Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 104: Khổ tâm




Edit by Náppu

*

“Ngươi sao lại biết được chuyện này?”

Thanh âm Liên Hạc vừa vang lên, người đã từ thang lầu lắc mình đi đến bên cạnh Cù Tầm Dương.

Hắn ở dưới lầu nghe thấy Thẩm Sơ Trạch uy hiếp, đến thang máy cũng không thể kiên nhẫn đợi, trực tiếp tốc biến lên mười tầng lâu.

“A Hạc...”

Lúc Thẩm Sơ Trạch nhìn thấy Liên Hạc, vẫn sẽ lộ ra biểu tình mừng rỡ, chỉ là lúc nhìn thấy Liên Hạc trước tiên chỉ nghĩ đi ôm lấy Cù Tầm Dương, ánh sáng trong mắt liền dập tắt.

Trong khu an toàn không thể sử dụng siêu năng lực, nhưng vì Cù Tầm Dương, Liên Hạc đã hai lần phá lệ.

Trong nháy mắt Liên Hạc đỡ lấy cậu, hai đầu gối Tầm Dương đã mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ gối trên mặt đất.

Cậu đầy mặt nước mắt nhìn Liên Hạc, biểu tình thống khổ gọi tên Liên Hạc.

“Anh ở đây, Dương Dương.”

Một bàn tay của Liên Hạc vững vàng đem Cù Tầm Dương bế lên, nhân tiện kéo Thẩm Sơ Trạch cùng tiến vào phòng, sau đó dùng chân đá cửa đóng lại.

Vừa đi vào hắn liền buông ra Thẩm Sơ Trạch, sau đó đem Cù Tầm Dương ôm tới trên sô pha.

Cù Tầm Dương đem mặt chôn trong lòng ngực Liên Hạc khóc rống.

Con người chính là như vậy, một người ở thời điểm gặp phải rất nhiều chuyện đều nhìn như có thể chống đỡ, nhưng chỉ cần ở bên cạnh người thân cận, cảm xúc lập tức sẽ khống chế không được.

Thẩm Sơ Trạch nhìn bọn họ như vậy cảm thấy mười phần chướng mắt, trong lòng tức giận đến không nhịn được, bọn họ đối với Cù Tầm Dương càng tốt, càng làm hắn kiên định muốn cho chân tướng hấp thụ ánh sáng.

Hắn không muốn tiếp tục ở lại chỗ này, xoay người muốn rời đi.

Kết quả hắn mới vừa xoay người, một ngọn lửa màu lam lướt qua thân thể hắn đánh vào trên cửa, đem cửa lớn trước mắt hắn phá ra một cái động lớn.

Thẩm Sơ Trạch nhìn đám khói đen ở cửa đầy mặt không dám tin tưởng, sắc mặt hắn tái nhợt xoay người, thanh âm run rẩy mở miệng: “A Hạc, anh, sử dụng lửa lam với em?”

“Sơ Trạch, vấn đề ta hỏi ngươi còn chưa có trả lời ta, như thế nào lại muốn đi?”

Biểu tình của Liên Hạc là loại lạnh nhạt hắn chưa từng gặp qua, ngữ khí cũng thế.

Thẩm Sơ Trạch bị nước mắt làm cho tầm mắt mơ hồ, nước mắt điên cuồng từ trong hốc mắt chảy xuống, hắn không thể tin Liên Hạc cư nhiên sử dụng siêu năng lực với hắn, nếu vừa nãy ngọn lửa màu lam kia đánh vào trên người hắn, hắn có khả năng đã chết.

Trên cánh tay phảng phất còn sót lại độ ấm ngọn lửa cọ qua, trong lòng hắn còn sợ hãi, bỗng nhiên phát hiện có lẽ vừa nãy Liên Hạc là thật sự muốn giết chết hắn cũng không chừng.

Thẩm Sơ Trạch không dám lại rời đi, chỉ đứng tại chỗ, căng da đầu trả lời: “Em sẽ không nói.”

Liên Hạc nhìn chằm chằm Thẩm Sơ Trạch, lạnh lùng nói: “Ngươi có phải đã nhìn lén văn kiện bí mật chúng ta ký cùng tổng cục không?”

Thẩm Sơ Trạch không dám cùng hắn đối diện, nhìn chằm chằm sàn nhà không trả lời.

Phản ứng của hắn vừa lúc khẳng định suy đoán của Liên Hạc, “Xem ra đúng là như thế, nhìn lén văn kiện bí mật sẽ bị giam cầm cả đời.”

“Anh gạt người!” Thẩm Sơ Trạch kích động hô to: “Anh chỉ sợ em đem chân tướng sự thật nói ra thôi chứ gì? Anh vừa nãy còn muốn giết em có đúng hay không?”

“A Hạc, anh cư nhiên có thể tàn nhẫn với em như vậy, chỉ bởi vì Cù Tầm Dương!”

Liên Hạc nói: “Sơ Trạch, là ngươi trước tiên chạm đến điểm mấu chốt của ta.”

“Ha ha ha, em chạm đến cái điểm mấu chốt gì của anh? Cù Tầm Dương sao?” Thẩm Sơ Trạch cảm thấy hoang đường cười nói: “Liên Hạc, bởi vì nó anh mới không có điểm mấu chốt.”

“Là Cù Tầm Dương triệu hồi ra hố đen loại hai, là nó hại chết nhiều người như vậy, nó chẳng lẽ không nên chịu khiển trách sao? Nó không nên vì chuyện này phụ trách sao?”

“A!!! A a a!!!”

Cù Tầm Dương hỏng mất ôm đầu, phát ra giọng khàn khóc rống.

Liên Hạc ôm chặt lấy cậu, đối Thẩm Sơ Trạch gầm nhẹ: “Câm miệng!”

“Dương Dương, em bình tĩnh lại, từ đầu đến cuối đều là chúng ta sai, là chúng ta không bảo vệ tốt em mới để cho em bị tiêm vào dược tề, là chúng ta kích thích tới cảm xúc của em mới làm em bị cơ thể mẹ khống chế triệu hồi ra hố đen.”

“Không phải em sai, Dương Dương.”

“Vì cái gì?!” Cù Tầm Dương còn chưa đáp lại Liên Hạc, Thẩm Sơ Trạch đã trước hỏng mất khóc hỏi: “Vì cái gì các anh đối với nó có thể làm được đến tình trạng này? Vì cái gì là nó? Vì cái gì không phải em?!”

“Có phải bởi vì nó cùng các anh xác suất xứng đôi cao hay không? Là bởi vì chuyện này có đúng hay không?”

“Em ở bên cạnh các anh hơn hai năm, đối với các anh đào tim đào phổi, vì cái gì người các anh yêu không phải em, vì sao anh không yêu em a A Hạc.”

Liên Hạc chỉ quan tâm cảm xúc của người trong lòng ngực, đối với Thẩm Sơ Trạch hỏng mất không thèm quan tâm, “Cùng xác suất xứng đôi không quan hệ, chỉ bởi vì em ấy là Cù Tầm Dương mà thôi.”

“Có lẽ em ấy là người thường ta cũng sẽ yêu em ấy, nhưng ngươi cho dù là dẫn đường cấp A, ta cũng sẽ không yêu ngươi.”

Cả người Thẩm Sơ Trạch vô lực ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt dại ra, nhưng nước mắt giống như lại không thể chảy ra.

Cù Tầm Dương căn bản không chú ý tới sau đó Thẩm Sơ Trạch bị ai mang đi, cậu lâm vào tự trách cùng thống khổ thật sâu không cách nào thoát ra.

Tuy rằng Liên Hạc vẫn luôn ôm cậu trấn an cảm xúc, nhưng cả người cậu vẫn rét run...

Cậu giống như trở về ngày đó, bên tai tràn ngập tiếng khóc kêu tuyệt vọng của những người đó, trước mắt tất cả đều là thi thể huyết nhục mơ hồ, còn có người ôm thi thể tuyệt vọng khóc rống...

Là cậu tạo ra, hết thảy là do cậu tạo ra!

“Không cần!!”

Cù Tầm Dương đột nhiên bừng tỉnh, mới phát hiện bản thân cư nhiên không biết khi nào đã ngất xỉu.

Cơ hồ là nháy mắt lúc cậu từ trên giường bật dậy, bốn người bọn họ liền toàn bộ vây quanh tới, tất cả đều là vẻ mặt lo lắng nhìn cậu.

Liên Hạc nắm lấy tay cậu, giọng mềm nhẹ nói: “Dương Dương, em chỉ là gặp ác mộng...”

“Không phải ác mộng, những chuyện đó đều là sự thật!” Cù Tầm Dương đánh gãy hắn, lại lần nữa cảm xúc hỏng mất, che lại mặt khóc rống lên.

Cho dù bọn họ vẫn luôn an ủi cậu, nói triệu hồi ra hố đen không phải chuyện cậu có thể khống chế, nói cậu lúc trước là bị bắt tiêm vào dược tề, không ai biết dược tề này trộn lẫn máu của não tinh, cũng không ai biết người có hiệu lực với dược tề có thể cùng cơ thể mẹ thành lập liên kết, bọn họ vẫn luôn cùng cậu cường điệu hết thảy không phải cậu sai.

Nhưng cho dù hố đen xuất hiện không phải theo ý muốn của cậu, nhưng hố đen vẫn bởi vì cậu mới xuất hiện, cậu gián tiếp hại chết nhiều người như vậy, cậu làm sao có thể tha thứ cho chính mình?

Cù Tầm Dương bắt đầu mất ngủ, bởi vì cậu chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt sẽ lập tức xuất hiện hình ảnh giống như luyện ngục kia.

Cậu ngủ không yên, bọn họ cũng không ngủ cùng cậu.

Cậu biết bốn người bọn họ kỳ thật mỗi ngày đều rất bận rất mệt, cậu cũng đau lòng bọn họ, nhưng cậu hiện tại thật sự quá thống khổ, cậu bức thiết hy vọng có thể bắt lấy cái gì, mà hiện tại bọn họ là bạn duy nhất của cậu, có thể làm cái cây cho cậu bắt lấy.

Bốn người bọn họ mỗi ngày hai mươi tư giờ thay phiên làm bạn bên cạnh cậu, thời thời khắc khắc chú ý trạng thái tinh thần của cậu, cậu biết bọn họ phi thường sợ hãi tinh thần của cậu sẽ hỏng mất.

Kỳ thật tinh thần cậu đã bên bờ vực hỏng mất, nếu không có bọn họ, có lẽ cậu đã sớm hỏng mất.

Tình huống như vậy giằng co gần một tháng, mà một tháng này, Cù Tầm Dương cơ hồ đã nhanh chóng gầy đến không còn bộ dáng.

Chuyện này làm cho bọn họ mười phần đau lòng, vì để cho Cù Tầm Dương có thể ăn một chút gì đó, Liên Hạc, Hứa Uyên cùng Dịch Dữ Kiệt cũng bắt đầu học nấu ăn, tự mình xuống bếp.

Sở Tri Nam càng không cần phải nói, chỉ cần là ngày hắn ở bên cạnh Cù Tầm Dương, hắn sẽ làm rất nhiều rất nhiều đồ ăn, sau đó dỗ dành Cù Tầm Dương ăn nhiều một chút.

Nghe nói Thẩm Sơ Trạch còn bị Dịch Dữ Kiệt đánh cho một trận, nếu không phải có người ngăn lại, Thẩm Sơ Trạch có khả năng sẽ bị đánh thật sự rất thảm.

Chú của Thẩm Sơ Trạch cũng bởi vì vậy mà bị miễn chức rồi giam giữ lại.

Chú của hắn nguyên bản là viên chức quản lý văn kiện của tổng cục, cũng bởi vì như vậy Thẩm Sơ Trạch mới có thể có giấy thông hành nhìn lén được phần văn kiện bí mật kia.

Thẳng đến khi kế hoạch Ánh Rạng Đông chính thức tiến hành, Cù Tầm Dương đột nhiên tỉnh lại, bắt đầu ăn cơm đầy đủ, cũng có thể ngủ một giấc.

Bốn người bọn họ rất rõ ràng, đây là Cù Tầm Dương đã làm tốt chuẩn bị chịu chết.

Tuy rằng ban đầu bọn họ đã biết nhiệm vụ lúc này đây có đi mà không có về, nhưng tâm thái khi đó của Cù Tầm Dương cùng hiện tại đại khái hoàn toàn bất đồng.

Nếu dưới tiền đề cậu không biết chân tướng, mà bọn họ còn có cơ hội có thể sống sót, Cù Tầm Dương nhất định sẽ tích cực cầu sinh.

Nhưng lúc này đây, cậu đại khái sẽ ra sức muốn chết.

Bất quá mặc kệ là kết quả gì, bọn họ đều ở bên cạnh Cù Tầm Dương là được.

Cù Tầm Dương hỏi bọn họ từ khi nào biết hố đen là do cậu triệu hồi ra.

Liên Hạc nói: “Trước khi biết em còn sống.”

Cậu biết bọn họ gạt cậu là vì muốn tốt cho cậu, cậu cho rằng bọn họ cũng là gần đây mới biết chân tướng, không nghĩ tới bọn họ cư nhiên từ lúc bắt đầu đã gạt cậu.

Cù Tầm Dương nghĩ đến lúc ấy khi bọn họ nhắc tới hố đen mỗi người đều sẽ có một chút né tránh cùng do dự, khi đó cậu cho rằng bọn họ bởi vì chuyện cứu lầm người mà quá áy náy với cậu, hiện tại mới hiểu được bọn họ có đủ loại phản ứng không thích hợp, đều là lo lắng cậu sẽ biết chân tướng.

Cho nên khi đó Hứa Uyên mới có thể không ngừng cùng cậu xác nhận Sở Tri Nam đã nói với cậu cái gì, bởi vì hắn sợ Sở Tri Nam nói lỡ miệng.

Bọn họ dặn dò Lý Lâm bảo hắn không được nói cho cậu chân tướng của dược tề, đại khái cũng là sợ bởi vì như vậy cậu sẽ biết bí mật của hố đen đi.

“Vậy các anh sao lại biết được lúc trước cái hố đen kia là em triệu hồi ra?”

Nếu chân tướng dược tề là lúc bọn họ tới khu an toàn Châu Âu mới biết được, vậy bọn họ làm sao lại trước tiên đoán được chân tướng của hố đen?

Dịch Dữ Kiệt nói: “Khi đó anh cho rằng em đã chết, cho nên cũng không có dục vọng sống sót, trong một lần nhiệm vụ ý chí muốn chết của anh phi thường mãnh liệt, sau đó lại đột nhiên xuất hiện một cái hố đen.”

“Anh cực kỳ khẳng định cái hố đen kia là anh triệu hồi ra, bởi vì não tinh bên trong cơ hồ chỉ công kích anh, hơn nữa chiêu nào cũng trí mệnh.”

Cù Tầm Dương hỏi: “Cho nên các anh liền liên tưởng đến hố đen ở khu an toàn là em triệu hồi ra?”

Hứa Uyên nói: “Sau khi em bị não tinh cắn nuốt, hố đen liền trực tiếp biến mất, cho nên chúng ta phỏng đoán khi đó mục đích của não tinh có khả năng chỉ muốn mang em đi.”

Cù Tầm Dương ngây ngẩn cả người, bởi vì khi đó cậu hình như đích xác phi thường muốn rời khỏi bọn họ.

“Vậy các anh làm sao lại liên tưởng đến chuyện này cùng chuyện chúng ta tiêm vào dược tề có quan hệ?”

Dịch Dữ Kiệt nói: “Em còn nhớ rõ trước khi hố đen xuất hiện đã tạo ra ảo giác vây khốn mọi người không? Lúc ấy chỉ có em cùng anh không chịu ảnh hưởng, cho nên liền suy đoán có khả năng cùng chuyện chúng ta tiêm vào dược tề có quan hệ.”

“Còn có chính là em còn nhớ rõ Âu Cách không? Hắn là nhân loại đầu tiên có thể triệu hồi ra hố đen, mà chúng ta chính là bị bọn họ tiêm vào dược tề.”

Cù Tầm Dương nói: “Cho nên, phương pháp các anh bảo đảm có thể đi đến một khác đầu của hố đen, chính là trực tiếp triệu hồi ra hố đen?”

Bọn họ gật đầu.

Trách không được lúc trước bọn họ như thế nào cũng không chịu nói cho cậu phương pháp cụ thể, là bởi vì nếu nói cho cậu, cậu sẽ đoán được chân tướng chuyện này.

“Chờ sau khi chúng ta cùng nhau tiến vào hố đen, cho dù kéo chân sau của các anh, em cũng sẽ không trước tiên tự sát, thỉnh nhất định phải để em phát huy tác dụng, để em vì những người uổng mạng đó bồi thường lần cuối đi, cầu xin các anh.”

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Khụ, hẳn là sẽ có bảo bối cảm thấy nhóm công ích kỷ đi, không muốn công khai chân tướng là vì bảo hộ Dương Dương, tuy rằng đối với người đã mất và người mất đi chí thân chí ái có chút không công bằng, chỉ là ta cảm thấy đối mặt với người yêu, con người đều sẽ rất không cần nguyên tắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.