Tân Nương Quỷ Vương

Chương 68: Chap-68




CHƯƠNG 68: UY HIẾP CÔ

CHƯƠNG 68: UY HIẾP CÔ

Trên ti vi, một phóng viên đang phỏng vấn tại hiện trường, rất nhiều quần chúng tụ tập xung quanh, bàn tán về vụ án.

Tôi chỉ tò mò liếc nhìn một cái, phát hiện trong đám người có một người kỳ lạ. Người đó mặc đồ bông nặng nề, bọc mình kín mít như bánh chưng, không thấy rõ mặt. Đang giữa hè, mặc cả cây đen đứng trong đám đông vô cùng chói mắt, sao những người khác không để ý đến người kỳ lạ này nhỉ? Sau đó tôi lại nghĩ dạo này có rất nhiều người kỳ lạ, có vài người muốn dùng mánh lới để lên trang nhất, ăn mặc kỳ lạ có thể thu hút ánh nhìn của người khác nên cũng không để ý chuyện này.

Ăn cơm xong, tôi về phòng bật máy tính, đăng nhập QQ đợi người kia online. Mấy năm không vào tài khoản này, trên đó khá ít bạn, lướt một cái là hết. Tôi phát hiện ra người kỳ lạ kia đã không còn trong danh sách bạn bè của tôi nữa, anh ta block tôi rồi.

Cảm giác tự nhiên bị người ta block không tốt chút nào, người này chắc chắn đầu óc có vấn đề. Người này chắc chắn là người quen tôi, không có việc gì nên trêu tôi. Có điều tôi nghĩ nát óc cũng không ra ai đáng giận đến thế.

Thôi, có một số việc cứ thuận theo tự nhiên đi, dù sao tôi không mang quái vật trong mình là tốt rồi. Còn vì sao con gái nhà họ Mạc phải gả đến Quỷ giới cho người âm, tôi nghĩ một ngày nào đó tôi sẽ biết, bây giờ không cần gấp. Tóm lại tôi biết cha đứa bé không phải là người, đứa bé trong bụng là con anh là được.

Làm người, đôi khi thích tự tranh đua với bản thân. Ban ngày nghĩ một chuyện cẩn thận, ban đêm lại tự bỏ hết. Có lẽ vì xem phim truyền hình đến khuya, đến gần nửa đêm, tôi chợt xúc động muốn xem một cái, nếu anh ta không online thì tôi hoàn toàn hết hy vọng. Tôi online!

Trong danh sách bạn bè, ảnh đại diện màu đen nhấp nháy khiến tôi chú ý. Chuyện gì đây? Rõ ràng đã chặn nhau rồi sao tự nhiên lại xuất hiện?

Tôi mở cuộc trò chuyện với người kia ra, anh ta nhắn một câu: "Nửa đêm đêm mai, gặp nhau ở cầu Phong Lâm!"

Tôi nhìn thời gian, lúc anh ta nhắn đúng là nửa đêm mười hai giờ. Sợ thật, không trùng hợp vậy chứ! Tôi gặp quỷ à? Không thể nào, quỷ biết gõ chữ sao?

Tôi muốn hỏi rõ ràng, nhưng hỏi thế nào anh ta cũng không trả lời, điểm này khiến người ta rất khó chịu.

Cầu Phong Lâm cách nhà tôi nửa giờ đi đường, khoảng cách tuy không xa nhưng tôi sẽ không đi chỉ vì lời người lạ. Tôi đâu có ngốc, nhìn nhiều mấy trường hợp gặp nhau qua mạng này rồi. Nếu tôi ra ngoài, còn về được sao.

Tôi nghĩ người này chắc chắn định ra vẻ thần bí, gây chú ý với tôi, sau đó xuống tay với tôi. Vì thế tôi không quan tâm đến người này nữa, định xoá anh ta ra khỏi danh sách. Không ngờ vừa chặn, anh ta lại xuất hiện trong danh sách bạn bè, máy tính kêu ‘tít tít’.

Đầu tôi như nổ tung, nổi hết da gà. Có nhầm không thế, đùa vậy hơi lố rồi! Tôi block nick anh ta, nếu anh ta muốn quay lại danh sách bạn bè cần phải được tôi xác nhận lại mới được. Sao anh ta lại tự vào rồi?

Ảnh đại diện màu đen nhấp nháy, tôi nín thở nhìn, sợ tới nỗi bịt chặt miệng.

Trên khung thoại, anh ta nhắn: Cô không xoá tôi đi được đâu, đêm mai không tới, tự gánh lấy hậu quả! Có phải ba cô làm đêm tuần này không, nghĩ cẩn thận đi!

Anh ta đang uy hiếp tôi!

Cầu Phong Lâm là nơi ba tôi chắc chắn phải đi ngang qua lúc tan tầm về, lúc kết thúc ca muộn vừa vặn là nửa đêm, hoặc hơn một chút. Nếu đêm mai tôi không đến, anh ta sẽ ra tay với ba tôi sao?

Tôi hốt hoảng, tay run lên, lướt nhanh trên bàn phím, hỏi anh ta định làm gì nhưng anh ta không trả lời.

Phải làm sao bây giờ?

Khuyên ba đừng đi làm, đó là chuyện không thể! Từng có vết xe đổ nên tôi không còn niềm tin vào chuyện khuyên họ. Điều kiện nhà tôi cũng không tốt nên ba tôi sẽ không xin nghỉ chỉ vì lời nói vô căn cứ của tôi. Đi làm một ngày là thu nhập thêm một ngày, nhà tôi là kiểu không chịu nổi một ngày nghỉ.

Nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, đi hay không là một lựa chọn khó khăn. Thế rồi tôi hiểu ra, nếu tôi không đi, ba tôi có lẽ sẽ gặp chuyện. Vì thế cuối cùng tôi vẫn quyết định đi, nhưng phải chuẩn bị vật trừ tà cẩn thận, có khi đến lúc ấy có tác dụng.

Sáng sớm hôm sau, tôi gọi điện cho ông Ba, hỏi ông vẽ quỷ phù cần những gì. Ông nói cho tôi biết đến một cảnh giới nào đó, có thể vẽ bùa ở bất cứ chỗ nào, thậm chí còn có thể dùng máu của chính bản thân mình, dùng cơ thể mình làm bùa.Cơ mà mức này tôi không làm được, ông Ba cũng chưa chắc làm được. Vẽ quỷ phù ở chỗ khác không phải trên lá bùa, tôi mới chỉ thấy Trần Tú Tài làm được. Hơn nữa lúc ấy dùng thứ gì đó màu vàng, chứ không phải màu đỏ thẫm, không biết là thứ gì nữa, nhưng rất lợi hại.

Hàn huyên qua điện thoại một lúc, tôi ra ngoài chuẩn bị tài liệu.

Đồ kiểu này không dễ mua, đi quanh chợ vài vòng, tìm hết các cửa hàng hương nên mới tìm được bùa và chu sa. Sau đó tôi lại đến chợ bán thức ăn, tìm máu gà và máu chó, bây giờ chỉ còn thiếu nước tiểu đồng tử, món này đúng là chả ở đâu bán.

Tới gần trước, ánh mặt trời rất độc, tôi nghĩ về nhà trước, nước tiểu đồng tử có lẽ dùng thứ khác thay được.

Đến gần tiểu khu, thấy trong vườn hoa có rất nhiều ông bà cụ ngồi đó, tôi thấy một đứa bé đang ngồi xổm nghịch hố cát, lập tức một suy nghĩ loé lên. Tôi lặng lẽ kéo nó ra một góc: "Em trai, chị có kẹo này, nhưng em giúp chị một chút, chị mới cho em cơ."

Thằng bé mở đôi mắt tròn ngây thơ nhìn tôi, suy nghĩ một lúc rồi ngoan ngoãn gật đầu. sau đó, tôi dùng một túi kẹo đổi được một túi nước tiểu về.

Chuẩn bị đầy đủ hết tài liệu, tôi bắt đầu vẽ bùa. Trải qua sự chỉ đạo khắc nghiệt của Trần Tú Tài ở thôn Hạ, tôi có thể vẽ ra một tấm quỷ phù ra hình ra dạng.Vẽ một lúc hơn mười tấm, nghe thấy tiếng động ngoài cửa, ba mẹ về rồi. Tôi vội vàng thu dọn nhà cửa, giấu quỷ phù xong thì ra khỏi phòng, ngồi nói chuyện với cha ngoài phòng khách.

Tôi xác định xem hôm nay ba có đi trực đêm hay không, đừng để đến lúc chuẩn bị xong xuôi hết, cuối cùng lại thành trò cười. Mẹ tôi bước từ trong bếp ra, vào phòng tôi, không biết làm gì. Tôi thấp thỏm, chỉ chốc lát sau đã nghe bà kêu lên, tim tôi giật thót, biết là bị phát hiện.

Mẹ tôi cầm cái chén nhỏ, bà ngửi ngửi rồi ghét bỏ để ra xa, cau mày hỏi: "Con làm cái gì thế? Đây là gì, sao mùi lạ vậy?"

"Mẹ ơi, thuốc màu đó!" Tôi vội vàng giải thích.

Mẹ tôi không nghi ngờ lời tôi, chỉ khó chịu vì tôi ở bận, đồ gì bẩn thỉu cũng cất trong phòng, không biết dọn dẹp: "Sao con như trẻ con thế, cái gì cũng để trong phòng, để mẹ phải dọn cho! Mẹ nói cho con biết, lần sau đừng mua màu của hãng này nữa, mùi như máu ấy, để lâu cả phòng toàn mùi này."

Tôi gật đầu hùa theo, nếu để bà biết cái này dùng để làm gì, chắc chắn bà sẽ mắng tôi ra trò.

Tầm ba, bốn giờ chiều, ba tôi đi làm. Tôi chờ đến khuya, khi mẹ ngủ rồi mới cầm quỷ phù lén chạy ra ngoài.

Nhà tôi ở ngoại thành, mười một giờ, trên đường đã chẳng còn ai nữa, thỉnh thoảng mới thấy một hai người đi qua, cũng đều vừa tan tầm hay cô đơn uống rượu, nhưng người như thế cũng rất ít.

Đêm khuya tĩnh lặng, đường phố chỉ có những con chó, con mèo đi lạc, thỉnh thoảng phóng ra từ một bụi cây nào đó, chạy sang một bụi cây khác, tốc độ rất nhanh, cứ như là bóng quỷ, rất đáng sợ. Lá gan của tôi vốn được tên chết tiệt kia huấn luyện, giờ phút này cũng không còn chỗ để dùng, sợ tới nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Tôi vỗ vỗ chỗ để quỷ phù trên người, tự nói với bản thân là không sợ, tôi có phù trừ tà, bất kỳ ma quỷ gì đều không lại gần được, không cần sợ.

Chạy đến chỗ cây cầu Phong Lâm, từ xa tôi đã thấy một người bước đến. Nhìn bóng người có vẻ là ba tôi, tôi vội chạy qua, nhưng dù tôi cố chạy về phía trước như thế nào cũng như chạy tại chỗ, không thể đến gần ông được. Chuyện gì đang xảy ra? Tôi cuống sắp khóc ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.