Tân Nương Quỷ Vương

Chương 54: Chap-54




CHƯƠNG 54: PHÁT ĐIÊN

CHƯƠNG 54: PHÁT ĐIÊN

Mẹ tôi sống trong bóng tối rất đáng thương, tôi bước lên ôm lấy bà, nhẹ giọng nói: “Mẹ, Quỷ Vương đi rồi, chỉ cần anh ta không có ở đây, chúng ta vẫn có thể sống những ngày tháng yên ổn như trước đây, đợi đến khi cơ thể của ba bình phục lại, ba sẽ trở về bên cạnh mẹ, đến lúc đó chúng ta có thể sống vui vẻ, mẹ không cần phải lo lắng cho con có được không?”

Hai mắt mẹ tôi ướt đẫm nhìn chằm chằm tôi rồi nói: “Con thật sự không lo lắng Thượng tôn đại nhân kia sao, mẹ nghi ngờ rằng anh ta sẽ hại con! Có thể do mẹ suy nghĩ nhiều, nhưng mấy ngày trước, lúc mẹ đi chợ đã gặp một thầy bói, ông ta nói con trước 20 tuổi sẽ không được thuận lợi, lúc đầu mẹ đã không tin những điều này rồi, nhưng ông ta hiểu rất rõ những chuyện của con, điều này đã làm cho mẹ không thể không tin! Con chính là cục cưng của mẹ, nếu con xảy ra chuyện mẹ thật sự không thể sống tiếp!”

Tại sao lại đột nhiên nổi lên một thầy bói dọa mẹ tôi mất hồn mất vía vậy, cũng không biết rốt cuộc ông ta đã nói gì với mẹ tôi.

Chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại, câu nói trước 20 tuổi tôi sẽ không thuận lợi này, nếu cẩn thận tính toán thời gian, quả thực trùng với khoảng thời gian anh rời khỏi Quỷ giới, liệu rằng giữa hai điều này có liên quan gì đến nhau không? Nói thật, tôi thật sự không tin tên chết tiệt kia sẽ hại tôi.

Nhìn gò má của mẹ, trong lòng tôi có một dự cảm không tốt, ngoài chợ có nhiều người mua bán như vậy, tại sao thầy bói này lại tìm mẹ tôi?

Tôi ngồi cùng mẹ xem tin tức, đợi sau khi tâm trạng của mẹ bình phục trở lại, tôi lập tức trở về phòng làm bài tập, nhìn đống bài tập như chất thành núi, có lẽ phải làm đến khuya rồi, lớp 12 chính là một đau khổ!

Phòng của tôi không có điều hòa, bàn học đặt trước bệ cửa sổ, mở cửa sổ, gió đêm sẽ thổi hương hoa từ bên ngoài vào phòng, mang theo bầu không khí rất nhẹ nhàng.

Rèm cửa sổ cũng bay theo gió, hình như tôi nhìn thấy tên chết tiệt đang nhàn nhã ngồi ở đó lắc đầu tự đắc, lúc nhìn lại lần nữa, trên bệ cửa sổ đã không còn thứ gì.

Nói không ra cảm giác mất mát, bình thường đã quen người này rồi, đột nhiên đi như vậy, ngược lại có chút để ý rồi: “Tên đáng ghét, khốn nạn, bụng dạ hẹp hòi! Có bản lĩnh đi rồi thì đừng quay về đây nữa, tính khí lớn như vậy, ai sợ anh chứ!”

“Nói ai đó?”

Tiếng của Dạ Quân đột nhiên phát ra từ phía sau, làm tôi đang ngồi trên ghế phải nhảy dựng lên, đầu gối đụng vào cạnh bàn, đau đến nhe răng trợn mắt: “Anh, anh anh, tại sao anh lại ở đây?”

Dạ Quân hừ một tiếng, anh ngồi xuống chiếc giường của tôi, tháo mặt nạ xuống chơi đùa trong lòng bàn tay: “Vẫn sợ ta như thế là được rồi, lúc nãy là ai nói bụng dạ hẹp hòi, tính khí lớn vậy? Cô vợ của ta!”

Tôi chọt chọt ngón tay không dám nhìn anh, người ta thường nói không thể nói xấu sau lưng người khác, sẽ gặp báo ứng mà! “Anh muốn làm gì, còn không cho người khác lẩm bẩm sao!Cắt, không phải anh đã đi rồi sao?Còn trở về đây làm gì!”

Dường như Dạ Quân không có hứng thú tranh luận với tôi, ngón tay thon dài của anh gõ lên cạnh giường lạnh lùng nói: “Ta tới đây nhắc nhở em một chút, Trần Tú Tài không phải người lương thiện, có thể tránh xa anh ta được thì tránh xa, tới gần anh ta không có kết quảtốt đẹp.”

Tôi vốn không thích người khác nói xấu sau lưng, càng không thích nghe người khác nói người đó là người xấu, lúc trước là vô thường, sau đó là phán quan, đến bây giờ là tên chết tiệt này, rốt cuộc Trần Tú Tài đã đắc tội với địa phủ như thế nào, tại sao người người đều tới nhắc nhở tôi, nhưng tôi không cảm thấy anh ta không đáng sợ bao nhiêu, anh ta đã giúp đỡ tôi mấy lần, nếu anh ta đã muốn hại tôi hà cớ gì phải cứu tôi!

Tên chết tiệt này là Quỷ Vương của Quỷ giới, Trần Tú Tài lại là ‘nhà ngoại cảm’, hai người có thể gọi là như nước với lửa, đối đầu nhau cũng không có gì lạ: “Nếu anh ta muốn hại tôi thì sẽ không giúp tôi, huống hồ bây giờ anh ta đang là thầy giáo dạy Văn của tôi, tôi muốn trốn cũng không trốn được có đúng không, anh bảo tôi cách xa anh ta, vậy anh cho tôi một lý do đi! Nếu anh nói không ra, thì anh đừng yêu cầu tôi làm điều này điều kia.”

“Em không cần biết lý do, nếu ta đã tự mình đi tới đây nhắc nhở em, em chỉ cần dựa theo đó mà làm là được, còn nếu em không nghe thì tùy em, sau này ta sẽ không quản em nữa.” Dáng vẻ của Dạ Quân vẫn cao cao tại thượng như cũ, làm cho người khác phải chán ghét.

Một khi tính khí bướng bỉnh của tôi trỗi dậy, tôi sẽ không quan tâm anh là ai! “Cảm ơn ngài đã đích thân tới đây, chỉ có điều chuyện của tôi, tôi sẽ tự mình làm chủ, ngài nên quản chuyện của ngài cho tốt, chuyện của tiểu nhân không phiền ngài phải bận tâm.”

Quay đầu nằm dài lên bàn làm bài tập, bây giờ tôi lười không muốn nhìn anh, tôi lớn như vậy chưa từng thấy ai không biết nói chuyện như anh, cho người khác một khuôn mặt tươi cười, nói những lời dịu dàng sẽ chết sao!

Khốn khiếp, cái gì cũng không biết, chỉ biết sai bảo người khác nghe lệnh của anh thôi, tôi không phải thủ hạ của anh, cũng không phải là Quỷ hồn, tôi chính là người sống, tại sao phải nghe lời anh chứ. Anh tức giận có thể đi thẳng một hơi, tức giận xong thì trở về giống như người không có liên quan, còn lớn tiếng với tôi, dựa vào cái gì chứ!

Cùng người khác XXX, còn nghĩ tới những người phụ nữ khác, tôi không cần anh toàn tâm toàn ý với tôi, nhưng chí ít cũng cho một lời giải thích chứ! Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, nghĩ đến buổi tối hôm đó, trái tim như có thứ gì chặn lại, không cẩn thận đã làm rách sách bài tập.

“Trên thế gian này chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi dưỡng!”

“Tôi làm sao?”

Không biết tự kiểm điểm, còn chạy tới đây trách mắng tôi, tôi quay đầu nổi giận đùng đùng hét về phía anh.

“Em hỏi ta, ta biết hỏi ai? Là ai thì trong lòng người đó hiểu rõ, nếu người khác có tính khí giống như em, sớm đã bị ta đày xuống 18 tầng địa ngục rồi, vẫn chưa đến lượt đứng trước mặt bản tôn hét như vậy đâu!”

Ha ha ha!

Tôi muốn phát điên rồi, cái tên này rốt cuộc ăn gì để lớn lên vậy, tại sao tính khí lại thối đến như vậy! Bỏ đi, bỏ đi, tôi là người rộng lượng, không muốn tranh cãi với anh, không muốn tức giận với anh, chúng tôi vốn không cùng một đường, có nói cũng không ai hiểu nhau, không cần tức giận với anh, tức giận sẽ hại đến cơ thể, bình tĩnh không tức giận !

Hít sâu mấy hơi, tôi lại tập trung sự chú ý tiếp tục làm bài tập. Không dễ gì mới bình ổn tâm trạng, hình như bụng nhỏ bị một thứ gì đó đập vào, có chút đau nhói.

Tôi ở trường học đã không ăn được gì, lúc này bụng nhỏ lại có động tĩnh, tôi càng cảm thấy bụng đói cồn cào.

Đột nhiên bên cạnh lóe lên một bóng đen, Quỷ Vương Dạ Quân đã chạy đến bên tôi, bàn tay lớn của anh đặt trên bụng tôi, tôi chưa kịp phản ứng đã nhảy dựng lên, chân sau vấp phải chân ghế, cả người mất đi trọng tâm, cả người và ghế đều ngã ra sau.

Tôi hét lớn lên, hai tay vùng vẫy trong không khí, muốn nắm lấy một món đồ gì đó để duy trì sự cân bằng, trong lúc luống cuống tôi đã nắm lấy cánh tay của Dạ Quân, mà khuôn mặt tà mị của anh cũng dần phóng to trước mặt tôi.

“Hấp ta hấp tấp, sớm muộn gì em cũng té thành tên ngốc!” Dạ Quân đỡ chiếc ghế, trầm giọng quát.

“Ai hấp tấp chứ, là ai lúc nãy đã dọa tôi giật mình! Nếu không phải anh đột nhiên xuất hiện, tôi sẽ bị dọa đến vậy sao?” Tôi lớn như vậy chưa từng chịu uất ức: “Anh có phải là đàn ông không vậy, lúc xảy ra chuyện chỉ biết trách mắng tôi, tránh ra đi.”

Quỷ Vương Dạ Quân cúi đầu, tầm mắt rơi vào bụng nhỏ của tôi: “Bắt đầu từ lúc nào?”

Tôi hét toáng lên: “Hôm nay!”

Quỷ Vương Dạ Quân nhíu mày đăm chiêu, vẻ mặt bắt đầu ngưng trọng.

Tôi rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt này của anh, vì vậy tò mò hỏi: “Sao vậy? Có động tĩnh là không tốt sao? Đã trôi qua bốn năm rồi, nếu là người bình thường đã sinh bốn đứa rồi! Tôi nói chuyện với anh đó, có thể nói với tôi một câu được không, nó còn muốn ở trong bụng tôi bao lâu nữa?”

“Ít nhất là ba năm!”

Cái đệch! Trước sau tổng cộng bảy năm, lúc đó tôi đột nhiên cảm thấy cả người đều không ổn, làm gì có người nào mang thai tới bảy năm chứ! “Có cần phải lâu như vậy không?”

Quỷ Vương Dạ Quân không để ý đến tôi, từ trong tay áo bào rộng lớn lấy ra một hộp gấm màu đỏ, được điêu khắc bằng gỗ chế tạo tinh xảo, vừa nhìn đã biết là đồ cổ, có lẽ giá trị của nó không hề ít. Anh lấy một viên châu màu đỏ trong suốt từ trong hộp ra, để trước miệng tôi nói: “Ăn nó đi!”

Nhìn những hạt châu có màu sắc đẹp đẽ, trông giống như những viên kẹo trái cây được mua từ cửa hàng kẹo, vừa nhìn đã thấy rất muốn ăn: “Muốn lấy kẹo để nịnh bợ tôi sao!”

Quỷ Vương Dạ Quân nhướn mày: “Ta hỏi em, có phải ngày hôm nay em vẫn luôn ở trạng thái đói bụng, lúc đó cũng không có hứng thú gì với đồ ăn?”

Mẹ ơi! Sao anh lại biết!

Đột nhiên tôi cảm thấy ghét bỏ viên kẹo trong tay anh, đồ càng đẹp thì càng có độc, tôi vẫn không nên ăn thì hơn: “Tôi không muốn ăn kẹo!”

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.