Tân Nương Quỷ Vương

Chương 491: Chap-491




CHƯƠNG 491: NHẬN LỖI

CHƯƠNG 491: NHẬN LỖI

Khó mà nói những lời âu yếm, còn ngọt ngào như vậy nữa, đây có lẽ là lí do tôi không bỏ được anh!

Lúc này, có người đến gõ cửa, tôi hít mũi một cái, vừa mở cửa ra thì nhìn thấy lại là Thiên Hựu. Tôi nhìn chằm chằm cậu bé, hơi sửng sờ, thằng nhóc này từ lúc nào thì đã biết cách gõ cửa chứ! Trước đây lúc cậu bé đến tìm tôi thì luôn trực tiếp xông vào, bây giờ lại biết lễ phép như vậy, tôi thật sự không quen.

“Ba có ở đây không ạ?”

Tôi gật đầu, để nó đi vào: “Muộn như vậy rồi còn đến, sao thế?”

Thiên Hựu lắc đầu nói: “Không có việc gì ạ, chỉ là nghe nói ba mẹ đi ra ngoài rồi, con qua đây hỏi thăm một chút đã có tin tức gì của Lệ Húc chưa.”

Diệm Thiên Ngạo đứng dậy nói: “Vẫn chưa có, con làm tốt việc của mình là được rồi, những việc khác không cần bận tâm! Con đừng quên, con hiện giờ là Qủy Vương, toàn bộ quỷ giới này đều cần con quản lí, tình trạng hiện giờ của con như vậy, làm sao có thể đủ tư cách làm một Qủy Vương tốt được?”

Giọng nói của anh lạnh lùng mà nghiêm khắc, tôi sợ Thiên Hựu sẽ suy nghĩ lung tung, vội vàng nói: “Ây, thằng bé cũng chỉ quan tâm Lệ Húc thôi nên mới qua đây hỏi, không có việc gì đâu, anh nói nhẹ một chút.”

Diệm Thiên Ngạo không lên tiếng, Thiên Hựu cắn môi cúi thấp đầu, một lúc sau mới nói: “Lệ Húc một ngày chưa trở lại thì con nhất định không còn tâm trạng để làm việc khác, chức Qủy Vương này, con không làm nữa.”

Lời vừa nói ra, tôi biết anh sẽ tức giận, nhìn thấy anh nắm chặt quả đấm, tôi hơi run sợ, chạy vội tới nắm chặt lấy tay của thằng bé: “Thiên Hựu, không được nói bậy, con đã là Qủy Vương rồi, ngồi ở vị trí này, con nên suy nghĩ cho mọi người! Con cũng không còn là một đứa trẻ nữa, không được tùy hứng ngông cuồng, đi về nghỉ ngơi đi!”

Thiên Hựu nhìn chằm chằm chúng tôi rất lâu, nó biết ba nó đã tức giận, cần phải nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn là quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của thằng bé, tôi thở dài nói: “Thiên Ngạo, anh làm gì vậy chứ! Nó là con trai anh, anh hung dữ với nó làm gì, trong lòng nó sẽ rất khó chịu! Anh cũng không nghĩ xem chuyện của Lệ Húc, nó tự trách như thế nào, chỉ một câu nói lẫy mà anh đã muốn đánh nó, anh điên sao! Em hiểu rõ Thiên Hựu hơn anh, lúc đầu bởi vì chuyện của Tử Diên mà nó vẫn chưa gượng dậy nổi, ngoài mặt nhìn thì không sao nhưng tất cả cảm xúc đều giấu hết ở trong lòng, Lệ Húc ở cạnh nó bị bắt đi, anh biết nó khó chịu đến mức nào không, anh đánh, anh đánh được không? Quân tử nói chuyện không động tay, anh biết không chứ?”

Diệm Thiên Ngạo lấy mặt nạ xuống, khuôn mặt khó chịu nói: “Ta vẫn chưa đánh mà!”

Tôi chỉ quả đấm còn nắm chặt của anh nói: “Còn nói không có, nếu không phải em cản lại thì anh đã sớm ra tay rồi, tính khí này của anh, em còn không rõ hay sao?”

Diệm Thiên Ngạo bất đắc dĩ nói: “Được được được, em nói cái gì cũng đúng! Nhưng cho dù nó không thể hiện gì nhưng cũng không thể nói như thế được! Nó là con trai anh, là chủ của Qủy giới thì không nên không có tiền đồ như vậy được.”

Bị kẹp giữa hai cha con bọn họ, tôi chỉ có thể khuyên giải, nếu không thì có thể như thế nào?

Tôi kiên nhẫn nói: “Thằng bé không phải là còn quá trẻ hay sao? Anh cũng đã sống nghìn năm rồi, làm sao đi so đo với nó chứ! Anh đã quá dày dạn kinh nghiệm rồi, còn nó mới làm Qủy Vương được bao lâu chứ, làm sao có thể xử lí mọi chuyện lão luyện được như anh! Con cái là phải dạy dỗ, dỗ ngọt nó, chứ động tay động chân với nó thì chả có tác dụng gì cả, ngược lại thì sẽ phản tác dụng, làm cho nó phản nghịch thêm. Hơn nữa, lúc đầu anh cũng không tốt hơn nó đâu, sau này nếu anh lại dám động tay nữa thì không sợ nó hận anh cả đời sao, anh nghĩ lại những việc ngỗ nghịch mà anh đã làm trước kia xem.”

Chỉ cần tôi nhắc đến chuyện này, Diệm Thiên Ngạo lập tức đầu hàng: “Xem xem, lại nhắc chuyện cũ nữa rồi, đều đã qua rồi, em đừng nói ra nữa được không? Ta đối xử với nó cũng không kém như thế đâu!”

Nghe thế, tôi cũng buộc miệng nói: “Hừ, nếu nói cho anh một cơ hội quay lại, anh vẫn sẽ làm chuyện như thế không? Lấy tính mạng của thằng bé đổi lấy Chung Nhược Hy.”

Lời vừa nói ra, bầu không khí trong nháy mắt liền thay đổi, tôi không muốn nghe câu trả lời của anh, tôi sợ đáp án sẽ làm tôi thất vọng, cũng sợ anh sẽ nói dối, lại lừa tôi!

Một lúc sau, anh sâu kín nói: “Ta từ trước đến giờ không hối hận về những việc mình đã làm.”

Đứng ở lập trường của tôi, nghe thấy anh nói như vậy, tôi vẫn sẽ có chút thất vọng buồn bã, còn có chút tức giận! Ý của anh chính là, cho dù được quay trở lại, anh vẫn sẽ làm như thế sao! Lấy con của tôi để đổi lại mạng sống cho Chung Nhược Hy.

Tôi không cố ý muốn so đo chuyện này, cũng không cố ý nhắc đến chuyện này, nhưng anh vẫn nghiêm túc trả lời câu hỏi như cái gai này trong lòng tôi, mà còn không phải là đáp án tôi muốn nghe, tôi thực sự sắp bị EQ thấp này của anh chọc điên rồi!

Trước đây hậu cung của anh có nhiều phụ nữ như vậy, chẳng lẽ đều chỉ để trang trí thôi sao? Tên này chẳng lẽ từ trước đến giờ vẫn chưa từng thực sự nghiêm túc yêu đương sao? Chỉ làm những việc anh thích làm thôi sao!

Chuyện này cứ như vậy kết thúc, anh cũng không nói gì nữa, cho dù sau đó anh bù đắp tổn thất cho tôi, nói lời ngọt ngào an ủi tôi cũng đều được, nhưng anh vẫn trầm mặc không nói, thật làm cho người ta tức chết.

Tôi hít sâu một hơi, không muốn lúc này đi tranh cãi với anh, tôi cảm thấy lấy cơ sở tình cảm hiện giờ của chúng tôi thì không nên cãi nhau mỗi ngày, tôi cần phải bình tĩnh lại.

Thế là, tôi không nói gì quay người rời đi, Diệm Thiên Ngạo ngược lại nắm lấy tay tôi, hỏi: “Em muốn đi đâu?”

Tôi thật sự muốn trợn mắt, tên khốn kiếp này rốt cuộc là ngốc thật hay là giả vờ, lúc này còn rãnh rỗi để hỏi vấn đề này.

Lúc này, tôi thực sự tức không chịu được, dùng lực hất tay anh ra, nói: “Anh quan tâm tôi làm gì! Tôi không thể tự do được à? Tôi đi đâu còn cần phải báo cáo với anh hay sao?”

Tôi tức giận đi về phía cửa, anh đuổi theo sau, từ phía sau ôm tôi ném trên giường, ấn công tắc đóng cửa lại, nhìn bộ dạng anh lỗ mãng như vậy, tôi nghĩ hôm nay không cãi nhau không được rồi, đây là do anh ép tôi.

“Diệm Thiên Ngạo, anh có ý gì? Anh cho rằng tôi còn là Mạc Thất trước kia à? Tôi nói cho anh biết, cho dù tôi là ai, tôi cũng sẽ không phải là người nghe gì bảo nấy như trước kia nữa, anh uy hiếp tôi cũng không có tác dụng! Biết cái gì gọi là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây không? Trước kia là tôi thật lòng với anh, giống như con ngốc phải chết phải sống cùng với anh, hiện giờ tôi sẽ không ngốc như vậy nữa, anh buông tay ra!”

Diệm Thiên Ngạo khống chế hai tay của tôi, trầm giọng nói: “Không thả! Em nói không sai, mấy trăm năm trước, em làm đều vì ta, hiện giờ sẽ đổi lại, ta vì em mà làm! Dù lên núi đao hay xuống biển lửa, ta cũng sẽ không nhíu mày một chút nào! Nhưng, ta không cho phép em trầm mặc không nói lời nào, không cho phép em lạnh mặt với ta. Em nếu khó chịu thì nói ra, như vậy ta mới biết mình sai chỗ nào, nương tử, ta nhận lỗi được không?”

Tôi nghiêng đầu không quan tâm đến anh, anh nhíu mày, thấp giọng khẽ nói: “Đừng như vậy mà, em nói chuyện đi chứ, ta sai rồi, ta nhận lỗi, được không!”

Tôi vẫn không muốn nói chuyện với anh, anh sờ mặt tôi, nhìn thấy tay của anh quấn băng gạc, lòng tôi mềm nhũn! Nói: “Hừ, dù sao anh nói gì cũng đều đúng hết, tôi không muốn tranh cãi với anh, anh không phải là không hối hận với chuyện mình đã làm hay sao? Vậy nếu như Thiên Hựu không trở lại, anh sẽ áy náy cả đời à?”

Diệm Thiên Ngạo rũ mắt xuống, anh ảm đạm nói: “Thật sự như vậy thì chúng ta cũng sẽ không như hiện tại, thằng bé nếu như không trở lại được, ta cũng không có tư cách nào ở bên cạnh em được.”

Tôi sửng sốt, ý của anh là, nếu như Thiên Hựu không còn sống, anh sẽ buông tay ư?

Trong lòng phức tạp nói không ra lời, tâm tình tôi cũng dần ổn định lại, anh ôm chặt tôi, dịu dàng nói: “Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi.”

Tôi hiểu ý anh nói anh sai là gì, chỉ là anh không hối hận về nhưng việc anh đã làm đó, anh không giỏi nói dối, cho dù là lời nói dối thiện ý thì cũng không dễ dàng nói như vậy.

Từ lúc đầu đến hiện tại, anh cũng chỉ nói dối với tôi một lần thôi.

Ngày thứ hai, tôi đi tìm Thiên Hựu, lo lắng trong lòng thằng bé rất khó chịu.

Đến Minh Điện, lúc nhìn thấy thằng bé đang nghiêm túc xem tấu chương, tôi cảm thấy thằng bé có chút không bình thường, vì vẻ mặt của nó quá mức bình tĩnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.