Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 41: Loại hai




Edit by Náppu

*

Không bao lâu sau Sở Tri Nam cùng Hứa Uyên cũng lại đây.

Hứa Uyên đem tất cả ba lô ném qua một bên, cũng không có bao nhiêu khẩn trương nói một câu: “Phi cơ căn bản là không cứu được, xem ra chúng ta chỉ có thể đi bộ.”

Liên Hạc gật đầu: “Ân, trước đem hố đen đóng lại đã, nếu không chúng ta có khả năng đi không được.”

Sở Tri Nam khẽ nhíu mày: “Không rõ ràng lắm là loại mấy.”

Dịch Dữ Kiệt nói: “Từ thực lực của những quái vật ở trên không xem ra, ít nhất phải từ loại ba hoặc trở lên.”

Lúc này Liên Hạc nhìn chằm chằm mắt cá chân Dịch Dữ Kiệt, nói: “Dữ Kiệt cậu có phải bị thương không?”

Dịch Dữ Kiệt nói: “Không có vấn đề gì lớn, bẻ lại một chút là được.”

Cù Tầm Dương có chút run sợ, cậu biết trong tình huống bình thường Dịch Dữ Kiệt khẳng định sẽ không bị thương, đại khái là do cậu thật sự ôm quá chặt.

Cho nên cậu theo bản năng lại nói một câu thực xin lỗi.

Kết quả mới vừa nói xong Dịch Dữ Kiệt liền kéo qua cổ áo cậu cúi đầu hôn xuống.

Tuy rằng cậu biết Dịch Dữ Kiệt làm như vậy là vì khai thông, nhưng hành động quá mức đột ngột vẫn làm Cù Tầm Dương trừng lớn hai mắt.

Dịch Dữ Kiệt cũng không nhắm mắt, cho nên bọn họ bốn mắt nhìn nhau.

Dịch Dữ Kiệt cùng cậu hôn lưỡi đại khái ba bốn phút, hôn đến mức Cù Tầm Dương đầy mặt đỏ bừng sắp thở không nổi, mới buông cậu ra.

Cù Tầm Dương hơi hơi thở phì phò.

Dịch Dữ Kiệt cười liếm khóe môi: “Có thể rồi, đi thôi.”

Trừ bỏ Cù Tầm Dương, phản ứng của ba người khác đối với loại chuyện này căn bản là đã tập mãi thành quen.

Nhưng Hứa Uyên nhìn Cù Tầm Dương bị hôn đến hai cánh môi đỏ bừng ướt át, lại theo bản năng nhíu nhíu mày.

Lúc này Sở Tri Nam đột nhiên mở miệng nói: “Cậu không thay quần áo sao?”

Dịch Dữ Kiệt chỉnh đốn lại gót chân một chút, “Giải quyết xong lại nói.”

Hứa Uyên nói trước khi bọn họ rơi xuống đã thấy vị trí đại khái của hố đen, cho nên bọn họ đi thẳng đến nơi đó.

Chẳng qua lần này không phải Dịch Dữ Kiệt ôm cậu, mà là Liên Hạc.

Liên Hạc nói, ý tứ chính là muốn đi đầu xung phong, cho nên Cù Tầm Dương càng sợ.

Trước kia ở trong quá trình chạy siêu cao tốc, tốc độ gió làm cậu căn bản không có biện pháp mở miệng nói chuyện, tuy rằng lần này tình huống cũng không sai biệt lắm, nhưng cậu quá luống cuống sợ hãi bản thân chết không minh bạch, cho nên cố nén không khoẻ mở miệng hỏi: “Các anh từng gặp qua hố đen loại hai chưa?”

“Chưa từng.” Thanh âm trong gió mạnh trở nên rất mơ hồ, nhưng cậu dán lên ngực Liên Hạc cho nên xuyên thấu qua lồng ngực có thể nghe rõ hắn trả lời.

Câu trả lời này làm tâm của cậu đều lạnh.

Cậu nghe nói có thời điểm đã từng xuất hiện hố đen loại hai, phải chết rất nhiều lính gác mới có thể đóng lại.

Nếu bọn họ lần này gặp phải chính là hố đen loại hai thì nên làm cái gì bây giờ?

Mấy người Liên Hạc có thể đóng nó lại sao?

Nếu không thể mà nói...

Không thể mà nói bọn họ sẽ toàn bộ chết ở chỗ này...

Tưởng tượng đến cái khả năng này, lông tơ của Cù Tầm Dương đều dựng đứng, cả người toàn là mồ hôi lạnh.

Cậu thật sự rất sợ chết.

Nhưng cậu không có quyền trốn tránh cùng lùi bước, Liên Hạc ôm cậu xung phong đi đầu, trong tay phát ra ngọn lửa màu lam, cơ hồ là ngay lập tức đem mấy vạn con quái vật xung quanh chém giết hầu như không còn.

Mà phía sau âm thanh bạo phá tạc nứt liên miên không dứt, ba người khác tàn sát cũng rất điên cuồng.

Bọn họ vẫn luôn nhanh chóng di chuyển, một bàn tay của Liên Hạc vững vàng ôm lấy cậu, một bàn tay điên cuồng phóng thích sóng năng lượng.

Trước mắt cậu chỉ còn lại ánh lửa màu lam, cùng tro tàn của quái vật.

Nhưng đám quái vật này như là chưa từng bị giết qua, từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn không ngừng xuất hiện.

Trước kia lúc bọn họ giết quái, cậu đều là tránh ở trong tinh thần thể hộ thuẫn, đứng xa xa nhìn bọn họ bay lên nhảy xuống.

Đây là lần đầu tiên, cậu được nhìn trực tiếp, đối mặt gần với hiện trường tàn sát như vậy.

Nháy mắt lúc những quái vật đó bay tới chỗ bọn họ, lưỡi câu sắc bén phảng phất sắp cào đến đầu cậu, nhưng giây tiếp theo đã bị Liên Hạc đốt thành tro tàn.

Tốc độ quái vật rất nhanh, tốc độ của Liên Hạc lại càng nhanh hơn.

Hai mắt cậu hoàn toàn theo không kịp tốc độ của bọn họ, nhắm chặt hai mắt là lựa chọn tốt nhất.

Cậu đột nhiên phản ứng lại, cho dù không có vòng hộ thuẫn bảo hộ, ở trong đàn quái vật hàng ngàn hàng vạn, Liên Hạc vẫn có thể bảo hộ cậu không chịu một tia thương tổn.

Có lẽ ba người khác cũng có thể.

Lúc này đây Cù Tầm Dương giống như chân chính tự thân cảm nhận được bọn họ có bao nhiêu cường đại.

Cậu nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua Liên Hạc, sau đó liền ngây ngẩn cả người.

Cùng với sợ hãi của cậu đối lập một trời một vực, trong ánh mắt Liên Hạc tràn đầy quang mang hưng phấn.

Cậu biết chiến đấu sẽ làm bọn họ tinh thần lực bạo tẩu, adrenalin tăng cao, cho nên trong tình huống hiện tại bọn họ kích động một chút cũng rất bình thường, nhưng... Liên Hạc cho cậu cảm giác hắn có một loại thích thú, hưởng thụ giết chóc.

Lần này chỉ có Liên Hạc cùng cậu, còn có Sở Tri Nam tiến vào hố đen.

Hứa Uyên cùng Dịch Dữ Kiệt phải lưu lại bên ngoài ngăn cản những quái vật khác bạo tẩu dũng mãnh tiến vào, bởi vì một khi quái vật cảm giác được bọn họ muốn đóng lại hố đen liền sẽ điên cuồng tràn vào, cho nên bọn họ cần phải tốc chiến tốc thắng, nếu không Hứa Uyên cùng Dịch Dữ Kiệt có khả năng sẽ ngăn cản không được.

Chỉ là vừa tiến vào hố đen, năng lực của Liên Hạc cùng Sở Tri Nam sẽ bị áp chế, cố tình hố đen lần này còn có rất nhiều quái vật khủng long biết bay, bộ dáng to lớn đang ngủ đông.

Liên Hạc cùng Sở Tri Nam tiêu phí không ít sức lực mới đem quái vật bên trong toàn bộ tàn sát hầu như không còn.

Ngay lúc thấy não tinh bên trong hố đen, Cù Tầm Dương liền ngây ngẩn cả người.

Cậu biết não tinh không đơn giản chỉ có một loại hình thái, nhưng cậu không nghĩ tới sẽ khoa trương như vậy.

Não tinh lần này là một con quái vật khủng long khổng lồ, hình thể của nó như một ngọn núi lớn, ba người bọn họ đứng trước mặt con quái vật này chỉ giống như những con kiến nhỏ bé.

Nếu bên trong hố đen không phải là một không gian vô tận, cậu có cảm giác nó sẽ không thể cất chứa loại quái vật não tinh thân thể to lớn như vậy.

Liên Hạc vứt ra một cú đánh mạnh mẽ, lại chỉ có thể đem cái chân khổng lồ của quái vật não tinh nổ ra một cái lỗ thủng.

Mà cái lỗ thủng này lập tức lấy tốc độ đáng sợ mắt thường có thể thấy được bắt đầu chữa trị.

Sau đó quái vật kia lập tức giơ tay hướng chỗ bọn họ đập xuống, Liên Hạc cùng Sở Tri Nam tuy rằng đã chống cự, nhưng móng vuốt so với bọn họ to lớn hơn gấp mười lần mang theo sóng năng lượng màu đỏ tươi, dùng tốc độ như là bão cuồng phong cấp độ cao cộng thêm trình độ oanh tạc của bom nguyên tử, trực tiếp đem bọn họ xốc bay ra ngoài.

Tuy rằng lúc rơi xuống đất Liên Hạc nháy mắt lấy bản thân làm đệm thịt lót lưng cho cậu, nhưng sóng năng lượng của não tinh quá cường hãn, Cù Tầm Dương vẫn bị chấn động phun ra máu.

Loại quái vật này tuy rằng hình thể rất lớn, hành động lại không có một chút trì độn, di chuyển nhanh chóng, mỗi lần công kích đều cực nhanh, hơn nữa mỗi lần phóng xuất ra năng lượng đều phi thường mạnh mẽ, Cù Tầm Dương có thể cảm giác được mấy người Liên Hạc đối kháng đã có chút cố sức.

Liên Hạc cùng Sở Tri Nam đối chiến cùng quái vật mấy chục hiệp, quái vật tuy rằng cũng bị không ít thương tổn, nhưng vết thương của nó đều nhanh chóng khép lại, mà Liên Hạc cùng Sở Tri Nam bị thương ngày càng nghiêm trọng.

Liên Hạc có khả năng so với Sở Tri Nam tốt hơn một chút, bởi vì vẫn luôn ôm cậu.

Cù Tầm Dương được Liên Hạc bảo hộ trong ngực tuy rằng không có bị thương, nhưng cậu cũng không biết chính mình đã nôn ra bao nhiêu máu, mỗi một lần quái vật phóng thích sóng năng lượng, đối với thân thể cậu chính là một lần mãnh liệt đánh tới, cậu có thể cảm nhận được tinh thần lực của Liên Hạc hiện tại đã hoàn toàn bạo tẩu, nhưng Liên Hạc vẫn vận dụng tinh thần lực đem vòng hộ thuẫn quanh thân duy trì tốt nhất.

Nếu hắn không duy trì được vòng hộ thuẫn, Cù Tầm Dương có khả năng liền phải công đạo ở nơi này.

Sở Tri Nam đem kiếm quang hóa thành hình thể siêu khổng lồ, hướng tới quái vật hung hăng đánh xuống, nhưng hắn vừa chặt đứt nửa cánh tay của quái vật đã bị quái vật một chưởng đánh bay, sau đó hung hăng ngã ở trên mặt đất.

“Sở Tri Nam!”

Cù Tầm Dương thấy Sở Tri Nam phun ra một ngụm máu lớn, quỳ rạp trên mặt đất một hồi lâu cũng không thể đứng lên.

Nhưng cậu không có biện pháp đi qua giúp Sở Tri Nam khai thông, cậu hiện tại tuyệt đối không thể rời khỏi ôm ấp của Liên Hạc.

Quái vật bị chém mất nửa cánh tay bắt đầu bạo tẩu, sóng năng lượng màu đỏ tươi quanh thân tạc nứt, một vòng lại một vòng chấn động tản ra, chấn cho Cù Tầm Dương đầy miệng mùi máu tươi.

Liên Hạc trực tiếp từ sóng năng lượng đó bay vọt lên, dùng hết toàn lực đem một cái móng vuốt khác của quái vật cũng chém đứt.

Sau khi rơi xuống đất, Liên Hạc trở nên càng thêm chật vật, mái tóc ngân bạch bị đốt trọi một mảng lớn, quần áo cũng bị thiêu đến rách tung toé.

Quái vật não tinh phát ra tiếng kêu phẫn nộ, sóng năng lượng màu đỏ tươi trở nên càng thêm mãnh liệt, Cù Tầm Dương cảm giác bản thân lập tức sẽ bị vỡ nát.

Liên Hạc cùng Sở Tri Nam triển khai hộ thuẫn ngăn cản, nhưng tinh thần lực của bọn hắn đã nỏ mạnh hết đà, chống đỡ không được bao lâu.

Cù Tầm Dương phun ra từng ngụm từng ngụm máu, trước mắt biến thành màu đen, đầu óc đã bắt đầu trở nên hôn mê.

Cậu gắt gao bắt lấy cánh tay Liên Hạc, đối với tử vong sắp đến sợ hãi không ngừng rơi lệ, khụt khịt nói: “Tôi, không muốn chết...”

Khóe miệng Liên Hạc cũng tràn ra tơ máu, dùng ngón tay giúp Cù Tầm Dương lau sạch máu tươi tràn ra bên ngoài khóe miệng, bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi a Dương Dương, tôi cũng không nghĩ tới lại xui xẻo gặp phải loại hai như vậy.”

Cù Tầm Dương nhắm mắt lại, tuy rằng cậu thật sự rất sợ hãi, sợ hãi đến cả người rét run, sợ hãi đến cả người run rẩy, nhưng cậu trốn không thoát, chỉ có thể cùng bọn họ cùng chết...

Ngay lúc Cù Tầm Dương khóc lóc thảm thiết sắp nhận mệnh, cậu nghe thấy thanh âm sóng năng lượng quen thuộc nổ mạnh, sau đó là tiếng quái vật thô bạo gào rống.

Cậu kích động mở mắt ra, liền thấy Hứa Uyên cùng Dịch Dữ Kiệt đã lắc mình vọt vào.

Liên Hạc cơ hồ là lập tức bế lên Cù Tầm Dương đem cậu giao vào trong lòng ngực Hứa Uyên, “Dẫn cậu ta đi ra ngoài, đưa đến địa phương an toàn.”

Hứa Uyên cái gì cũng không hỏi, cũng không có bất luận do dự nào, bế lên Cù Tầm Dương nhanh chóng rời khỏi hố đen.

Cù Tầm Dương mãi cho đến khi rời khỏi hố đen đều ở trong trạng thái hôn mê, thẳng đến khi cậu cảm giác có một nhiệt độ cơ thể xa lạ tiếp được cậu, sau đó mới đột nhiên tỉnh táo lại.

Cậu vừa ngẩng đầu đã thấy bản thân bị một nam nhân ngoại quốc xa lạ ngũ quan thâm thúy nửa nâng lên, mà Hứa Uyên ngữ khí vội vàng dùng tiếng Anh cùng người kia nói cái gì đó.

Nam nhân ngoại quốc kia vẫn luôn không ngừng gật đầu sau đó dùng tiếng Anh đáp lại một vài câu.

Cù Tầm Dương một câu cũng đều nghe không hiểu, nhưng cậu có thể thấy biểu tình hai bên đều rất ngưng trọng, chuyện này làm cho cậu cũng trở nên bất an.

Bọn họ rất nhanh đã nói xong, sau đó Hứa Uyên nắm lấy tay cậu, cười nói một câu: “Cừu con, cậu cần phải sống thật tốt.”

Lời nói quyết liệt như vậy làm trái tim Cù Tầm Dương lập tức trở nên luống cuống, cậu cũng không biết vì cái gì hai tay đều nắm chặt tay Hứa Uyên, “Đừng đi được không? Không đóng lại cái hố đen kia không được sao? Để cho bọn họ đều chạy ra ngoài không được sao? Vì sao nhất định phải đi chứ? Cái não tinh kia thật sự rất mạnh, chúng ta không đánh được, thật sự đánh không lại, sẽ chết, các anh đều sẽ chết...”

Cậu đã khóc không thành tiếng, cậu cũng không biết chính mình sao lại khóc, còn khóc đến thương tâm như vậy.

Rõ ràng hiện tại cậu đã không phải chết, bốn gia hỏa kia đến cuối cùng vẫn là bảo hộ sinh mệnh cậu an toàn.

Nhưng cậu chính là rất khó chịu, đau lòng đến thở không nổi.

Cậu thậm chí cảm thấy chính mình còn không bằng vẫn cứ ở nơi đó cùng Liên Hạc chết.

Cũng sẽ không bởi vì hiện tại khiếp đảm cùng sợ hãi mà chán ghét chính mình.

Hốc mắt Hứa Uyên cũng có một chút ướt át, nhưng hắn rất kiên định kéo xuống tay Cù Tầm Dương: “Không được a, đây là trách nhiệm của chúng tôi, đã gặp phải, chết cũng phải đi.”

Hắn cúi đầu hôn một cái lên khóe miệng Cù Tầm Dương, ôn nhu nói: “Cừu con, cậu phải sống cho tốt, như vậy tôi cũng vui vẻ.”

Cù Tầm Dương nhắm mắt lại điên cuồng rơi lệ, thân thể khống chế không được run rẩy, lúc lại mở mắt ra, Hứa Uyên đã không còn nữa.

Trong nháy mắt này cậu cảm thấy trái tim chính mình giống như trống rỗng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.