Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 1: Thức tỉnh




Edit by Náppu

*

Hơn năm mươi năm trước, khắp nơi trên thế giới xuất hiện rất nhiều hố đen quỷ dị, nhân loại còn chưa kịp nghiên cứu ra ngọn nguồn của hố đen, từ trong hố đen đã trào ra mấy vạn thân thể quái vật sống có trí tuệ cao.

Quái vật biến dị này chủ yếu đều ăn thịt người, ăn càng nhiều người sức mạnh càng cường đại.

Những quái vật này có lớn có bé, đủ các loại hình thái, nhưng đều không có ngoại lệ, đó là tất cả chúng nó đều có trí tuệ.

Hơn nữa lúc ấy vũ khí của nhân loại không theo kịp tốc độ biến dị đáng sợ của những quái vật đó, thân thể chúng nó sẽ biến ảo, lưỡi đao sắc bén trên người chúng có thể tùy ý xuất hiện, có loại sẽ phát ra khí tức mê hoặc thần trí nhân loại, làm nhân loại sinh ra ảo giác tự động đưa tới cửa chui vào trong miệng chúng nó...

Đại bộ phần quái vật đều có thể miễn dịch vũ khí nóng của nhân loại, dẫn tới khi đó nhân loại cơ hồ không có năng lực chống cự, biến thành gia súc cho những quái vật đó, tùy ý giết rồi ăn luôn.

Nhân loại nghênh đón nguy cơ không được báo trước, vài năm đó đối với họ mà nói chính là tận thế.

Nhưng ngay thời điểm nhân loại cho rằng bọn họ sẽ bị diệt sạch, thì nhóm người có siêu năng lực đầu tiên xuất hiện, thẳng đến khi đó nhân loại mới có được hy vọng sống sót.

Về sau càng ngày càng có nhiều người thức tỉnh siêu năng lực, giúp cho nhân loại chiếm được cơ hội sinh tồn giữa bầy quái vật.

Hơn năm mươi năm này, nhân loại thành lập khu an toàn, người có siêu năng lực lại ngày càng cường đại, khu an toàn của nhân loại càng xây càng lớn.

Nói là khu an toàn, kỳ thật là một tòa thành lớn có thể chứa mấy trăm vạn người.

Hơn năm mươi năm này, dựa vào cục quản lý siêu năng lực thức tỉnh che chở, phát triển của nhân loại mới một lần nữa đi vào quỹ đạo...

Chỉ là khu an toàn cũng không phải trăm phần trăm an toàn, ngẫu nhiên cũng sẽ có vài hố đen nhỏ phá vỡ lớp phòng hộ xuất hiện, bởi vì nhóm người có siêu năng lực ý niệm tạo một tầng phòng ngự hộ thuẫn bao phủ cả tòa thành, chỉ cần bên trong khu an toàn xuất hiện hố đen, bọn họ liền có thể lập tức xác định được vị trí, sau đó người có siêu năng lực tiến công sẽ lập tức chạy tới tiêu diệt quái vật, cũng đóng lại miệng hố đen.

Nhân loại bình thường ở trong khu an toàn chịu sự bảo hộ, mà người có siêu năng lực vì tương lai của toàn nhân loại phải rời khỏi khu an toàn, đi đến nơi tràn ngập quái vật biến dị trên khắp thế giới.

Hơn năm mươi năm, nhân loại vẫn luôn tìm kiếm nguyên nhân hố đen cùng quái vật biến dị xuất hiện, tuy rằng hiện tại thu hoạch vẫn rất ít, vì tìm ra nguyên nhân, đã chết rất nhiều rất nhiều người, nhưng người có siêu năng lực vẫn luôn vì chính nghĩa mà không đầu hàng, bởi vì nhân loại phải tìm được phương pháp hoàn toàn đóng lại hố đen, như vậy tận thế thuộc về địa cầu mới có thể hoàn toàn chấm dứt, nhân loại mới có thể chân chính nghênh đón hy vọng sống sót.

Nhưng mà người có siêu năng lực có một nhược điểm trí mạng, siêu năng lực của bọn họ là dựa vào khống chế tinh thần lực, người có siêu năng lực càng cường đại, tinh thần lực cũng càng mạnh.

Nhưng tinh thần lực càng mạnh, mỗi khi bọn họ sử dụng quá độ siêu năng lực, bọn họ liền sẽ tiến vào trạng thái bạo tẩu.

Bạo tẩu đối với người có siêu năng lực là một loại thương tổn, nhẹ thì hộc máu, thân thể bị hao tổn, nặng thì trực tiếp tử vong.

Mà lúc này một loại người lại thức tỉnh, bọn họ có thể khai thông tinh thần lực cho người có siêu năng lực, để họ trấn định lại.

Vì thế phân chia thành hai loại người có siêu năng lực, gọi là lính gác cùng dẫn đường.

Lính gác dùng tinh thần lực phân chia cấp bậc, tổng cộng có năm cấp bậc: S, A, B, C, D.

Có thể đạt tới lính gác cấp S phi thường ít, nhưng đạt tới lính gác cấp S đều là một tồn tại cường đại đến đáng sợ, một khi bọn họ tiến vào trạng thái bạo tẩu, phỏng chừng có thể dễ như trở bàn tay phá hủy một tòa thành, tinh thần lực của bọn họ không phải dẫn đường nào cũng có thể khai thông cùng thừa nhận.

Dẫn đường lại dùng việc có thể thừa nhận tinh thần lực để phân chia cấp bậc, tổng cộng có bốn loại: A, B, C, D.

Dẫn đường chỉ chiếm một phần ba trong tổng số lính gác, cho nên cũng không phải mỗi lính gác đều có độ xứng đôi với một dẫn đường, thông thường đều là một dẫn đường xứng đôi với nhiều lính gác.

Dẫn đường cấp bậc càng cao có thể làm tinh thần thức hải của lính gác càng được thoải mái trấn an, cho nên lính gác cấp thấp cũng hướng tới dẫn đường cấp cao.

Mà dẫn đường cấp A tuy rằng so với lính gác cấp S nhiều hơn một ít, nhưng dựa theo tổng số dẫn đường mà nói vẫn rất thưa thớt.

Cấp A xác suất xứng đôi với bất luận cấp bậc lính gác nào cũng sẽ rất cao, cho nên dẫn đường cấp A là một tồn tại phi thường khó đoạt tới tay.

Siêu năng lực thức tỉnh cũng không phải sinh ra đã có sẵn, tuy rằng gần mười mấy năm nay cũng có rất nhiều hài tử bẩm sinh đã có siêu năng lực được sinh ra, nhưng càng nhiều vẫn là thức tỉnh muộn.

Rất nhiều người đều ôm ý tưởng bản thân sẽ trở thành người thức tỉnh mà sống, nhưng Cù Tầm Dương chưa từng có ý nghĩ như vậy, cậu từ khi sinh ra đã rất xui xẻo, khu an toàn cũng có phân hóa giai cấp, cậu sinh ra ở giai cấp người nghèo, cậu chưa từng thấy qua thế giới không có quái vật mà mẹ nói, cũng chưa từng gặp được ba ba, mẹ nói ba ba bị quái vật giết chết, nếu không phải bởi vì có cậu, mẹ cũng sống không nổi nữa, cho nên cậu chỉ nghĩ muốn nghe theo lời mẹ, bình bình an an sống hết một đời, cậu không có khát vọng vĩ đại, chỉ là một người bình thường mà thôi.

Cậu vẫn luôn cho rằng như vậy, lại ở ngày sinh nhật mười chín tuổi đó, cuộc đời cậu nghênh đón biến cố cực lớn.

Một cái hố đen nhỏ xuất hiện dưới tầng hầm ngầm của tiểu khu bọn họ, mấy chục quái vật bộ dạng đáng sợ tràn lên, cơ hồ không cho bọn họ thời gian phản ứng, mười mấy người đã bị ăn mất.

Cù Tầm Dương lớn như vậy tới nay mới là lần đầu tiên nhìn thấy quái vật biến dị sống sờ sờ, so với trên TV còn đáng sợ hơn gấp một trăm lần, thẳng đến khi thấy gương mặt thật của quái vật, cậu mới hiểu được vì cái gì người khác nhắc tới quái vật đều sẽ lộ ra biểu tình sợ hãi.

Sinh vật này, làm người nhìn một cái đều sẽ cả người phát run.

Cậu nhìn tiểu mập mạp cách vách bị quái vật chia năm xẻ bảy, từng chút nuốt vào bụng.

Rõ ràng ngày hôm qua mới còn cùng cậu nói nói cười cười, còn đắc ý khoe rằng mới vừa yêu đương, hiện tại đã thành một đống thịt nát.

Bác gái cách vách đến cơ hội chạy trốn cũng không có, bị quái vật một ngụm táp mất nửa thân thể.

Cậu sợ tới mức tay chân nhũn ra, đến chạy trốn cũng quên mất.

Mẹ cậu dùng hết toàn lực đẩy mạnh cậu vào phòng rồi đóng cửa lại.

Không!

Cậu muốn kéo ra cửa phòng, lại nghe thấy mẹ hô to muốn hỏng mất: “Đừng ra ngoài! Dương Dương! Đừng ra ngoài!”

Sau đó chính là tiếng mẹ kêu thê lương thảm thiết.

Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn ở bên tai cậu, còn có thanh âm nhấm nuốt xương cốt, cậu sững sờ tại chỗ, đến dũng khí mở cửa cũng không có.

Nhưng mẹ vẫn còn ở bên ngoài, cậu muốn cứu mẹ.

Quái vật bên ngoài phát ra thanh âm đáng sợ, quái vật đang ở bên kia cánh cửa này của cậu.

Cả người cậu đều bị mồ hôi lạnh tẩm ướt, thân thể kịch liệt run rẩy không khống chế được, ngón tay run đến then cửa cũng cầm không nổi.

Cậu sợ hãi.

Cậu sợ hãi.

Cậu không dám mở cửa.

Cậu cư nhiên không dám mở cửa!

Mẹ cậu vẫn còn ở bên ngoài!

Cậu muốn hỏng mất, lệ rơi đầy mặt.

Cậu tuyệt vọng ôm lấy đầu, điên cuồng tát mặt chính mình.

Cậu thống hận bản thân yếu đuối, nhưng sự sợ hãi tử vong làm chân cậu không thể động đậy.

Cậu muốn đi ra ngoài.

Nhưng chỉ cần đi ra ngoài nhất định phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng mẹ cậu vẫn còn ở bên ngoài.

Cậu muốn đi ra ngoài.

Cậu thật sự muốn đi ra ngoài.

Nhưng cậu sợ hãi.

Cậu không muốn chết.

A!!!

Cậu thật sự không muốn chết!

Cậu đột nhiên kéo ra cửa, một gương mặt vặn vẹo khủng bố mặt dán sát trước mặt.

Cậu trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, đầy mặt hoảng sợ, thân thể cứng đờ động cũng không động được.

Lúc này cậu dư quang thấy mẹ cậu phía sau quái vật chỉ còn lại phần chân tay đứt đoạn, trong nháy mắt kia cậu chỉ cảm thấy đất trời u ám.

Tuyệt vọng, sợ hãi, phẫn nộ, bi thương, các loại cảm xúc mãnh liệt chiếm cứ toàn bộ đại não.

Không!

Cậu phát ra tiếng hét tuyệt vọng.

Cậu chưa từng giống như bây giờ hy vọng chính mình là một người có siêu năng lực như vậy.

Nếu cậu là người có siêu năng lực, mẹ cậu sẽ không phải chết.

Nếu cậu có siêu năng lực...

Nếu cậu là một người có siêu năng lực!!

Thân thể đột nhiên như bị lửa đốt, cậu chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh máu thịt đỏ thẫm, cái gì cũng bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ, cả người tựa như đắm chìm vào trong ngọn lửa nóng cháy...

Nóng quá...

Thật là khó chịu...

Thật sự...

Nóng quá.

Thật là khó chịu!

Cậu có phải hay không sắp chết...

Thật là khó chịu!!!

“Aaaa!!”

Cù Tầm Dương thét chói tai, sau đó trước mắt tối sầm, thân thể ngã trên mặt đất, hoàn toàn mất đi ý thức.

Ba ngày sau cậu mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Mấy ngày nay luôn có người mặc chế phục màu trắng lục tục tới lui trong phòng bệnh của cậu, cậu biết loại quần áo này, là chế phục của cục quản lý người thức tỉnh siêu năng lực.

Bọn họ cầm các loại dụng cụ cậu không biết ở trên người cậu đo tới đo lui.

Bọn họ nói cho cậu, sau khi cậu té xỉu lính gác vừa lúc chạy tới nơi đó, cho nên cậu mới có thể may mắn sống sót.

Cậu oán trách bọn họ vì cái gì tới muộn như vậy, nếu bọn họ tới sớm một chút, mẹ cậu có lẽ đã không chết.

Bọn họ chỉ trả lời rằng đã chạy tới nơi đó đầu tiên.

Cậu không tiếp thu câu trả lời này, nhưng kỳ thật là cậu không thể tiếp thu chính mình.

Ba ngày này câu vẫn luôn nửa tỉnh nửa mê, cỗ nóng cháy quỷ dị lúc ấy đã biến mất, nhưng sợ hãi cùng tuyệt vọng khi đó lại không cách nào tan biến.

Cậu bởi vì yếu đuối mà trơ mắt nhìn mẹ bị quái vật ăn thịt.

Cậu không thể đối mặt với chính mình, cậu thống hận bản thân, lại không có dũng khí tự sát chuộc tội.

Cậu ở trong phòng bệnh nơi nào cũng màu trắng này đã được năm ngày.

Năm ngày này, cục quản lý mỗi ngày đều sẽ mang hai ba nam nhân xa lạ vào phòng cậu, để cậu cùng bọn họ nắm tay.

Mỗi lần nắm lấy tay bọn họ, cậu đều sẽ cảm nhận được một cỗ dao động kỳ lạ táo bạo dũng mãnh tiến vào thân thể, giống như máu theo mạch máu chạy khắp toàn thân, như là có một tầng không khí vô hình bao bọc lấy cả người cậu.

Cậu không thích loại cảm giác táo bạo này, hy vọng cảm giác này mau chóng biến mất, cậu chỉ sinh ra ý niệm như vậy mà thôi, cái gì cũng không làm, nhưng loại dao động này rất nhanh liền trở nên bằng phẳng.

Dao động dũng mãnh trong cơ thể cũng chậm rãi lui trở về, tựa như thủy triều rút xuống, biến mất không còn thấy tăm hơi.

Thông thường quá trình như vậy cũng chỉ có vài phút mà thôi, người được cậu nắm tay sẽ lộ ra biểu tình phi thường thỏa mãn.

Sau đó quản lý bên cạnh cậu sẽ để bọn họ tách ra, mà nam nhân được cậu nắm tay sẽ phi thường lưu luyến không muốn rời đi.

Khi đó cậu không biết đây là quá trình khai thông, thẳng đến ngày thứ sáu một nam nhân trung niên nét mặt uy nghiêm đi vào phòng cậu, đối phương tự giới thiệu: “Chào cậu Cù Tầm Dương, ta tên Viên Hoa Quốc, là phó cục trưởng cục quản lý người thức tỉnh.”

Cậu khó hiểu nói: “Phó cục trưởng? Vì cái gì tìm tôi?”

Đại nhân vật như vậy, tới gặp cậu là vì cái gì?

Viên Hoa Quốc nói: “Ta biết cậu hiện tại còn đang bi thương, đối với người mẹ đã chết của cậu chúng ta cũng rất tiếc hận, nhưng hiện tại cậu đã thức tỉnh thành dẫn đường cấp A, hy vọng cậu có thể vì tương lai toàn nhân loại cống hiến.”

“Tôi? Tôi là dẫn đường cấp A?!”

Cậu đương nhiên biết dẫn đường là cái gì, chỉ là cậu như thế nào cũng không thể tưởng được bản thân cho tới nay vẫn bình phàm bình thường, thật sự sẽ thức tỉnh.

Viên Hoa Quốc gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng ta đã xác nhận cậu là cấp A.”

“Nguyên bản muốn cho cậu nghỉ ngơi một đoạn thời gian lại đến nói chuyện này, nhưng bên ngoài khu an toàn xuất hiện hố đen loại ba, thành viên ‘Nộ Hải’ đã lập tức chạy tới nơi đó, nhưng dẫn đường hiện tại của ‘Nộ Hải’ năng lực không được, cho nên tổng cục quyết định để cậu thay thế trở thành dẫn đường mới cho ‘Nộ Hải’, phối hợp với bọn họ hoàn thành nhiệm vụ lần này.”

Nộ Hải?

Là Nộ Hải cậu biết kia sao?

Nghe nói là chiến đội từ bốn gã lính gác cấp S tạo thành, cho tới nay là chiến đội mạnh nhất, nghe nói nhiệm vụ nguy hiểm nhất đều là bọn họ đi làm, vậy mà trước mắt bọn họ vẫn trăm trận trăm thắng, chiến công hiển hách.

Là ‘Nộ Hải’ này sao?

Hố đen cũng chia làm năm loại, từ một đến năm.

Loại năm là hố đen quy mô nhỏ nhất, bên trong chỉ biết xuất hiện mấy chục quái vật biến dị chỉ số thông minh thấp.

Loại hố đen quy mô này, lính gác cấp D có thể giải quyết.

Xuất hiện ở tiểu khu của cậu chính là hố đen loại năm.

Loại bốn tuy rằng chỉ so với loại năm cao hơn một bậc, nhưng quái vật biến dị bên trong cấp bậc lại cường đại hơn rất nhiều, vô luận là tốc độ hay là chỉ số thông minh hay là năng lực, cơ bản phải cần cấp B, cấp C, cấp D cùng giải quyết.

Loại ba đã là tồn tại phi thường đáng sợ, cơ bản chỉ có lính gác cấp S cùng cấp A có thể giải quyết.

Loại hai số lần xuất hiện phi thường hiếm, cậu chỉ biết mỗi lần hố đen loại hai xuất hiện, phải chết rất nhiều lính gác mới có thể đem nó hoàn toàn đóng lại.

Mà loại một nghe nói chỉ có năm mươi năm trước ngắn ngủi xuất hiện, vừa xuất hiện đã thiếu chút nữa làm nhân loại diệt vong.

Cho nên phản ứng đầu tiên của cậu chính là lùi bước.

“Tôi, tôi không có kinh nghiệm, tôi, sợ hãi, tôi, tôi hoàn thành không được...”

Viên Hoa Quốc trấn an nói: “Không cần lo lắng, bọn họ rất mạnh, nhất định sẽ bảo hộ cậu, mà cậu cũng không cần thật sự ra chiến trường, chỉ cần ở hậu phương khi cần thiết giúp bọn họ khai thông tinh thần lực là được.”

Cậu vẫn là lùi bước: “Tôi, tôi không được...”

“Cù Tầm Dương.”

Viên Hoa Quốc đột nhiên nghiêm túc hô tên của cậu, khí tràng kia làm cậu theo bản năng ngồi ngay ngắn.

“Rất nhiều người đột nhiên thức tỉnh đều rất khó lập tức thích ứng, đặc biệt còn phải chủ động đi đối mặt những quái vật biến dị kia, nhất thời không cách nào chiến thắng sợ hãi cũng rất bình thường, nhưng nếu cậu đã thức tỉnh thành dẫn đường cấp A, cậu phải tiếp thu vận mệnh của cậu, tất cả mọi người đều hy vọng quái vật biến mất, hố đen biến mất, để thế giới biến trở về bộ dáng bình thường, không cần phải lo lắng đề phòng, có thể hạnh phúc bình an sinh hoạt, mà hiện tại bọn họ chỉ có thể gửi hy vọng nơi chúng ta, hy vọng của toàn nhân loại đều đè nặng trên vai chúng ta, cậu không thể trốn tránh, cho nên thỉnh cậu gánh vác trách nhiệm.”

“Ngày mai thành viên ‘Nộ Hải’ sẽ đến đón cậu, cậu hãy chuẩn bị sẵn sàng.”

【 tác giả có lời muốn nói: 】

Bởi vì cùng đào hố hai truyện, cho nên hôm nay viết bên này, ngày mai ta còn phải tiếp một quyển khác 《 Câu dẫn tra công lật xe sau 》, bên này cùng bên kia luân phiên.

【 trước nói một chút về tiểu thụ: Diện mạo bình phàm, năng lực không tầm thường, nhược thụ, cũng có thể sẽ là tiện thụ, trước mắt yếu đuối cùng phế vật, không có can đảm, bị bức trở thành dẫn đường của chiến đội mạnh nhất, ban đầu cảm thấy bản thân không thể gánh vác trách nhiệm, thường thường trốn tránh, nhát như chuột, đối mặt quái vật thường thường bị dọa phá gan. Bất quá tuy rằng mỗi lần bị dọa đều chết khiếp, cuối cùng vẫn phát huy tác dụng của mình, sau đó chậm rãi cũng sẽ thích ứng thân phận, gánh vác trách nhiệm, trung hậu kỳ sẽ trở nên kiên cường hơn một ít, trở nên dũng cảm hơn một ít. Bất quá lão công nhiều, càng nhiều tình huống về sau vẫn sẽ là nhân vật được bảo hộ. 】


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.