Tân Nương Quỷ Vương

Chương 80: Chap-80




CHƯƠNG 80: TẮM MỘT CÁI RỒI NGỦ

CHƯƠNG 80: TẮM MỘT CÁI RỒI NGỦ

Tên chết tiệt kia không cho tôi lo chuyện của Ân Minh, nhưng tôi lại là người chuyên lo chuyện bao đồng, nếu đã nhúng tay thì phải làm cho rõ, cho nên tôi vẫn luôn canh cánh.

Nằm trên giường trằn trọc trở mình, nghĩ thế nào cũng không thông suốt nổi. Tôi và Ân Minh không có chút dây mơ rễ má nào, tại sao tôi lại không thể quản được chuyện này đây? Cái tên thư sinh yếu đuối như anh ta đâu có giống một người có thể làm được chuyện gì đó kinh thiên động địa. Bây giờ oan hồn của cô gái kia quấn lấy anh ta mãi không tha, người làm sai chính là cô gái đó, đáng lẽ tôi nên trừ hại cho dân giải quyết chuyện này mà? Rõ ràng đây chính là chuyện tốt, tại sao tên chết tiệt lại không cho tôi quản?

Ôi, thật là phiền, không nghĩ nổi, không nghĩ ra mà!

Nghĩ đến xuất thần nên không để ý bên cạnh mình có thêm một cánh tay choàng qua trước bụng, tên chết tiệt kia vui vẻ nói: "Hình như lớn hơn một chút rồi!"

Tôi đánh lên cái móng heo của anh một cái, bực bội đáp: "Anh ấy, anh đi hóng mát ở đâu đi, đừng có phiền tôi, đang có việc đấy!"

Quỷ Vương Dạ Quân nghiêng người nằm bên cạnh tôi, anh nhích gần về phía tôi một chút, tôi lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, thế là bèn nhích sang bên kia, anh ấy lại tiếp tục lấn sang, mãi đến khi tôi đụng vào vách tường, không còn đường trốn thì mới chịu từ bỏ. Anh đưa tay ra chỉ vào trán tôi, nhạo báng: "Với cô gái ngốc như em, cho dù có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra đâu. Lại đây nào, hôn ta một cái ta sẽ nói cho nghe."

"Thật sao?" Tôi nhảy cẫng lên quay người về phía anh chụt một cái, sau đó mong đợi nhìn anh: "Hôn xong rồi đó, anh nói nhanh đi."

Quỷ Vương Dạ Quân ho khan một tiếng, anh ngồi dậy như trưởng giả giải thích cho tôi: "Trên đời này có một số người từ khi sinh ra đã có được thiên phú mà người thường không có, người như thế sẽ được gọi là thiên tài hoặc kỳ tài, Ân Minh chính là kiểu thứ hai. Phàm là kỳ tài thì sẽ làm được những chuyện mà người bình thường không làm được, chẳng hạn như em thì có mắt âm dương, quái lực, các hiện tượng siêu tự nhiên, mà các em gọi đó là công năng đặc biệt. Trời sinh Ân Minh đã có năng lực dự đoán tương lai, anh ta có thể đoán được cái chết, báo trước tương lai, càng lớn dần lên, năng lực này cũng sẽ được kích thích càng trở nên mạnh mẽ, vì thế anh ta không thể nào tồn tại như con người trên đời này."

Bởi vì có quan hệ với cái tên chết tiệt này, tôi mới có thể thấy được sự tồn tại của ma quỷ, không ngờ Ân Minh lại là một nhân vật lợi hại như thế, nhưng mà còn lợi hại hơn tôi, có thể báo trước tương lai, đoán được cái chết.

"Ta từng nói mọi chuyện đều có lý do, Ân Minh đoán được cái chết của mẹ mình, đương nhiên anh ta cũng đoán được cô gái kia tự sát, trời sinh anh ta đã có sức mạnh này, cho nên từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh. Thiên đạo tự có quy luật của mình, nếu để cho anh ta tồn tại như thế thì sẽ phá vỡ trật tự, đi ngược với ý trời thì sẽ phạm vào luật trời, trái với quy tắc, cho nên trong sổ sinh mệnh của anh ta, anh ta không thể sống quá hai mươi lăm, tới thời kỳ đó, năng lực của anh ta sẽ đạt tới đỉnh điểm. Cô bé à, thiên đạo có quy tắc của thiên đạo, nó vẫn thường tàn khốc vô tình như thế đó, em hiểu không?"

Tôi rất muốn nói là mình không hề hiểu, thiên đạo gì đó, luật trời gì đó, tôi không hiểu gì cả, tôi chỉ hiểu một điều, đó là Ân Minh không phải bị ma quỷ quấn thân mà chỉ là vì anh ta có thể đoán được lúc nào mình sẽ chết. Còn việc anh ta có thể mơ thấy cô gái kia, tôi nghĩ là bởi vì áy náy, vốn cậu có thể ngăn cản cô bé đó tự sát, nhưng anh ta lại không hề làm vậy, cho nên anh ta mới tự giày vò, mỗi ngày bị lương tâm cắn rứt.

"Thiên phú đó không phải mình muốn có, đó là thứ mà từ lúc xuất hiện trong bụng mẹ mình đã mang theo rồi, không thể trách ai được. Ân Minh đáng thương, nếu anh ta có thể tự lựa chọn, em nghĩ nhất định anh ta sẽ không mong mình có loại năng lực như thế này. Cuộc đời đúng là chẳng công bằng gì cả."

Tên chết tiệt hừ nhẹ: "Thế đạo vốn công bằng, còn không công bằng chỉ là do lòng người mà thôi! Anh ta có năng lực như vậy là vì kiếp trước anh ta có chấp niệm! Canh Mạnh Bà chỉ có thể làm mất đi ký ức chứ không tiêu trừ được chấp niệm, hy vọng kiếp sau anh ta sẽ có kết quả tốt, nếu không đời đời kiếp kiếp sẽ như thế này thôi."

"Tên chết tiệt, chấp niệm là cái gì? Giải thích theo câu chữ thì là chuyện gì đó chấp nhất, ý này hả anh?"

Quỷ Vương Dạ Quân bỗng tỏ ra mơ màng như anh đang nhớ lại gì đó, sau đấy lại khinh thường đáp trả: "Không khác là mấy. Chấp niệm là một thứ cố chấp ngu ngốc không chịu nổi, cứ nhớ mãi không quên cái chuyên ngu xuẩn mà mình từng làm ra, giam mình trong nhà tù, nô dịch vì nó đời đời kiếp kiếp. Ta có một đối thủ, người này có chấp niệm rất sâu, hoàn toàn không có cách nào có thể xóa được trí nhớ của hắn, hắn rời khỏi lục đạo luân hồi, có thể muốn làm gì thì làm, nhưng hắn vẫn cố tình không đi làm chuyện đó, với bản lĩnh hàng yêu phục ma của mình, thiên đạo cũng bó tay với hắn, hắn còn đối nghịch với ta ở khắp nơi, cho nên bản tôn rất ghét những người như thế."

Không ngờ trên đời vẫn còn có một người có thể khiến cho tên chết tiệt này đau đầu, người có chấp niệm sâu sắc đó không biết là thần thánh phương nào, bản lĩnh hàng yêu trừ ma chắc là lợi hại lắm. Nhưng mà nghe anh nói vậy, chuyện của Ân Minh có lẽ không còn hy vọng nữa, không thể nào giúp được, chỉ với công phu mèo cào của tôi thì làm được gì đâu.

Nhưng mà nếu như biết được kiếp trước Ân Minh có chấp niệm sâu nặng đến mức nào, cho dù không giúp được kiếp này, ít nhất kiếp sau cũng không cần khổ nữa, tuy nhiên suy đi ngẫm lại thì vẫn phải quên thôi, anh ta đâu biết được chuyện kiếp trước của mình, vậy thì sao có thể yên tâm mà bỏ qua chấp niệm.

Chẳng qua tôi chỉ cảm thấy đã làm người giúp được gì thì giúp, không giúp được nữa thì đành thôi, dù biết rõ nhân quả nhưng lại không thể làm gì được, vì thế trong lòng mới khó chịu vô cùng. Ân Minh không thể sống quá hai lăm tuổi, tôi cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta chết đi, cảm giác đó thực sự rất khó chịu.

Buồn bực nằm trên giường, bỗng nhiên tôi lại không muốn tiếp tục như vậy nữa, vốn tôi không hề có được năng lực này, giờ còn khoe mẽ kiếm được tiền từ nó, thế thì không phải cũng kỳ quặc lắm sao? Càng nghĩ càng áy náy.

Tên chết tiệt kéo tôi vào khuỷu tay anh: "Tiền đó đâu có dễ kiếm đâu! Không phải ông Ba từng nói với em là, tiền không nên kiếm thì không kiếm, chuyện không liên quan thì đừng quản sao? Làm hàng này thì phải quyết đoán, không thể có tư tình nữ nhi được. Em không phải là thần, em không thể lo được tất cả mọi chuyện. Hừ, dù là thần đi nữa thì cũng không có nghĩa vụ phải khiến tất cả mọi người đều thích em."

Tôi không muốn đáp lời, cho dù hiếm khi tên khốn đó có lòng tới an ủi, tôi vẫn không muốn trả lời anh, chỉ vì trong lòng không thoải mái.

A!

Không ngờ, tôi lại bị tên chết tiệt kia bế bổng lên, tôi trừng mắt quát anh: "Cái quái gì thế, bỏ tôi xuống!"

"Em giận ta đấy à! Tại sao hả? Không lẽ là vì Ân Minh! Ta không cho phép!"

Tôi chỉ muốn tát cho anh hai cái, hơn nửa đêm còn nổi điên cái gì. "Nhanh thả tôi xuống, tôi buồn ngủ. Không biết mấy giờ rồi hả, anh thích đi dạo loanh quanh không cần ngủ chứ tôi thì muốn ngủ."

Nằm lại xuống giường lần nữa, tên chết tiệt kia lại dính tới: "Ta có bị mộng du đâu mà đi dạo loanh quanh, ta là Quỷ Vương."

Tôi ngất, tôi chỉ nói bừa vậy thôi mà, mộng du liên quan gì ở đây, thế mà người kia còn đàng hoàng đáp lại, đúng là phiền thật. Giờ tôi mới cảm nhận sâu sắc một điều, nói chuyện với một người không cùng tần số nó nhọc lòng ra sao.

Không có tâm tư mà quan tâm nữa, tôi trở người mặc kệ kẻ phía sau, tùy anh làm gì thì làm.

Qua hồi lâu, phía sau bỗng vang lên tiếng ồn ào, Quỷ Vương Dạ Quân đoan chính đứng lên nói: "Cô nhóc, em muốn giúp Ân Minh kia mà? Ta đồng ý với em, không cho em cáu bẳn với vi phu nữa."

"Thật sao? Anh đồng ý à? Làm sao thế, anh nói đi tooi6 sẽ hết lòng phối hợp."

Quỷ Vương Dạ Quân thấy tôi có tinh thần như thế thì bắt đầu phô diễn tư thái cao lãnh của mình: "Đấy đấy đấy, vì một tên trai lơ mà giở tính trẻ con với ta, vi phu còn chưa tính sổ với em đấy! Ta giúp em việc này, em nhớ ưu ái đấy!"

Có thể không nhớ sao? Không biết tại sao khi anh nói đến hai chữ ưu ái, trong đầu tôi lại hiện ra hình ảnh mười chín cộng, ưu ái mà anh muốn có độ khó cao quá, tôi sợ mình không sao gánh nổi, đó không phải chỉ là chuyện phòng the bình thường mà toàn là những việc có độ khó cao, tôi cảm thấy có khi còn thê thảm hơn cả lần trước nữa.

Nhưng mà nếu không đồng ý, Ân Minh sẽ chết, còn nếu tôi từ chối ưu ái, tên chết tiệt kia cũng sẽ không bỏ qua cho tôi, vậy thì không thể làm gì khác ngoài việc bồi thường về mặt kinh tế vậy! Lần trước, Ân Trường Thuận vừa ra tay đã mấy trăm triệu, lần này tôi lại có ơn cứu mạng với con trai ông ta, không biết sẽ được bao nhiêu nhỉ?

Tôi quay lưng về phía tên chết tiệt, trong lòng gảy bàn tính tính toán, thiệt bao nhiêu thì đòi từ bên kia về lại.

Có câu người không vì mình, trời tru đất diệt, ai bảo tôi thiếu tiền kia chứ, tôi ai oán nhìn tên chết tiệt kia rồi gật gù: "Thành giao. Nhưng mà tôi phải lấy được tiền mới ưu đãi cho anh được."

Quỷ Vương Dạ Quân nhếch miệng lên thành một nụ cười ý vị, nhìn anh tủm tỉm như thế lòng tôi lại lạnh run: "Nương tử à, nghề của chúng ta không phải có một quy định mà, em quên tiền đặt cọc à. Đương nhiên rồi, em không đặt cũng được, nhưng vi phu vốn đâu có muốn dính vào chuyện này đâu, ta không miễn cưỡng em."

Gian thương!

Quỷ Vương chó má gì chứ, rõ ràng là gian thương xảo trá, người trong nhà mà còn đòi tiền đặt cọc, khốn nạn. Tôi miễn cưỡng cười vui hỏi: "Phu quân ơi, tiểu nữ không biết tiền đặt cọc là gì? Sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta tắm sớm rồi ngủ đi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.