Tân Nương Quỷ Vương

Chương 86: Chap-86




CHƯƠNG 86: DÂN THƯỜNG VÀO MỘNG

CHƯƠNG 86: DÂN THƯỜNG VÀO MỘNG

Vào lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, có hai người đàn ông đi từ trước cửa lớn ra, một người trong đó giống như đúc một khuôn với Ân Minh, tôi dám khẳng định cậu ta chính là kiếp trước của Ân Minh, Tống Lâm. Một người khác có vài nét tương tự với Ân Minh, nhưng có khí phách oai hùng hơn, cao hơn Ân Minh nửa cái đầu. Hai người đứng chung một chỗ cảm giác rất có CP, một mạnh mẽ một yếu đuối, vừa vặn là đôi công thụ.

"Tống Lâm, anh sắp phải hành quân đi xa, trong nhà đành nhờ em chăm sóc. Em cố gắng nghe lời mẹ, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho em thôi. Em đừng phụ lòng tốt của mẹ, làm mẹ đau lòng nữa." Người đàn ông bên cạnh Tống Lâm ấn vai cậu ta và nói những lời với ẩn ý sâu xa.

Tống Lâm cắn môi cúi đầu, thật lâu sau mới trả lời. "Anh, anh thật sự muốn em cưới Hình Hinh?"

Người đàn ông cao lớn cười ha ha. "Sao lại không thể chứ? Em gái Hinh và anh cùng lớn lên, hai bên hiểu rõ nhau. Cô ấy có thể lấy em, anh trai cũng có yên tâm."

Tống Lâm dừng lại, giống như lấy hết can đảm nói: "Tống Nghị, anh thật sự muốn em cưới cô ấy sao? Anh biết rõ em không có ý gì với cô ấy, sao anh phải ép em như vậy? Em không muốn cưới vợ."

Tôi tò mò quan sát hai người. Bọn họ mặc áo bông, trên cổ áo còn có lông chồn mềm mượt, trong lúc nói chuyện có hơi trắng bốc lên, rõ ràng trong giấc mộng, nơi này là ngày đông giá rét.

Tống Nghị quay đầu liếc nhìn Tống Lâm nói: "Hôn nhân là chuyện lớn đâu phải trò đùa? Chuyện này không thể mặc cho em làm bừa được, phải nghe theo lời của ba mẹ. Bọn họ cũng chỉ muốn tốt cho em thôi. Đã không còn sớm nữa, em còn đi tới chùa thắp hương không? Nếu không đi, anh về phủ."

Tống Lâm không nói lời nào, cúi đầu đi về phía trước.

Dựa theo những gì bây giờ thấy được, chắc là Tống Lâm bị ép cưới một cô gái mình không thích làm vợ, ở dưới sự phản đối không có hiệu quả, chắc là phải sống cuộc sống không tốt đẹp sau khi cưới, mới để lại chấp niệm sao?

Chúng tôi đi theo hai người tới chùa Tân An. Dọc đường đi, Tống Nghị nói không ngừng, còn Tống Lâm có vẻ bất lực, cho nên không nói nhiều, thỉnh thoảng sẽ trả lời vài câu, nhưng phần lớn thời gian đều nghe, rất ít mở miệng.

Khi vào trong chùa, hai người đi thẳng đến hương án, thắp hương cầu khấn giống như người bình thường, cũng không xảy ra chuyện gì như trong tưởng tượng.

Tôi để ý thấy trong sân có một cổ thụ, phía trên có buộc những tấm biển gỗ nhỏ với dây đỏ. Đây đại khái chính là cây cầu nguyện trong truyền thuyết.

Xem đến lúc này, tôi cảm thấy thật sự chẳng thú vị gì, cảm giác như đang xem một kẻ thất bại, hi sinh vì truyền thống, chẳng có gì đáng nhớ, càng không tìm được có giá trị gì đáng để thu thập, tàng trữ.

Sau khi hai anh em thắp hương cầu phúc xong, từ trong đại điện đi ra, Tống Lâm nhìn về phía cây cầu nguyện nói: "Anh chờ em đã, em muốn cầu nguyện."

"Anh chờ em ở đây." Tống Nghị chắp hai tay sau lưng, đứng ở trên bậc thang của đại điện.

Tống Lâm đi mấy bước mới quay đầu lại hỏi: "Anh trai, anh không muốn chúng ta cùng nhau cầu nguyện sao?"

"Ở đây phần lớn đều là cầu nhân duyên, anh tới làm gì. Em đi nhanh đi, làm xong sớm còn về."

Tống Lâm đi tới tấm biển gỗ, viết chữ ở phía trên và treo lên trên cây cầu nguyện.

Tôi phát hiện ở trên ngọn cây cũng treo rất nhiều tấm bảng gỗ, nghĩ cây này khi còn non đã ở trong chùa, không biết phải trải qua bao nhiêu năm mới có thể có dáng vẻ to lớn, xum xuê như vậy.

Tống Lâm kiễng chân, hình như không muốn treo tấm bảng gỗ ở chỗ thấp, vừa tìm kiếm chỗ thích hợp, vừa nhảy lên, cố gắng treo tấm bảng gỗ lên cao, nhưng cố mãi một lúc lâu cũng không thể được như ý.

Tống Nghị đứng bên cạnh không nhìn được nữa, anh ta đi tới nói: "Để anh làm cho!"

Tống Lâm rụt cổ lại, vội vàng lấy tấm bảng gỗ về và nói: "Chuyện như vậy sao có thể để người khác làm hộ chữ. Để em tự làm."

Tống Nghị không ngờ Tống Lâm sẽ có phản ứng lớn như vậy, anh ta bĩu môi đứng sang một bên. "Thằng nhóc em phản ứng lớn như vậy làm gì? Có phải là viết bí mật gì không thể để cho người khác biết không thế? Ngay cả anh trai cũng giấu, được lắm, chờ anh đi chiến đấu về lại xem thằng nhóc em viết cái gì."

Tống Lâm tìm được một chỗ thỏa mãn, cậu ta cố chấp giơ cánh tay ra để treo lên trên một nhánh cây, buộc chặt sợi dây đỏ xong mới lên tiếng: "Nếu anh muốn biết vậy thì chờ tới lúc anh về thì tự mình đến mà xem!"

Tấm bảng gỗ trên cây cầu nguyện bị gió thổi phát ra tiếng động nặng nề. Từ xa nhìn Tống Lâm, luôn cảm thấy trong mắt cậu ta che giấu sự bi thương, không cẩn thận sẽ bị tâm trạng của cậu ta ảnh hưởng.

Trong lúc đang suy nghĩ, cảnh vật xung quanh lại thay đổi. Tôi đi tới trước thác nước, nơi đây chính là nơi tôi đã gặp ở trên bức tranh, chỉ là bên cạnh thác nước không có người.

Trong giây lát, Tống Nghị cùng một cô gái mặc váy tím đi theo con đường trên núi tới. Cô gái thoạt nhìn nhiều lắm chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, tuy còn nhỏ nhưng đã là một cô gái xinh đẹp. Đôi mắt cô to, long lanh ánh nước trông thật quyến rũ, cái miệng nhỏ nhắn hơi trề ra, vô cùng đáng yêu.

Tống Nghị cũng mặc chiếc áo dài màu tím sẫm với khí thế kinh người. Cho dù anh ta mặc trang phục đẹp nhưng hoàn toàn không khiến người ta có cảm giác ẻo lả, khí thế trên người anh ta có hơi giống với tên chết tiệt, đều có thể khống chế những thứ mà người thường không có cách nào khống chế.

Nghĩ đến tên chết tiệt, tôi nghiêm mặt quay sang nhìn hai người vẫn đang dây dưa. Má ơi, hai đàn ông trừng mắt nhìn nhau, sẽ không trừng mắt ra tình cảm không nên có chứ? Âu yếm như vậy thì quyết định đến với nhau là được rồi.

"Anh Tống, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, nếu như anh có gì bất trắc, anh bảo em phải sống thế nào đây! Anh lập được công lao hiển hách cho triều đình, trong trận chiến lần này không thể xin thánh thượng khác mời người khác xuất chinh sao? Vì sao cứ nhất quyết phải là anh tự mình dẫn binh đi chứ?" Cô gái tới gần và oán trách Tống Nghị, trong lời nói đầy vẻ lo lắng cùng không muốn.

Tống Nghị xoa đầu cô gái, mỉm cười nói: "Tống Nghị này sao có thể là hạng người ham sống sợ chết được? Người khác có thể lên được chiến trường, sao anh không thể? Em Hinh, lần này xuất chinh, không biết tới ngày nào mới có thể trở về, chỉ sợ anh không thể tới kịp để tham gia đám cưới của em và Tống Lâm, anh ở đây chúc hai người hạnh phúc, trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử."

À, cô gái này chính là Hình Hinh, người vợ sắp cưới của Tống Lâm.

Nhắc tới chuyện này, Hình Hinh lập tức đỏ mắt, trong đôi mắt to ngập nước, run rẩy hai vai nói: "Anh Tống, anh thật sự không biết người trong lòng em là ai sao? Em hoàn toàn không có tình cảm gì với Tống Lâm, em chỉ muốn lấy anh thôi. Vì sao anh cứ muốn đẩy em cho Tống Lâm. Nếu anh thật sự không có ý với em thì cùng lắm em không lấy ai cả. Vì sao anh lại muốn nhắc tới chuyện hôn nhân này. Anh thật sự ghét em như vậy sao?"

Tôi ngất!

Mẹ nó thật sự quá máu chó rồi! Tình yêu tam giác này thật đúng là đến chỗ nào cũng có. Vốn còn tưởng là hai anh em tranh nhau một người phụ nữ, kết quả cả hai người trẻ tuổi không yêu nhau, bị anh trai lo liệu việc hôn nhân, quan trọng hơn là cô gái còn thích người anh trai này. Chuyện gì thế này?

Tôi trừng mắt nhìn Mộng Yểm.

Chuyện khó có thể hiểu nổi như vậy mà hắn ta lại thấy thú vị sao? Còn cố ý vẽ ra cất kỹ, không trách được dáng vẻ âm nhu như vậy, hóa qua trong thân đàn ông có giấu một trái tim thiếu nữ à!

Nhưng chuyện này phát triển hơi kỳ lạ. Tống Nghị biết rõ hai người không có tình cảm, vì sao còn muốn hợp tác cho hai người đến với nhau? Lẽ nào chẳng qua bởi vì sắp phải đi xa chiến đấu, biết mình chưa chắc có thể sống sót trở về, nên mới làm điều dư thừa, tìm vợ cho em trai sao?

Tống Nghị chắp hai tay sau lưng nhìn về phía xa và nói: "Lần này xuất chinh không biết kết quả thế nào, cho dù em có thể chờ, anh cũng chưa chắc còn sống trở về. Anh không muốn làm lỡ cả cuộc đời của em. Em lấy Tống Lâm thì anh cũng có thể yên tâm."

Hình Hinh khóc không thành tiếng, cô đấm vào vai Tống Nghị nói: "Em không tin! Anh Tống, có phải trong lòng có ai đó nên mới đối xử với em như vậy không? Em không muốn lấy Tống Lâm. Anh hãy nói cho em biết cô ấy là ai đi?"

Tống Nghị nhíu mày, nghiêng người thở dài nói: "Em Hinh, đừng như vậy nữa! Anh và em vĩnh viễn cũng không thể có kết quả, mà hai người đều là người anh không muốn tổn thương. Cả đời này, anh không thể cưới em. Em lấy Tống Lâm, em ấy sẽ đối xử tốt với em."

Anh không yêu em nhưng cũng không muốn tổn thương em. Vì muốn tốt với em nên anh thay em lựa chọn một người đàn ông tốt, lời nói như vậy cũng giống như một thanh kiếm, thậm chí có lúc còn sắc bén hơn cả kiếm, tổn thương người khác trong vô hình. Người lương thiện nghĩ mọi chuyện có thể xử lý tốt đẹp, lại không biết ý tốt như vậy sẽ làm cho bao nhiêu người phải đau lòng.

Theo cảnh trong mơ của Ân Minh, tôi đi tới ngoài cửa thành. Đại quân của Tống Nghị xuất chinh, trên người mặc áo giáp, bên thắt lưng đeo trường kiếm với dáng vẻ uy phong lẫm liệt.

Anh ta cưỡi ngựa đi ở đầu đoàn quân, dưới ánh mắt trời càng khiến bóng lưng thêm cao lớn uy mãnh. Không thể nghi ngờ, Tống Nghị là một tướng quân tốt. Anh ta tuổi trẻ tài cao, cơ thể khỏe mạnh và còn có một trái tim kiên định. Anh ta dường như biết ở phía xa có hai người đang kiễng chân trông mong, nhưng cuối cùng không quay đầu lại.

Cho dù tôi không nhìn thấy vẻ mặt Tống Nghị, nhưng từ bóng lưng của anh ta lại thấy được anh ta hẳn đã mang trái tim sẽ chết bước lên cuộc hành trình, không quan tâm tới chuyện gì khác. Với điều này, tôi kính phục anh ta là một người đàn ông có máu có thịt, nhiệt huyết tràn đầy.

Nhìn đến đây, tôi hình như cảm thấy chuyện chưa chắc đã giống như tôi thấy. Tống Nghị đi rồi, Tống Lâm và Hình Hinh sẽ diễn ra kết quả thế nào? Chấp niệm của Ân Minh rốt cuộc là gì?

"Qua một giờ nữa là trời sáng. Tôi dẫn cô đi xem vài thứ thú vị!" Giọng nói ngân dài của Mộng Yểm khẽ vang lên bên tai tôi. Theo hắn ta vung tay lên, tôi tự nhiên đã đứng ở trong không khí hoàn toàn vui mừng của Tống phủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.