Tân Nương Quỷ Vương

Chương 75: Chap-75




CHƯƠNG 75: SẼ LÀM TRIỆT ĐỂ

CHƯƠNG 75: SẼ LÀM TRIỆT ĐỂ

Dường như đây là lần đầu tiên Ân Trường Thuận nhìn thấy vật này, ông ta thốt lên: "Đây là cái gì?"

"Phù trừ tà cơ bản nhất, ông chưa từng thấy sao?"

Ân Trường Thuận mờ mịt lắc đầu: "Chưa từng, ảnh cưới lấy về thì treo lên luôn, tôi cũng không động tới, sao lại có vật này được nhỉ, nó có ý nghĩa gì sao?"

Tôi cười lạnh đáp lời: "Để trừ tà, có vật này thì quỷ thần không vào được."

Ân Trường Thuận đen mặt, ông ta nhíu mày nói: "Không phải tôi để vào, nhất định là do Nhi rồi. Nhưng sao cô ấy lại làm thế kia chứ? Tôi đã để tất cả di vật của vợ trước vào phòng chứa đồ rồi kia mà, sao còn muốn thao túng những thứ như vậy nữa, rốt cuộc cô ấy có ý gì?"

Từ thái độ của Ân Trường Thuận, hình như ông ta vẫn còn cảm tình với người vợ quá cố, nếu không ông ta sẽ không ngăn cản người vợ đương nhiệm đi vào đó, có thể là vì cảm thấy cô ta làm vậy chỉ vì tốt cho ông, nhưng cách làm thì không được tốt lắm.

Tôi cũng không rõ tại sao Lâm Nhi lại làm một điều thừa như vậy, nhưng lúc Ân Trường Thuận ném bùa chú vào lửa, tôi mơ hồ nhìn thấy một đôi mắt, ngẩng đầu nhìn lên thì bắt gặp Ân Minh đang đứng ở cầu thang, cậu ta thấy tôi thì vội quay người về phòng mình.

Sau khi đốt ảnh xong, tên khốn khiếp bảo tôi về nhà, để Ân Trường Thuận xem thử kết quả thế nào, có lẽ ông ta cũng không nghĩ mọi chuyện lại đơn giản như thế nên thấy hơi kinh ngạc.

Trước khi đi, Ân Trường Thuận cầm một cái phong bì tới, tôi vừa nhìn độ dày cũng đoán được ít nhất phải đến ba mươi triệu.

"Mạc tiểu thư, hôm nay cô vất vả rồi, chút tiền lẻ này cô cứ cất trước đi. Sau khi mọi chuyện kết thúc, nhất định tôi sẽ có hậu tạ."

Có người đưa tiền tới cửa, đương nhiên tôi không thể không nhận, dù chỉ là chân chạy vặt đi nữa, tôi cầm tiền nhét vào túi rồi xoay người rời đi.

Ở lại cũng không có ích gì, lần đầu tiên làm chuyện như thế này, trong lòng cũng có phần khúc mắc, nhưng mà tên khốn khiếp nói không sao, vậy thì tôi sẽ tin anh ấy.

Về đến nhà phòng ốc vẫn trống trơn, mẹ vẫn chưa quay lại, tôi không kịp đợi mà chạy vội vào phòng, leo lên giường xé phong bì ra xem, đếm từng tờ từng tờ tiền một, ôi, đúng là ba mươi triệu đấy! Lớn đến như vậy rồi nhưng tôi chưa từng nhìn thấy có nhiều tiền như thế, nghe tiếng "xoạt xoạt xoạt" thôi cũng đã thấy đã nghiền.

Quỷ Vương Dạ Quân bay ra từ bạch ngọc, khuôn mặt anh đầy vẻ chê bai đạp vào mông tôi một cái: "Tham tiền, tránh đường."

Sau khi đá văng tôi ra, tên khốn khiếp bắt đầu "nằm ưu nhã" chiếm đoạt giường của tôi.

Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt cho nên tôi không muốn tính toán với anh ấy, tôi đếm một nửa số tiền rồi để bên cạnh anh: "Đây là phần của anh này! Nhưng mà dưới chỗ của anh thì không dùng được cái này, có cần em mua mười lăm triệu tiền vàng bạc cho anh không?" Tôi là người, anh là quỷ, đưa anh tiền mặt thì ở dưới kia anh cũng không dùng được, không bằng mua mười lăm triệu tiền vàng bạc còn chẳng tốn mấy đồng, tôi còn có lời nữa.

Quỷ Vương Dạ Quân bĩu môi, đẩy tiền trong tay cô rồi nói: "Chút tiền đó vi phu không để vào mắt đâu, ta không cần cái này."

Hào phóng thế!

Tôi đặt xuống, tự nhiên lại thấy hơi đói bụng, thế là lấy một viên huyết hồn đan cho vào miệng, tôi tò mò hỏi anh: "Anh không cần tiền thì anh cần cái gì?"

Tên khốn khiếp nheo mắt lại, anh nhếch miệng lên rồi chồm tới trước mặt tôi, siết lấy eo tôi rồi ném xuống giường.

Tôi choáng váng một lúc thì người đã sóng soài trên đống tiền, thổi bay mất mấy tờ, tôi đau lòng tính quay người nhặt lại, kết quả là tên khốn khiếp nhân cơ hội đó đè tôi xuống giường.

Lúc này đây, trong đầu tôi chỉ có tiền tiền tiền, nào có nghĩ đến chuyện gì khác được, tôi vươn tay ra tính nhặt mấy tờ rơi dưới đất, bỗng nhiên một tiếng "roẹt" vang lên như có thứ gì bị xé rách, hơi lạnh từ đùi kéo dài ra, tôi mới chợt định hình, vì không để người này lấy cớ nói tôi "phá hoại gia phong", tôi còn cố tình mang thêm đôi vớ.

"Khốn khiếp, anh làm gì thế hả, đây là đôi tất em mới mua kia mà."

Đôi tất cả trăm ngàn đấy nhé, chỉ mới mặc được một lần đã bị anh làm hỏng.

Tên khốn khiếp không biết xấu hổ còn dán vào lưng tôi, cằm anh đặt lên phần xương quai xanh, ghé sát vào tai tôi rồi nhẹ giọng nói: "Bản tôn thích cảm giác này, vuốt thích lắm."

Ngón tay chết tiệt lần theo sau lưng thăm dò giữa hai chân, vô tình hữu ý xoa lên nơi mềm mại cách lớp quần lót, cảm giác tê dại lan tràn khắp toàn thân, chỉ trong nháy mắt tôi không còn cách nào cáu kỉnh nổi.

Nơi riêng tư bị anh xoa nắn đến ướt át, cảm giác xa lạ này rất thần kỳ, tôi không kìm nén được khẽ lắc đầu, thở hổn hển nói: "Anh muốn cái này à?"

Dường như cảm nhận được khát vọng của tôi, tên khốn khiếp cắn lên vành tai tôi, đầu lưỡi ướt át chà xát lên thần kinh nhạy cảm trên mặt, theo hơi thở của anh khiến cả người tôi run rẩy: "Nếu không thì sao, em nghĩ bản tôn thiếu tiền như thế à?"

Chọn lựa giữa tiền và xxx, tôi thấy thật khó khăn.

Tay trái của tên khốn khiếp đã len vào dưới thân, anh nhẹ nhàng đẩy một cái, eo tôi bất giác lại cong lên, cả người ưỡn về phía trước, mông chạm vào nơi nóng bỏng của anh.

"Ôi, cứng quá!" Tôi bất giác thốt lên lời tự đáy lòng, một giây sau, tên khốn khiếp kia hưng phấn khó hiểu tiến vào trong.

Đây là lần đầu tiên anh tiến vào bằng một phương thức xấu hổ như thế, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.

Người phía sau đung đưa liên tục như dã thú, tôi bất đắc dĩ phải chống xuống giường, đỡ lấy đợt tấn công mãnh liệt từ anh, phòng ngừa nhỡ anh dùng sức đầu lại va phải tường, không biết có phải vì động tác vô thức của tôi không mà đã thành công khiêu khích dục vọng dã thú nào đó, tên khốn khiếp muốn ngừng mà không ngừng được, càng xin lại càng mãnh liệt.

Nhìn đống tiền bị anh vung vẩy khắp nơi, tôi có lòng tốt muốn nhặt nó lại, không ngờ sau một lần nỗ lực của anh, đầu tôi lại va vào tường: "Bản tôn không cho em ăn no đúng không, lúc này rồi mà em còn nghĩ đến tiền à, xem ra vi phu phải cố gắng hơn nữa để em biết hậu quả nghiêm trọng của việc đào ngũ là sao."

Tôi nào có đào ngũ, tôi đang hưởng thụ làm hai việc một lúc mà, có quan hệ gì đâu!

"Còn không để xuống đi, có tin sau này vi phu không dắt em đi kiếm tiền nữa không."

Được rồi, được rồi! Nhìn mấy tờ tiền xong tôi bèn buông tay ra, ném tiền sang một bên. Tôi khịt khịt mũi, tập trung tinh thần, ai mà ngờ anh lại thay đổi, lật người tôi lại, anh kéo chân tôi lên đặt lên đầu vai, trời ạ, cái góc độ này, tôi cảm giác mình sắp bị anh xé rách.

"Em, cong eo một chút!"

Tên khốn khiếp như không hề nghe thấy tôi nói gì, anh thẳng nửa người trên, một tay đè lên chân trái của tôi, một tay giữ eo của tôi lại, một cạn một sâu từ từ chạm vào nơi sâu nhất.

Tôi nghĩ mình sắp điên mất rồi, mỗi lần anh đi vào tôi đều phải hét lên, tôi vỗ vỗ tay anh, cầu xin anh, nếu cứ thế thì tôi sẽ chết mất. "Anh điên à, không muốn, em ghét tư thế này."

Đôi mắt tràn đầy yêu nghiệt kia nhuốm màu đỏ tươi, trông vô cùng mỹ lệ, giống như hai viên kim cương ngậm nước, dường như anh đã rơi vào cảnh giới quên mình, hoàn toàn không còn nghe thấy tiếng tôi nữa, anh cầm lấy chân tôi không ngừng đòi hỏi, tôi thử kháng nghị tiếp nhưng vẫn chẳng có hiệu quả.

Tôi sợ dưới sự điên cuồng của anh tôi sẽ là người con gái đầu tiên bị giết chết.

Phịch một tiếng, ngoài cửa vang lên tiếng đẩy ra, tôi nghe thấy tiếng giày cao gót của mẹ. Xong rồi, chuyện đầu tiên mẹ làm khi về nhà là đi vào phòng tôi, xem thử tôi có ở nhà hay không, nếu để mẹ tôi nhìn thấy tôi thế này, tôi sẽ đâm đầu vào tường mất. "Đồ điên kia, dừng lại, mẹ em về."

Tôi cố nén tiếng thét chói tai, nhưng tên khốn khiếp kia lại còn tăng tốc độ, tôi không tin mình có thể nhịn nổi tiếng thét khi lên đỉnh. Mà đúng lúc đó, tiếng bước chân của mẹ càng lúc càng gần, tôi nắm lấy cái chăn đắp trên người, cắn chặt vào chăn, đột nhiên một dòng nước ấm tuôn vào cơ thể, trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đó, tên khốn khiếp lại phóng thích chính mình, nằm nhoài trên người tôi thở hổn hển, anh ôm chặt tôi, không ngừng hôn lên mặt, mồ hôi rơi xuống xương quai xanh của tôi.

Tôi cắn môi, oán trách lườm anh một cái, hắng giọng hỏi: "Mẹ ơi có chuyện gì à?"

Chốt cửa hơi động đậy, tiếng mẹ vang lên từ bên ngoài: "Không có gì đâu! Con ra nấu cháo cho mẹ đi, mẹ đi tắm đã, trời nóng quá không chịu nổi."

Đợi mẹ đi rồi, tôi nằm dài trên giường, hai tay che mặt. Trời ơi, chỉ trong chớp mắt đó, tôi như chạm được cái gì đó nhưng chưa kịp bắt lấy, cảm giác đó quá mức mãnh liệt, khiến tôi có kích động muốn lại một lần nữa.

Sau khi chuẩn bị xong, tôi ném tất vào thùng rác rồi mới chạy ra bếp.

Nơi riêng tư vẫn còn rất ướt, gió vừa thổi qua, mùi của tên khốn khiếp kia lại phảng phất khiến tôi vô thức đỏ mặt lên. Cái chân trái bị anh giữ lại còn đang đau âm ỉ, có khi bị bầm máu cũng nên, trên cổ cũng đau đau, tên khốn khiếp này cũng biết học trò xấu từ người hiện đại, biết cả hôn dấu nữa đấy.

Đáng ghét. Lần nào cũng để cho anh ấy thực hiện được, sớm muộn gì mình cũng chết trong tay anh ấy mất thôi, bị giết chết.

Đồ điên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.