, cậu không biết bản thân hôn mê bao lâu, lấy di động ở đầu giường muốn nhìn thời gian, phát hiện di động đang ở trạng thái tối đen, cậu nghĩ di động đã hết pin.

Nâng lên cổ tay muốn nhìn đồng hồ, phát hiện cũng tối đen.

Cù Tầm Dương có một chút nghi hoặc, đồng hồ trí năng này lượng điện đều rất dài.

Chẳng lẽ cậu đã hôn mê hai ba ngày rồi?

Cù Tầm Dương từ trên giường ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên ngoài ánh sáng rất mờ, cũng không biết là trời vừa sáng, hay là trời sắp tối.

Cậu mở cửa sổ ra một nửa, gió từ bên ngoài thổi vào mang theo một cỗ lạnh lẽo, làm Cù Tầm Dương nhịn không được rùng mình một cái.

Không biết sao, cậu đột nhiên cảm thấy có chút bất an.

Bởi vì quá an tĩnh.

Bốn phía thật sự quá an tĩnh.

Mặc kệ là trong tòa nhà, hay là bên ngoài, một chút thanh âm cũng không có, một chút động tĩnh cũng không có, cho dù là sáng sớm mọi người đều đang ngủ, cũng không có khả năng an tĩnh đến loại trình độ này.

Thật giống như đang trong trạng thái tĩnh âm.

Nơi bọn họ ở là khu A, là địa phương phồn hoa nhất khu an toàn, cho nên mặc dù là sáng sớm cũng không nên an tĩnh như vậy.

Tình huống hiện tại hình như có chút không bình thường.

Cù Tầm Dương nuốt một ngụm nước miếng, duỗi tay lấy qua di động sau đó cắm sạc, đợi một lát di động quả nhiên không hề phản ứng.

Cho nên di động có khả năng không phải hết pin...

Cậu tâm thần không yên bò xuống giường, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến cửa phòng, lúc kéo cửa ra chạy đi nháy mắt lại đột nhiên ngừng lại tại chỗ, sau đó cứng đờ quay đầu lại nhìn cửa phòng chính mình, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống..

Khóa cửa phòng cậu không phải đã sớm hỏng rồi sao, hiện tại... Như thế nào bình thường lại rồi?

Cậu không dám nghĩ tiếp, vọt tới đối diện kéo ra cửa phòng Sở Tri Nam, trong phòng không có ai, Sở Tri Nam không ở bên trong.

Cù Tầm Dương không dừng lại, lập tức xoay người chạy xuống lầu, sau đó một tầng lại một tầng, một gian lại một gian kéo ra cửa phòng, nhưng mà bên trong đều không ngoại lệ, toàn bộ không có ai.

Cậu cứ như vậy một đường chạy tới phòng khách, thở hổn hển đứng ở nơi đó.

Kỳ thật bọn họ có khả năng chỉ là đi ra ngoài có việc, bởi vì bọn họ thường thường toàn bộ đều không ở nhà, nhưng Cù Tầm Dương chính là rất hoảng sợ.

Cậu không biết bản thân tại sao lại sợ hãi như vậy, cậu chính là cảm thấy không thích hợp.

Này như là cảm giác từ khi sinh ra đã có sẵn của nhân loại trong những lúc đối mặt với nguy cơ không rõ.

Cậu đột nhiên dư quang quét thấy đồng hồ điện tử treo trên vách tường phòng khách.

Cù Tầm Dương cả người chấn động, sau lưng bắt đầu từng trận lạnh run.

Cậu rốt cuộc biết không đúng chỗ nào.

Là thời gian.

Đồng hồ điện tử ở phòng khách biểu hiện thời gian là 00:00, mà đồng hồ báo thức trong phòng cậu biểu hiện cũng là thời gian này.

Nhưng hiện tại không có khả năng là không giờ, đồng hồ báo thức cũng không có khả năng toàn bộ đồng thời bị hư.

Hoặc là... Kỳ thật cậu đang nằm mơ?

Cù Tầm Dương không có bất luận do dự nào trực tiếp duỗi tay dùng sức nhéo chính mình một phen.

“Đau quá!”

Cậu có đau đớn!

Cho nên cậu không phải đang nằm mơ?

Chính là tình huống hiện tại khẳng định có vấn đề, nhưng cậu không biết vấn đề ở nơi nào.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mấy người Liên Hạc đã đi nơi nào?

Có lẽ cậu không nên ở chỗ này không có manh mối suy nghĩ vớ vẩn, cậu hẳn là nên đi đến tổng cục nhìn một chút.

Ngay lúc Cù Tầm Dương nắm lấy tay cầm ở cửa lớn, hàn ý xuyên thấu qua then cửa truyền đến toàn thân, trong nháy mắt toàn thân đều nổi đầy da gà, giống như là tiềm thức đang nhắc nhở cậu không được đi ra ngoài.

Tạo sao lại có cảm giác mãnh liệt như vậy?

Loại cảm giác sợ hãi này làm cậu mạc danh quen thuộc, thật giống như... Thật giống như lần trước ở trong ảo giác.

Nhưng cậu rõ ràng ở trong khu an toàn, sao có thể tiến vào ảo giác?

Ảo giác là do não tinh trong hố đen chế tạo, khu an toàn không có khả năng xuất hiện hố đen...

Hơn nữa hiện tại ý thức của cậu rất thanh tỉnh, cũng không có giống lần trước xuất hiện ký ức giả dối, tòa nhà hiện tại cậu đang đứng cũng thật sự là tòa nhà cậu vẫn luôn sinh hoạt, không có bất luận biến hóa gì, trừ bỏ thời gian vẫn đang đứng yên.

Thời gian đứng yên?

Thời gian sao có thể đứng yên.

Hai tay Cù Tầm Dương ôm lấy đầu gối đem bản thân toàn bộ cuộn tròn trên sô pha.

Cậu không dám đi ra ngoài, vẫn nên ở trong nhà chờ mấy người Liên Hạc trở về đi.

Tại loại thời điểm này cậu sẽ sinh ra cảm giác vô lực thật sâu, cậu phát hiện bản thân trong lúc sợ hãi cũng chỉ biết ỷ lại bọn họ, bởi vì trừ bỏ dựa vào bọn họ, cậu hình như không còn biện pháp nào khác.

Cù Tầm Dương cứ như vậy ngồi trên sô pha đợi thật lâu thật lâu.

Cậu dám chắc thời gian ít nhất đã trôi qua vài tiếng đồng hồ, cả người cậu đều đã ngồi đến tê rần.

Nhưng bên ngoài cửa sổ phòng khách, như cũ vẫn là trạng thái xám xịt.

Sắc trời không có hoàn toàn sáng lên, cũng không có hoàn toàn tối đi.

Bốn phía vẫn rất an tĩnh, ngày thường rõ ràng sẽ có thanh âm người đi đường nói chuyện, cũng sẽ có thanh âm ô tô chạy qua, nhưng hiện tại qua lâu như vậy, vẫn là thanh âm gì cũng không có, phảng phất nơi này chỉ còn lại một mình cậu.

Cù Tầm Dương bắt đầu đứng ngồi không yên.

Cậu đứng dậy đến phòng bếp vặn ra vòi nước, muốn dùng nước lạnh rửa mặt cho thanh tỉnh một chút, lại phát hiện nước trong vòi một giọt cũng không chảy ra.

Lúc này cậu phát hiện bản thân đã tỉnh lâu như vậy, hình như cũng không có cảm thấy khát hay cảm thấy đói.

Thân thể Cù Tầm Dương khống chế không được phát run, cậu không có biện pháp lại tiếp tục ở trong nhà chờ đợi, nghiêng ngả lảo đảo đi đến cửa lớn, tay phải run rẩy nắm lấy then cửa, sau đó thật cẩn thận kéo ra.

Trong sân trống rỗng, không có gì biến hóa, cũng không có thứ gì đáng sợ.

Chỉ là dư quang cậu mơ hồ nhìn thấy cái gì đó rất khủng bố.

Cù Tầm Dương hít sâu một hơi, lấy hết can đảm đi ra ngoài.

“A!”

Mới vừa đi ra hai bước, cậu liền hoảng sợ thét chói tai, cả người ngã ngồi trên mặt đất, da đầu tê dại, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.

Hai tay Cù Tầm Dương chống lên mặt đất đầy mặt hoảng sợ nhìn không trung.

Trên bầu trời rậm rạp xúc tua màu nâu đen uốn lượn, mỗi một cái xúc tua đều gắt gao cuốn quấn lấy một hai thân thể nhắm nghiền mắt, thân thể của bọn họ vô lực rũ xuống, không biết chỉ là mất đi ý thức, hay là đã...

Trên trời cao cách tòa nhà không xa, có một con quái vật bạch tuộc với cái đầu to lớn hình tròn mềm như bông trông phi thường ghê tởm, từ cái đầu tròn ghê tởm kia vươn ra hàng ngàn hàng vạn xúc tua rậm rạp.

Trên trời nơi nơi đều là xúc tua, nơi nơi đều là nhân loại không có ý thức bị xúc tua cuốn lấy.

Phảng phất toàn bộ người trong khu an toàn đều bị những xúc tua ghê tởm này cuốn lấy.

Trách không được sắc trời vẫn luôn âm trầm, đó là bởi vì không trung đều bị những xúc tua này giao triền che khuất.

Tại sao lại như vậy!

Đây là quái vật gì? Sao có thể xuất hiện trong khu an toàn, hơn nữa... Còn có thể đem tất cả mọi người cuốn lên bầu trời?

Lính gác đâu?

Vì sao không có lính gác tới cứu bọn họ?

Đúng lúc này, Cù Tầm Dương giống như ở giữa những người rậm rạp rũ xuống kia thấy thân ảnh của mấy người Liên Hạc.

Cù Tầm Dương không dám tin tưởng trợn to hai mắt, kinh hồn táng đảm từ trên mặt đất bò dậy, sau đó nỗ lực đi đến gần hơn để thấy rõ thân ảnh lơ lửng ở giữa không trung kia, cuối cùng xác định người đang rũ xuống cách tòa nhà gần nhất, đang bị xúc tua cuốn thật sự là Liên Hạc.

Sau đó bên cạnh Liên Hạc lại tìm được thân ảnh của Hứa Uyên còn có Sở Tri Nam.

Bọn họ toàn bộ rũ xuống giữa không trung, hai mắt nhắm chặt, không có ý thức.

“Sao có thể...”

Bọn họ sao có thể cũng bị quái vật cuốn lấy?

Nếu bọn họ đều trúng chiêu, vậy thì tại sao cậu lại không bị cuốn lấy?

Vì sao chỉ có cậu thanh tỉnh?

“Tôi đang nằm mơ! Tôi khẳng định là đang nằm mơ!”

Tuy rằng trước đó cậu đã tự nhéo qua chính mình, nhưng cậu hiện tại cho rằng đau đớn khi đó có thể chỉ là ảo giác, cảnh tượng trước mắt quá hoang đường, không có khả năng là hiện thực!

Cù Tầm Dương giơ tay tát chính mình một cái tát, “Đau.”

Cơ hồ tát xong cậu liền đau chảy nước mắt, “Không có khả năng, tôi là đang nằm mơ! Chuyện này đều không phải sự thật.” Cậu vẫn là không muốn tin tưởng, lại giơ tay tát chính mình mấy cái nữa.

Thẳng đến khi bàn tay đều đã tát đến tê rần, gương mặt bị tát đến nóng rát đau đớn, cậu mới không có biện pháp tiếp tục thôi miên chính mình.

Trước mắt hết thảy đều là sự thật.

Cậu chảy nước mắt, sức lực toàn thân phảng phất trong nháy mắt bị rút cạn, một lần nữa té ngồi trên mặt đất.

“Tại sao lại như vậy...”

Quái vật sao lại xuất hiện? Sao tất cả mọi người đều trúng chiêu?

Mọi người đều đã chết sao?

Nhưng vì sao chỉ có cậu không có việc gì?

Cù Tầm Dương đã không có biện pháp bảo trì lý trí tự hỏi, một mảnh kinh hoảng trên bầu trời làm cậu vô cùng sợ hãi.

Cậu không biết bản thân nên làm như thế nào, toàn bộ bọn họ đều đang phiêu đãng ở trên cao trăm mét, cậu muốn tới gần bọn họ cũng làm không được.

“Ô...” Cù Tầm Dương phát ra nức nở bất lực.

Cậu nên làm như thế nào?

Nếu đến ‘Nộ Hải’ cũng luân hãm, chỉ bằng năng lực của cậu cứu người được sao?

... Bọn họ... Còn sống không?

Một trận gió lạnh đánh úp lại, thổi đến Cù Tầm Dương cả người lạnh lẽo, nhưng lại làm đại não hỗn loạn của cậu thanh tỉnh một ít.

Có khả năng còn có những người khác cũng giống như cậu không có việc gì đi?

Nằm liệt ở nơi này cũng không thay đổi được hiện trạng, cậu hẳn là nên đi tổng cục nhìn xem, có lẽ... Có lẽ sẽ có hy vọng.

Cù Tầm Dương chống người đứng lên, hai chân nhũn ra làm cậu đi đường không thể nhanh nhẹn, nhưng cậu vẫn thất tha thất thiểu rời khỏi tòa nhà, sau đó càng đi càng nhanh, cuối cùng nhanh chóng chạy đi.

“Có ai không?”

“Còn có ai không?”

“Ai cũng được, trả lời tôi một tiếng! Có ai không?!!”

Cậu một bên chạy một bên dùng sức hô to, một tiếng lại một tiếng, hy vọng có thể được người khác đáp lại.

Nhưng cậu kêu đến giọng nói đều đau, vẫn là không có người nào đáp lại cậu.

Bên tai chỉ có tiếng bước chân của cậu càng chạy càng nhanh, tiếng thở dốc, còn có tiếng tim đập như nổi trống.

Còn lại thanh âm gì cũng đều không có, kiến trúc bốn phía toàn bộ đóng chặt cửa, không có bất luận động tĩnh gì, phảng phất toàn bộ khu an toàn chỉ còn lại một mình cậu tồn tại.

Cù Tầm Dương không dám ngẩng đầu, chỉ có thể dùng hết toàn lực liều mạng chạy đến tổng cục.

Chỉ có nơi đó, là toàn bộ hy vọng của cậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.