Tân Nương Quỷ Vương

Chương 56: Chap-56




CHƯƠNG 56: UY HIẾP

CHƯƠNG 56: UY HIẾP

Tôi hít vào một hơi, chán ghét mắng: "Buồn nôn!"

Trương Hào không thèm quan tâm, tắt điện thoại di động, đáp: "Video không phải do tôi quay, có người gửi đến mail của tôi, nhìn quần áo của người đàn ông kia thì hẳn cũng còn là sinh viên! Bình thường, tôi thấy Lý Mẫn vô cùng coi trọng cậu, thường ra mặt giúp cậu, cho nên mới hỏi xem cậu có biết những chuyện xấu này của cô ta không."

Tôi định nói tôi cũng vừa mới biết phong cách sống của Lý Mẫn tồi tệ, nhưng tôi nghĩ cô vẫn xem như là một giáo viên tốt, cho nên phủ nhận: "Tôi không biết! Đây là hành vi cá nhân, chúng ta không cần thiết phải tìm hiểu, cậu mau về chỗ của mình mà đọc sách đi, đừng làm phiền tôi."

Trương Hào không hề di chuyển, nhoài người lên bàn nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên hỏi: "Tôi khiến cậu chán ghét đến vậy sao?"

Tôi thấy ánh mắt kỳ lạ của anh ta thì thấy hơi bối rối: "Cái gì mà chán ghét với không chán ghét, thời gian đi học cũng không phải là đang trong tiệc trà!"

Trương Hào cười rộ lên: "Thì đã sao chứ? Cậu nghĩ Lý Mẫn lẳng lơ sẽ trở về tiếp tục dạy học sao, chuyện giữa nam nữ này không phải chỉ cần chốc lát là có thể giải quyết được."

Tôi không muốn tiếp lời anh ta, mắt tập trung nhìn vào sách vở. Nào ngờ, Trương Hào không nhận ra điều đó chút nào: "Mạc Thất, làm bạn gái tôi nhé!"

Đồ thần kinh!

Khi Trương Hào nói ra lời này, tôi cảm thấy anh ta cố ý làm vậy.

Học sinh nam trong lớp đều có kiểu này, không biết xuất phát từ đâu mà đều cố tình tìm một cô gái, nói thích cô ấy, sau đó muốn cô ấy làm bạn gái mình, đến khi các cô ấy đồng ý thì lại bảo là đã đánh cuộc với bạn hoặc là chơi đại mạo hiểm, khiến các cô gái ấy cực kỳ xấu hổ, nhất là các cô gái mà thật sự thích các học sinh nam đó, lại càng đau lòng hơn, cho nên tôi rất căm ghét trò đùa này.

Còn có một loại học sinh nam, chỉ đơn thuần là bỡn cợt, sau khi tán được cô gái nào đó, đến khi lừa gạt xong rồi cũng chia tay, sau đó nói chuyện về các mánh khóe khi làm tình, coi đó là vũ khí lấy le, người như thế càng khiến cho người khác phẫn nộ, mà Trương Hào chính là một thành viên trong đám học sinh nam đó, cho nên khi anh ta nói ra mấy lời kia, tôi thấy khá phản cảm.

Thời đại này, học sinh trường cấp ba đã hiểu được rất nhiều thứ, tôi vẫn vì khế ước gia tộc mình mà tách xa khỏi mọi người, chính là vì sợ có một ngày bị phát hiện rồi bị đối xử với ánh mắt khác. Cho nên trong đoàn thể này, tôi tuyệt đối ở trong loại quái gở, nhưng vẫn không tính là loài khác, không ngờ cuối cùng, tôi vẫn là loài khác trong mắt bọn họ.

"Trương Hào, có thể đổi lí do khác không? Gần ba năm rồi, trò chơi này vẫn chưa chơi chán à!"

Dù tôi có cổ quái đến mấy thì cũng không phải là kẻ ngu si, cái bẫy rõ ràng như vậy, sao tôi có thể chui vào cơ chứ. Trương Hào tuy có bề ngoài mỹ nam, nhưng trong thời đại này nhìn mặt này, tôi tự nhận không phải là loại người sẽ bị bề ngoài mê hoặc, cho nên tôi quyết đoán từ chối anh ta.

"Tùy cậu nghĩ thế nào cũng được, nhưng những lời tôi nói là nghiêm túc! Sắp phải tốt nghiệp rồi, sau này không biết có còn cơ hội gặp mặt hay không, cậu có thể không thích, không chấp nhận tôi, nhưng tôi vẫn phải nói ra, như vậy thì tôi mới không phải tiếc nuối quãng đời cấp ba này." Trương Hào nói rất nghiêm túc, nếu đổi thành cô gái khác thì e là đã dao động rồi, nhưng tôi không hề coi là thật.

Tôi mở chế độ không quan tâm, chuyên tâm giải bài thi, không quan tâm đến xung quanh. Tôi muốn xem anh ta có thể cố gắng bao lâu.

Trương Hào không đủ nhẫn nại, anh ta chỉ chờ giây lát đã rời đi, tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không hiểu nổi học sinh bây giờ đang suy nghĩ cái gì, đi học thì không tập trung học cho tốt, sao lại lôi những thứ không liên quan ra.

Đến lúc tan học, Lý Mẫn cũng không trở về!

Qua buổi trưa, sau khi tan học, tôi mới nghe được một tin tức trọng đại, Trần Tú Tài vì bị tình nghi là kẻ giết người nên đã bị cảnh sát đưa đi, người bị hại là giáo viên thể dục của trường, ở hiện trường còn phát hiện Lý Mẫn đang hôn mê bất tỉnh.

Trần Tú Tài không thể nào giết người, tôi là người duy nhất biết tình hình bên trong, nhất định là có hiểu lầm ở đây.

Tôi nghĩ tới đây, đầu tiên xin thầy chủ nhiệm nghỉ phép, muốn đi đến đồn cảnh sát xem tình hình, nhưng đơn xin nghỉ không được phê duyệt. Thầy chủ nhiệm cảm thấy hiện nay trong trường học xảy ra án mạng, tình hình đã vô cùng hỗn loạn, sinh viên cũng không cần can thiệp vào thêm nữa.

Thầy chủ nhiệm không phê duyệt đơn xin nghỉ, tôi đành phải đi tìm hiệu trưởng. Tôi gõ cửa, sau khi được đồng ý thì đẩy cửa vào.

Hiệu trưởng nhìn tôi, vẻ mặt ôn hoà, cười hỏi: "Mạc Thất, em tìm tôi có việc gì không?"

Tôi cầm đơn xin nghỉ đi tới nói: "Trong nhà em có chuyện gấp, em muốn xin nghỉ nhưng thầy chủ nhiệm không đồng ý, hy vọng hiệu trưởng có thể đồng ý."

Hiệu trưởng ồ một tiếng, liếc nhìn đơn xin nghỉ hỏi: "Trong nhà em có chuyện gì thế, nhất định phải về sao?"

Tôi ngẩn người rồi lập tức trả lời: "Trước đó không lâu, người thân ở quê của em đến, hôm nay xảy ra bất trắc, một mình mẹ em không chăm sóc nổi nên em cần đến hỗ trợ, hy vọng hiệu trưởng có thể phê chuẩn."

Hiệu trưởng hiểu được tình huống thì đứng lên khỏi bàn làm việc, đi đến cạnh, vỗ vai tôi rồi nói: "Trong nhà xảy ra chuyện sẽ khiến người ta sốt ruột, nhưng bây giờ nhiệm vụ chính của em là học tập, sắp phải thi tốt nghiệp trung học rồi, em xin nghỉ nhiều như vậy sẽ làm lỡ rất nhiều bài vở, trong nhà em không còn ai khác sao?"

Tôi gật đầu, như vô tình tránh tay thầy hiệu trưởng: "Ba em đang ở quê, trong nhà chỉ có một mình mẹ em, thật sự không có ai khác, hiệu trưởng, thầy phê duyệt giúp em đi!"

Hiệu trưởng nhân cơ hội bắt được tay tôi: "Cũng không phải là không thể đồng ý cho em xin nghỉ, nhưng dù sao em cũng phải chứng minh là người nhà em thật sự đang gặp chuyện mới được, Mạc Thất, em có hiểu ý của thầy không?"

Tôi bị bàn tay mập nhơn nhớt của hiệu trưởng nắm lấy, trong lòng thấy buồn nôn, lập tức rút tay ra rồi nói: "Em không rõ ý của hiệu trưởng!"

Thạch Bích Yến cười lạnh nói rằng: "Mạc Thất à Mạc Thất, tôi phát hiện em sao lại hồ đồ như vậy! Vậy thì tốt rồi, tôi nói rõ ra vậy, em muốn tôi ký tên cũng được thôi! Chỉ cần em để tôi chơi đùa thoải mái thì sau này ngày nào em cũng không đến trường cũng được, tôi vẫn sẽ để em tốt nghiệp, còn không cần ra ngoài làm công cũng vẫn có thể sống phóng túng."

Không biết xấu hổ!

"Thầy nói ra những lời này, sao có thể xứng làm giáo viên, đi dạy dỗ được cho người khác!"

"Cô gái nhỏ có tinh thần chính nghĩa là chuyện tốt, chỉ có điều loại sự tình này em tình tôi nguyện, trách không được người khác! Em phải đồng ý, sau khi xong việc, tôi để em đi, nếu như em không đồng ý, có thể lập tức đi ra khỏi cánh cửa kia!"

Thạch Bích Yến ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng ông ta đã nhào tới phía tôi, dường như nghĩ rằng tôi sẽ giống như các học sinh nữ khác, phó thác toàn bộ dưới người hắn.

"Ngoan ngoãn nghe lời, tôi đảm bảo sẽ đối xử tốt với em, em nếu còn như vậy thì tôi sẽ nổi giận đấy."

Tôi vội vàng né tránh, nhưng vẫn bị hiệu trưởng dồn đến góc phòng, dưới tình huống không có chỗ trốn, tôi phẫn nộ quát: "Ông đừng lại gần! Thạch Bích Yến, nếu như ông còn dám lại gần thì tôi sẽ đăng chuyện xấu giữa ông và cô Lý lên mạng, gửi đến cục giáo dục, khiến ông thân bại danh liệt!"

Thạch Bích Yến dừng bước, chần chờ hỏi: "Cô Lý, cô Từ gì đó, tôi không biết em đang nói gì!"

Tôi để ý thấy Thạch Bích Yến đang căng thẳng, thế là bước lên một bước, quát: "Hiệu trưởng thật không biết tôi đang nói cái gì sao? Chúng ta đi xem thử nhé!"

Thạch Bích Yến cười ha hả, ông ta nheo mắt lại hung hãn nhìn tôi, cường ngạnh nói: "Mạc Thất, chỉ bằng một đứa nhỏ ở nông thôn như em mà muốn tố giác tôi với cục giáo dục? Những người ở đó đều là bạn học cũ của tôi, em thấy em có thể kiện được tôi không, bọn họ sẽ tin tưởng em, hay là tin tưởng tôi?"

Tôi biết ông ta nói thật, mà trong tay tôi cũng không có video gian tình của ông ta với Lý Mẫn, nếu như phải cứng đối cứng, tôi chưa chắc có bao nhiêu phần thắng, mục đích của tôi chỉ là muốn có được chữ ký rồi rời khỏi đây, cũng không muốn thật sự đối đầu với ông ta, cho nên tôi ngẩng đầu, giả bộ trấn định chỉ vào Thạch Bích Yến, trầm giọng nói: "Tôi có video làm bằng chứng, luôn có một vài người thích gây sự."

Thạch Bích Yến thấy bộ dạng chính nghĩa chắc chắn của tôi thì dường như bắt đầu tin trong tay tôi thật sự có bằng chứng tội trạng của ông ta, bắt đầu lui về phía sau mấy bước, đốt một điếu thuốc hút: "Cô gái nhỏ nghiêm túc như vậy làm cái gì, vừa rồi tôi cũng chỉ là muốn thử xem nhân phẩm của em thế nào thôi, Mạc Thất à, em quả nhiên không phụ kỳ vọng của các giáo viên, là đứa trẻ tốt! Đơn xin nghỉ đâu, tôi có thể phê chuẩn cho em, nhưng video em nói đâu?"

"Thứ này sao tôi có thể mang trong người chứ? Chỉ cần hiệu trưởng giúp tôi phê duyệt đơn xin nghỉ phép, không có những suy nghĩ không đứng đắn với tôi nữa thì tôi đảm bảo video đó sẽ không bị lộ! Thế nhưng, nếu ông còn muốn tìm thời cơ trả thù tôi, vậy thì cũng đừng trách tôi không khách khí."

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.