Tân Nương Quỷ Vương

Chương 74: Chap-74




CHƯƠNG 74: CÓ MỚI NỚI CŨ

CHƯƠNG 74: CÓ MỚI NỚI CŨ

Ân Trường Thuận nhìn con quái ngư nọ chăm chú rồi tự hào nói: "Ôi, Mạc tiểu thư cũng thấy lạ phải không! Trước kia tôi từng đi ra biển đánh cá với bạn, lúc vớt nó lên còn thấy lạ lùng lắm, cho nên mới mang về nhà nuôi, bình thường có khách quý tới đây cũng xảy ra chuyện này. Có vấn đề gì không nhỉ?"

Trong lòng tôi thầm nghĩ, ông hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai, con cá này chính là loài cá lạc, vậy thì có thể có vấn đề gì đây.

Đúng lúc này, tên khốn khiếp lại truyền âm tới: "Tới phòng hắn đi."

Tôi gật gù, bảo Ân Trường Thuận đưa tôi tới xem phòng ngủ.

Ân Trường Thuận là kiểu phú hào nên rất khách sáo với mọi người, ông ta tự mình đưa tôi lên lầu. Ngay chỗ khúc quanh thì bắt gặp một chàng trai trẻ tuổi, trông cậu ta chỉ khoảng tầm hai mươi, vóc người cao nhưng lại rất gầy, nhìn trắng nõn, nhưng mà khí sắc thì không được tốt lắm, sắc mặt tái mét như người chết.

Ân Trường Thuận trông thấy cậu ta thì thấp giọng quát: "Không thấy có khách đây à? Về phòng đi."

Người trẻ tuổi nọ nhìn tôi một chút rồi quay người về gian phòng của mình.

Tôi cũng không hỏi nhiều, ấy vậy mà Ân Trường Thuận lại chủ động giới thiệu: "Nó tên là Ân Minh, con trai tôi đấy, năm nay nó đã 23 tuổi rồi, tuy nhiên sức khỏe của nó không được tốt, quanh năm chỉ ở nhà nghỉ ngơi, tính cách cũng hơi quái lạ, Mạc tiểu thư đừng để ý nhé."

Ông ba từng nói, làm nghề bọn họ cũng có quy định của riêng mình, chuyện không nên hỏi thì không hỏi, cái không liên quan thì mặc kệ, vì thế tôi cũng không để ý quá nhiều đến thái độ của Ân Minh.

Theo Ân Trường Thuận đi tới phòng ngủ của ông ta, mới đứng trước cửa đã có từng luồng hơi lạnh ùa qua. Tôi bất giác nhìn lên điều hòa treo trên tường, nó vẫn đang tắt máy, vậy thì tại sao căn phòng này lại lạnh lẽo đến vậy?

Tôi biết đôi khi là vì hướng phòng cho nên bình thường sẽ có phòng mát hơn, tuy nhiên chắc chắn không thể nào đạt tới mức độ rét lạnh như vậy được, chuyện gì thế này? Trực giác nói cho tôi biết, căn phòng này có vấn đề gì đó.

Phòng ngủ của Ân Trường Thuận được trang trí rất quy củ, chính giữa là một cái giường lớn, trên tường có treo một tấm ảnh kết hôn, trong bức hình, cô gái đó vẫn còn rất trẻ, rất đẹp, so với Ân Trường Thuận thì nhỏ hơn rất nhiều, trông không giống người vợ đầu tiên mà giống tái hôn hơn, hơn nữa bức hình này nhìn vẫn còn rất mới, khung ảnh không có dấu hiệu mài mòn, kỹ thuật chụp ảnh cũng là kỹ thuật mới lưu hành gần đây, cho nên tôi mới dám phán đoán như thế.

Tôi giả vờ đi loanh quanh trong phòng, lướt qua chỗ này, dừng lại chỗ kia, khiến cho người ta có cảm giác như đang nhìn trời nghe gió, thật ra là vì tôi đang chờ tên khốn khiếp kia mở miệng, nhưng mà anh không hề nói câu nào, khiến tôi cũng hốt hoảng hoang mang, cứ thế này cũng không phải là cách. Tôi nắm chặt bạch ngọc kéo lên, nhắc nhở anh đừng có ngủ quên vào lúc này.

Ân Trường Thuận thấy tôi không nói gì thì cũng ngoan ngoãn đứng sau lưng, ông ta liếc mắt nhìn bạch ngọc của tôi rồi hỏi: "Bạch ngọc mà Mạc tiểu thư đeo là đồ cổ hả, đồ tốt đấy!"

Tôi cười không đáp, giả vờ trầm ngâm mới khiến cho người khác không đoán được tâm tư.

Ân Trường Thuận là một người làm ăn, đương nhiên ông ta cũng hiểu cách đối nhân xử thế, thấy tôi không có hứng nói chuyện nên ông ta cũng không nói gì nhiều, càng không đào sâu hơn về chuyện đó.

Một tiếng mèo kêu phá vỡ sự nặng nề, tôi vô thức ngẩng đầu nhìn xung quanh. Một con mèo xám lớn thoải mái đi từ bên ngoài vào, trên cổ nó có mang một chiếc vòng cổ trắng, đôi mắt sáng tinh ranh, vừa nhìn đã biết là không phải mèo đất, chắc là một giống mèo quý.

Tôi bị ám ảnh tâm lý với loài mèo, cho nên bản năng có phần hơi bài xích. Mặc dù con mèo xám vẫn còn chưa lớn lắm, nhưng tránh được bao nhiêu thì cứ tránh.

Sau khi con mèo xám đi vào thì chui xuống gầm giường, Ân Trường Thuận cũng quen với sự tồn tại của nó, không buồn đuổi nó ra ngoài mà vội vàng hỏi tôi: "Tôi đã từng mời thầy địa lý về tính toán căn nhà này, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn đâu nhỉ, không biết cô có nhìn ra được điều gì không?"

Tôi không hiểu gì về chuyện đó nên đương nhiên sẽ không thể nói nhiều, nói càng nhiều càng dễ lộ tẩy, cho nên tôi chỉ giả vờ cười, giả vờ trầm mặc. May mà đúng lúc này tên khốn khiếp cũng mở miệng: "Hỏi hắn có mấy vợ!"

Ặc, cái chuyện này không lễ phép tí nào! Đây là chuyện thuộc về đời sống riêng tư của người ta, tự nhiên lại hỏi thẳng như thế. Ngại lắm!

Tên khốn khiếp lại thúc giục một bên, tôi không thể làm gì khác là nhắm mắt hỏi bừa: "Ân tiên sinh này, tình hình hôn nhân của ông thế nào?"

Ân Trường Thuận đáp luôn không chút chần chừ: "Không nói dối cô, tôi từng kết hôn hai lần, vợ trước của tôi bị bệnh rồi mất, mãi đến hai năm trước tôi mới gặp Lâm Nhi, tình đầu ý hợp nên cưới nhau, giờ cô ấy đang đi nghỉ mát ở nước ngoài."

À, vậy là tôi đoán không sai, Ân Minh vừa gặp là con của ông ta và vợ trước.

Điên khùng, tự dưng không đâu lại quản chuyện nhà người ta làm cái gì, cứ rề rà như thế thì mẹ tan làm về thể nào cũng phát hiện ra tôi không có nhà, chắc chắn tôi sẽ bị mắng mất.

Sự bảo vệ của mẹ đối với tôi đã đạt đến một cảnh giới nhất định, đứng dưới ánh mặt trời cũng sợ tôi sẽ bị nắng chiếu đen, nếu để bà biết được tôi đi ra ngoài làm mấy chuyện thế này, haha, chắc nhà không yên ổn nổi.

"Di ảnh của vợ trước."

Tên khốn khiếp lại mở miệng, chỉ trong nháy mắt tôi đã hiểu ý anh, thế là tôi dò hỏi tiếp: "Ân tiên sinh này, sao không thấy di ảnh của phu nhân quá cố?"

Ân Trường Thuận giải thích: "Đặt ở phòng chứa đồ cả rồi! Phu nhân mới cưới sợ xui, nói để ở phòng khách thì không được, cho nên tôi dọn một chỗ trong phòng chứa đồ, tro cốt cũng để ở đó. Mạc tiểu thư à, không phải tôi bạc tình mà vì tính tình vợ tôi thật sự là..."

"Ân tiên sinh dẫn đường trước đi."

Tên khốn khiếp không mở miệng ngăn cản, chắc anh ấy cũng có ý nghĩ này. Đi theo sau lưng Ân Trường Thuận, tôi cảm thấy chuyện này làm vậy không ổn lắm. Người mất là lớn nhất, người vợ mới cưới sao đến người chết cũng không chịu bỏ qua, mang di ảnh và tro cốt đuổi đi hết, thế thì chẳng nể nang gì cả.

Phòng chứa đồ nằm ở dưới lòng đất khu biệt thự, ở đây nhiệt độ còn thấp hơn nhiệt độ trong phòng ngủ của Ân Trường Thuận, hơn nữa hơi lạnh này lại có cảm giác hết sức quen thuộc, nếu như tôi đoán không sai, đây là âm khí của người chết.

Trong phòng chứa đồ có đặt một cái tủ trong góc, phía trên là hũ tro cốt màu đen, treo một bức hình đen trắng trên tường. Dưới ánh sáng chói lóa, tôi có thể nhìn thấy rõ người phụ nữ trong hình, bà đã qua tuổi trung tuần nhưng vẫn xinh đẹp đến rung động lòng người. Nếu trẻ hơn mười tuổi thì nhan sắc này hơn xa Lâm Nhi ở trên kia. Ân Minh được kế thừa tướng mạo của mẹ mình, cho nên lớn lên cũng thanh tú hơn nam sinh bình thường là vậy.

Quỷ Vương Dạ Quân không chút nghĩ ngợi nói luôn: "Bảo hắn đốt tấm hình ở đầu giường đi."

Đốt một tấm hình là xong? Không đơn giản thế chứ, nhưng mà ngay trước mặt Ân Trường Thuận, tôi không tiện hỏi lại tên khốn khiếp kia, đành phải bấm ngón tay tính toán rồi nghiêm túc nói: "Đốt bức ảnh trên đầu giường phòng ngủ đi là được."

Ân Trường Thuận không vui, ông ta kinh ngạc nói: "Đấy là hình kết hôn của tôi và Lâm Nhi mà, đốt nó làm gì?"

"Có làm hay không là tùy ông, tôi đã chỉ cách rồi, nói nhiều vô ích." Tôi chắp tay sau lưng, nghiêm túc nhìn Ân Trường Thuận, thấy ông ta bảo vệ bà vợ đương nhiệm của mình như vậy, bực bội cũng không biết xả vào đâu: "Ân tiên sinh, mọi chuyện đều có đầu đuôi cả, ông có thể vì Lâm Nhi mà đưa cố phu nhân xuống đây, vậy sao không thể vì mình mà đốt một tấm hình kết hôn kia chứ."

Có lẽ giọng điệu của tôi quá nặng nề, Ân Trường Thuận bất mãn đến mấy nhưng vẫn về phòng gỡ tấm hình kết hôn xuống.

Ảnh cưới rất to, khung ảnh cũng được làm rất chắc, vốn Ân Trường Thuận định đốt luôn cả khung nhưng thấy phiền phức quá nên mới mở khung ra, bỗng nhiên từ bên trong rơi ra một vật.

Tôi bước tới nhặt lên, đây là một lá phù trừ tà hình lục giác được gấp lại, đang yên đang lành sao bên trong ảnh cưới lại có vật này đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.