Tân Nương Quỷ Vương

Chương 92: Chap-92




CHƯƠNG 92: TỰ GÂY NGHIỆT KHÔNG THỂ SỐNG

CHƯƠNG 92: TỰ GÂY NGHIỆT KHÔNG THỂ SỐNG

Thật buồn cười. Khi nào thì tôi bắt nạt con của chị ta chứ?

Trên xe thôn phụ còn có người nhà của chị ta, vừa rồi vẫn giúp chị ta nói chuyện, mấy người đã hợp lực để đối phó với tôi. Rốt cuộc là ai đang bắt nạt ai!

Trong toa hành khách mồm năm miệng mười, nhân viên bảo vệ cau mày quát: "Không cần phải cãi nhau, cãi cái gì! Có việc từ từ nói, các người cứ bô bô, tôi nghe ai đây? Nguyên một đám, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy??"

Cô gái lúc trước thế tôi nói chuyện giành nói trước: "Đồng chí cảnh sát, tôi đã nói! Đứa trẻ này từ khi lên xe liền dùng chân đá cô gái này, chị gái này thấy cũng không trông nom. Về sau đứa trẻ thừa dịp lúc cô gái này ngủ, lục lọi túi xách người ta! Bị cô gái phát hiện, người ta cũng không nói gì, chỉ đẩy tay đứa trẻ ra, kéo khóa kéo, kết quả đứa trẻ nói cô gái đánh người. Bà chị này không phân tốt xấu mà bắt đầu mắng chửi người rồi, còn chửi tới người nhà cô gái. Cô gái, là người thành thật, cũng không lên tiếng, kết quả bà chị này liền xông lên muốn đánh người, sau đó tôi thấy bà chị đây bay ra và ngã xuống đất, yêu cầu thường tiền. Chú cảnh sát, chú nói trên đường cái thường hay gặp lừa đảo cố ý đụng xe đòi đền tiền thì thôi, đến trên xe lửa cũng có chuyện này à!"

Cô gái nói ngay tại chỗ, thôn phụ vừa nghe liền không phục cao giọng, nói tôi đẩy họ, nguyên một đám đồng lõa của họ cũng đứng ra làm chứng, nói là tận mắt thấy tôi đẩy, bằng không cô ta ôm một đứa trẻ làm sao có thể ngã sấp xuống đây chứ?

Người cảnh sát nhìn tôi một cái, lại nhìn thôn phụ một chút, trầm giọng hỏi: "Cô gái, có phải sự việc là như vậy không? Không sao, không phải sợ, nói thật ra."

Tôi cắn môi và gật đầu nói: "Chú cảnh sát, tôi cũng không biết tại sao chị ta té ngã trên đất! Chú xem trong xe đều là bạn của chị gái này, tôi chỉ có một mình, làm sao tôi dám đẩy cô ta! Thân thể cô ta khỏe mạnh, tôi là học sinh, cho dù có tâm ý này cũng không có sức đâu! Vừa rồi cô ta đột nhiên nhào lên muốn kéo tôi, sau đó liền té trên mặt đất, đứng lên đòi tôi tiền, tôi thật sự không biết xảy ra chuyện gì!"

Tôi nói dối, chậm trễ cũng không hối hận! Tôi rất rõ ràng tại sao thôn phụ phải ngã xuống đất, nhưng tôi không muốn thừa nhận, đây là đáng đời cô ta, loại người này nên bị giáo huấn mới phải.

Cảnh sát nghe tới nghe lui, đều là người nói người có lý, trong xe cũng không có Camera gì, dựa vào miệng nói cũng không có chứng cớ xác thực, cho nên đành phải khuyên hai bên. Cuối cùng chỉ vào thôn phụ, công bố, nếu ai còn gây sự, phải tiếp nhận xử lý.

Thôn phụ bị sợ, đành phải ngoan ngoãn câm miệng, chờ nhân viên bảo vệ xem xét đi rồi, chị ta cũng không còn tìm kiếm rắc rối, chỉ là lôi kéo người một nhà ở nơi nào chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói tôi không phải, thể hiện miệng lưỡi lanh lẹ.

Miệng ở trên mặt người khác, chị ta thích nói gì tôi cũng không xen vào, nói được nhiều hơn nữa, cũng là lãng phí nước miếng của chị ta, tôi không cần để ý, cho rằng không nghe thấy là được.

Nhìn cô gái đối diện, tôi cười cười, cảm kích đối phương rút dao tương trợ. Cô ấy cũng nhìn tôi cười cười, hiểu được lẫn nhau, không cần quá nhiều lời cảm kích.

Vừa rồi không có nhìn kỹ cô ta, phát hiện cô gái này không chênh lệch nhiều so với tôi, chỉ là ăn mặc cũng không giống như là một học sinh. Cô ăn mặc thời trang, chất lượng quần áo cũng có tiêu chuẩn nhất định, không giống tôi mặc tùy tiện như vậy, so sánh ra, lập tức phát hiện hai chúng tôi không cùng một loại người, cô ta vì tôi nói chuyện, thật là có chút vượt ra ngoài ý liệu của tôi.

Ông ba nói qua, người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đong bằng lon, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài. Giống thôn phụ ngồi bên cạnh tôi, thoạt nhìn thuần phác thành thật, nhưng lại một bụng chuyện xấu. Mà cô gái này thoạt nhìn cũng không phải là loại người an phận thủ thường, lại dũng cảm trượng nghĩa.

Lại nhìn chàng trai bên cạnh cô gái, anh ta trầm mặt, một mực không có nói chuyện cùng cô gái kia, đại khái là bởi vì vừa rồi cô ta cùng thôn phụ cãi nhau, khí thế hung hãn làm anh ta mất mặt. Tuy nhiên, từ trước đó, anh lặng lẽ theo dõi tình hình ở bên cạnh, tầm mắt chưa từng rời khỏi cô gái, tôi nghĩ nếu đánh nhau thật, anh ta cũng sẽ không đứng nhìn bàng quan.

Nhìn đến biểu hiện của chàng trai, tôi không khỏi nghĩ tới Quỷ Vương Dạ Quân, tâm tình thoáng chốc phức tạp.

Những ngày này, chúng tôi tựa hồ bị cuốn vào bên trong một cuộc chiến tranh lạnh, tôi không tìm anh ta, anh ta cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt tôi. Chỉ là mỗi khi huyền Hồn đan sử dụng hết, anh ta sẽ lấy ra hộp gấm mới. Loại tình huống này hẳn là đã xảy ra lần thứ hai, trước đó là vì 'quan hệ tình dục', anh ta gọi tên những người phụ nữ khác, còn lần này, là vì người phụ nữ gọi Nhược Hi.

Kỳ thật, sau khi chúng tôi thoát ra khỏi giấc mơ, sẽ không có nói chuyện nhiều, cho nên cũng không xảy ra cuộc cãi vã nào, chỉ là mỗi khi tên của người phụ nữ này xuất hiện trong hai chúng tôi, thì sẽ rơi vào trong đáy vực không mong muốn, ai cũng không muốn phản ứng với ai.

Tôi tự nhiên là biết mình để ý cái gì, chỉ là không biết, anh ta có phải biết rõ.

Uống đồ uống của mình nhìn về phía ngoài cửa sổ, trên đường đi bụng nhỏ thật biết điều, chưa đến nổi hành hạ tôi. Cha mẹ chuẩn bị cho tôi đồ ăn, với tôi mà nói một chút tác dụng đều không có. Cảm thấy khi đói bụng, tôi liền sẽ lấy ra một viên huyền Hồn đan bỏ vào trong miệng, hạt đan nhìn tựa như kẹo, cho nên cũng không có người nào cảm thấy tôi ăn thứ quái dị gì.

Ánh mắt bé trai nhìn chằm chằm vào trong bọc đồ ăn vặt của tôi, nhìn bộ dáng cậu bé đáng thương, không đành lòng, mềm lòng nghĩ, dù sao tôi cũng không dùng được, dứt khoát liền cho cậu ta, bất quá nghĩ đến cậu ta vừa mới thế kia, hay là quyết tâm làm như không nhìn thấy, tiếp tục uống đồ uống của mình.

Sau chín giờ đường xe, cứ ngồi thẳng tắp như vậy, loại cảm giác thật sự nói không nên lời, toàn thân đau nhức. Không có việc gì để làm, chỉ có ngủ.

"Này, làm sao em lại lấy đồ của người khác?"

Tôi nghe tiếng cô gái đối diện thét to, lập tức mở mắt ra.

Thôn phụ ôm lấy con đặt vào bên trái của mình, đánh một cái trên tay đứa trẻ, mặc dù không có mở miệng chửi bậy, nhưng đứa trẻ cũng bị hoảng sợ, không dám nói.

Tôi nhìn đứa bé kia, thừa dịp thôn phụ không chú ý, lấy ra gì đó nhét vào trong miệng. Tôi nháy mắt mấy cái, vội vàng mở bọc của mình ra, cái hộp chứa huyền hồn đan bị người mở ra, đứa bé kia cái gì không lấy, rõ ràng ăn trộm huyền hồn đan, tôi hoảng sợ ra một thân mồ hôi lạnh, thứ đó không thể ăn được!

Thôn phụ đại khái là thấy tôi nhìn chằm chằm vào con của cô ta không nói lời nào, đã cho rằng tôi muốn trách mắng, lời nói lạnh nhạt: "Không phải là ăn một viên kẹo nha, đáng bao nhiêu tiền, tôi đền cho cô là được rồi."

Tôi nhướng mày, tức lên tới não."Đồ không đáng tiền, cô có tiền cũng chưa chắc mua được."

Ban đầu, tôi muốn nói đồ không đáng tiền, mệnh con của cô giá trị bao nhiêu tiền. Huyền Hồn đan được tạo ra từ linh hồn của người chết, tôi ăn nó là để nuôi nấng con trong bụng, chỉ là không biết người bình thường ăn vào sẽ như thế nào?

Nhìn chằm chằm vào bé trai, tôi trầm mặc không nói, nắm chặt hai đấm, tim đều thót lên tới cổ họng.

Quả nhiên không có bao lâu, bé trai xanh cả mặt, môi phát tím, huyền Hồn đan bị cậu ta nuốt vào bắt đầu sinh ra tác dụng.

Lúc này thôn phụ cũng phát hiện bé trai không đúng, cô nâng con đặt ở trên đùi, không ngừng gọi tên của cậu bé, nhưng mà bé trai đã không thể nói chuyện, cũng không còn ý thức, thân thể bắt đầu không ngừng run rẩy, cuộn mình như một con tôm, không ngừng lạnh run.

"Là cô, nhất định là cô! Người phụ nữ ác độc này, cô cho con tôi ăn cái gì?" Thôn phụ thoáng chuyển sang tôi, trong mắt bắn ra ánh mắt giết người, giận dữ với tôi.

"Tôi "

"Chuyện này không liên quan tới cô, cho dù không có cô, đứa bé này cũng bị hủy ở trong tay mẹ của nó." Giọng của Quỷ Vương Dạ Quân kịp thời từ trong ngọc trắng nhảy ra đáp lại, ngăn cản lời tôi muốn nói.

Có thể coi là số phận của một đứa trẻ, chẳng lẽ muốn tôi đây trơ mắt nhìn nó chết đi sao? Tôi thật sự làm không được.

Tôi muốn hỏi tên chết tiệt có biện pháp để giải quyết nó hay không, nhưng chung quanh tụ tập không ít người, tôi không có cách nào khác hỏi ra lời, tôi sợ một chuyện chưa xong, lại thêm một chuyện, làm cho người ta cảm thấy đầu tôi có vấn đề.

Chần chờ, tôi lấy cái hộp ra, trước mặt tất cả mọi người, nuốt toàn bộ huyền Hồn đan vào rồi nói: "Thứ tôi vừa ăn đó, chính là thứ đứa trẻ lấy đi, nó chính là một loại kẹo hoa quả, tôi ăn đều không có một chút việc gì, tôi không biết vì sao đứa trẻ này biến thành như vậy. Chị hai, chị đang mang đến rắc rối cho tôi ở đây, còn không bằng tìm người giải cứu nhanh lên."

Việc này nhiều ít cũng tại tôi, tôi không muốn phát sinh tranh chấp sau đó, thôn phụ chẳng những không có trông nom dạy dỗ con của mình, còn đi lục lọi túi xách của tôi. Bé trai nhất định là thấy tôi ăn huyền Hồn đan, tưởng là kẹo, mới có thể thừa dịp lúc tôi ngủ lấy nó. Bây giờ tốt hơn, đặt mạng nhỏ của mình vào đó.

Tên chết tiệt không để tôi quản chuyện này, tôi cũng không có khả năng đó.

Xe lửa buộc phải ngừng ở sân ga gần nhất, đứa trẻ được đưa vào bệnh viện.

Nhân viên bảo vệ biết được nguyên nhân gây ra là một viên kẹo, cho nên hỏi thêm tôi vài câu.

Tất cả mọi người trong xe đều nhìn tôi ăn kẹo, nhưng tôi vẫn đứng ở đó, cho nên đứa trẻ gặp chuyện không may không quan hệ với kẹo, tôi tự nhiên cũng sẽ không có hiềm nghi.

Hành cảnh kiểm tra túi xách và hành lý của tôi, không có phát hiện thuốc cấm hay vật nguy hiểm khác cùng loại vi phạm lệnh cấm, cho nên, đã để tôi đi.

Cho đến khi bệnh viện truyền đến tin tức, lòng của tôi thoáng cái trầm xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.