Tân Nương Quỷ Vương

Chương 490: Chap-490




CHƯƠNG 490: KHÓ CHẤP THUẬN

CHƯƠNG 490: KHÓ CHẤP THUẬN

Cái trận pháp đáng ghét này, tôi phẫn nộ vô cùng! Người linh tộc cả ngày làm những thứ không có ý nghĩa này? Thật là phiền chết người ta mà.

Nói thật, trận pháp này tôi không cảm thấy thật lợi hại, chính là tốn giờ tốn sức càng tốn người, trừ cái này ra, thật đúng là không nhìn ra những thứ khác, người không chút bản lĩnh tiến vào trận pháp này, sớm muộn sẽ bị hao tổn mà chết ở trong.

Tôi nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra nguyên do từ đâu, có thể thật sự phụ nữ sinh con một năm ngốc hết ba năm, tôi cảm thấy mình thật rất ngốc, ngay cả một cách phá trận cũng không nhìn ra được, cho nên còn phải dựa vào tên chết tiệt.

Diệm Thiên Ngạo rất chuyên chú tiêu diệt vong linh, tôi phát hiện anh cũng không suy nghĩ trận pháp, vong linh càng ngày càng nhiều, tôi đã cảm giác mình ứng phó không nổi, liền hướng về phía anh hét: “Lão đầu, anh rốt cuộc có đang nghĩ cách không, tôi sắp không được rồi.”

Diệm Thiên Ngạo đáp lại, bảo tôi đi vào giữa.

Tôi sững sốt một chút, không phản ứng kịp, anh đã tới xốc tôi lên bay lên giữa đống đổ nát, cũng chính là chỗ có vết máu nhiều nhất, những vong linh kia ngoài dự đoán ngừng giữa không trung, nhìn chằm chằm chúng tôi như hổ đói, không nhào tới.

“Aiyo! Không nhìn ra, thật có bản lĩnh.” Tôi vỗ vai Diệm Thiên Ngạo, ha ha nói.

Diệm Thiên Ngạo không hiểu sao liếc tôi, cảnh cáo nói: “Cẩn thận một chút, những vong linh này đều chết tại đây, bọn họ sợ hãi nơi này, cho nên mới không dám nhào lên, nhưng điều này cũng không đồng nghĩa nơi này an toàn.”

Vừa dứt lời, tôi cảm thấy cơ thể mình không động được, đỉnh đầu lạnh lẽo, một thanh trảm đao khổng lồ từ trên trời rơi xuống, nếu chúng tôi không né tránh, nhất định sẽ bị cây đao này chặn ngang cắt đứt.

Tôi kêu lên một tiếng, Lệ Húc không tìm được về, ngược lại bỏ mạng ở chỗ này, thua thiệt quá lớn!

Ngay tại lúc trảm đao bổ về phía tôi, Diệm Thiên Ngạo giơ tay lên cản, thanh đao sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay anh, máu thuận thế chảy ra, nhiễm đỏ da thịt của anh.

Diệm Thiên Ngạo thấp giọng quát lên: “Đi!”

Bước chân tôi nặng lạ thường, nhưng còn có thể cử động, thật vất vả dời ra ngoài phạm vi trảm đao, sau khi lần nữa chắc chắn tôi đã an toàn, mới bay khỏi, trảm đao rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lớn, điếc tai nhức óc.

Tôi không dám nghĩ nếu Diệm Thiên Ngạo tới chậm một chút, có thể tôi không chết cũng sẽ bị thương.

Sau khi rời khỏi cái bệ, những vong linh kia lại nhào tới, Diệm Thiên Ngạo đè tay đang có máu xuống đất, một luồng ánh sáng đỏ xẹt qua, toàn bộ mặt đất vang lên một tiếng nổ, nứt ra rất nhiều kẽ hở.

Một ít ánh sáng tím từ trong khe phả ra, vong linh lơ lửng ở giữa không trung toàn bộ bị hút vào, nghe tiếng vong linh kêu thảm thiết thê lương, tôi bịt lỗ tai lại.

Không bao lâu, xung quanh an tĩnh lại, tôi nhanh chóng chạy đến bên cạnh Diệm Thiên Ngạo, kiểm tra vết thương của anh, một vết sẹo xấu xí ở giữa lòng bàn tay, không ngừng chảy máu ra ngoài.

Tôi vô cùng lo lắng, nhưng bộ dạng anh như không sao nói: “Không sao không sao, em đợi ở đây, ta đi phá trận.”

Nói xong, anh bắt đầu đi vòng quanh cái bệ, đi rồi dừng, không biết đang lần mò cái gì, sau một lát, anh đi tới bên cạnh tôi, tôi phát hiện cảnh vật bốn phía bắt đầu xảy ra thay đổi, toàn bộ không gian đang thay đổi, trong khoảnh khắc đống đổ nát biến thành nhà, hình ảnh đẹp khiến người ta khó có thể tưởng tượng.

Trong nhà khói mù lượn lờ, trong không khí tràn ngập mùi đàn hương nhàn nhạt, trên tường có treo mấy bức tranh, trên đó đều vẽ người linh tộc.

Tôi nghĩ chúng tôi đã rời khỏi trận pháp, nơi này hẳn là chỗ ở của trưởng lão linh tộc.

“Có ai sống hay không, đi ra gặp mặt!” Nghĩ đến mới vừa rồi mình thiếu chút nữa bỏ mạng, lửa giận tôi lên đến ngút trời, hướng về phía nhà trống hét.

“Đây là máu âm thần tinh khiết nhất ta từng nếm, không ngại nói thử coi vì sao tới đây.” Thanh âm mờ ảo vang vọng ở trong phòng, tôi chỉ nghe tiếng không nghe thấy người.

Tay Diệm Thiên Ngạo còn đang rỉ máu, đối với con rùa đen rúc đầu lại càng bực bội muốn giết người. Nếu không phải bây giờ có chuyện cầu hắn ta, thì đã sớm một đuốc đốt nơi này rồi.

Hừ, đợi chuyện này kết thúc, sẽ tới trừng phạt các ngươi! Thù này không báo không phải là quân tử, đường đường là trưởng lão linh tộc, cứ giả bộ như vậy, sao ngươi lên cầm đầu được vậy!

Diệm Thiên Ngạo tỏ ý tôi yên tâm một chút chớ nóng nảy, anh hạ thấp giọng nói: “Giao kèo, nhờ giúp đỡ!”

Thanh âm lúc ẩn lúc hiện: “Có thể tới Quy Khư tìm tôi cũng không phải chuyện nhỏ, thấy người nguyện ý bỏ máu thần, ta sẽ đồng ý giúp đỡ ngươi! Theo khế ước chủ tớ mà làm, chủ nhân, ngươi cần ta làm gì?”

Hả? Tên chết tiệt cho hắn máu khi nào vậy? Người này có phải bị bệnh không vậy!

Sau đó thay đổi suy nghĩ, tôi hiểu rồi, nhất định là mới vừa đứng trên bệ, lúc trảm đao đánh xuống, máu nhỏ xuống trên bệ, người này chắc lúc đó đã hút vào, trận pháp là hắn làm, hắn uống được máu thần không kỳ quái gì.

Diệm Thiên Ngạo trực tiếp nói: “Quỷ vương thứ hai Diệm Lệ Húc sống hay chết? Hắn hiện giờ ở đâu?”

Thanh âm mờ ảo nói: “Ba ngày sau lại tới đây, ta cho ngươi câu trả lời! Ngươi hẳn biết quy tắc ở đây, bất luận thành công hay không, ngươi cũng chỉ có ba cơ hội, bây giờ ngươi hỏi hai vấn đề, cho nên, ngươi còn có một cơ hội nhờ giúp đỡ! Ta hy vọng ngươi mau sớm xong việc, ta cũng phải bế quan tu luyện cho tốt.”

Diệm Thiên Ngạo lên tiếng, không nhanh không chậm nói: “Linh tộc làm việc đáng tin, hy vọng ngươi sẽ không để cho ta hối hận việc dâng ra máu thần! Nếu như trưởng lão linh tộc cũng làm việc bất lợi, như vậy danh tiếng tộc các người cũng bị hủy như vậy! Ba ngày sau, ta sẽ đến nghe tin tức, còn lại, sau này hãy nói.”

“Được! Đi thong thả!”

Sau khi rời khỏi Quy Khư, tôi hỏi lão đầu. “Anh thật tin tưởng trưởng lão đó sao? Ngay cả mặt mũi cũng không thấy, hắn thật sẽ tra được tung tích của Lệ Húc sao, sẽ không gạt chúng ta chứ!”

Diệm Thiên Ngạo sờ mặt của tôi nói: “Tất cả cũng là vì Lệ Húc, dày vò thêm cũng không có cách! Bất kỳ cơ hội nào cũng phải thử, không làm không phải càng không có manh mối sao?”

Đạo lý này, tôi đương nhiên biết, nhưng tôi chính là đau lòng cho anh. Không biết có phải trực giác tôi sai lệch hay không, tôi luôn cảm thấy anh muốn đền bù những áy náy với Lệ Húc lên trên người Lệ Húc.

Ban đầu lúc anh lấy mạng Thiên Hữu đổi lấy cho Chung Nhược Hi sống lại, tôi thật sự là hận anh thấu xương, nhưng bây giờ, hận thù đã sớm hóa thành hư không, Thiên Hữu sống rất tốt, tôi hy vọng anh có thể sống chung thật tốt với Lệ Húc, một nhà chúng tôi mãi mãi không rời xa nhau.

Xuống quỷ giới, tôi tự mình giúp tên chết tiệt xử lý vết thương, không nghĩ tới thanh trảm đao kia sắc bén như vậy, vết thương đều thấy cả xương dưới da, nếu như khi đó anh không đón lấy trảm đao đó, cả bàn tay này đều không còn.

Lúc băng bó vết thương, mắt tôi đỏ lên, mặc dù biết anh sẽ không chết, nhưng tôi chính là rất khó chịu, tìm kiếm yên bình cả một đời, nhưng đến bây giờ cũng không được như ý.

“Đang yên lành tại sao lại khóc! Lệ Húc không có việc gì, em không thể yếu ớt như vậy.” Diệm Thiên Ngạo sờ đầu tôi ôn nhu nói.

Tôi không khống chế được ngã nhào trong ngực anh, nghẹn ngào nói: “Tôi không phải đang lo lắng cho Lệ Húc, tôi lo lắng cho anh! Lão đầu, anh thành thật nói đi, chờ chúng ta tiêu diệt người áo đen, sau khi cứu về, có phải là có thể bình an sống qua ngày hay không? Tôi chỉ muốn một cuộc sống yên bình tại sao lại không được chứ? Tôi biết anh không đi làm Thiên Đế, chính là muốn trôi qua yên ổn, nhưng vì cái gì ông trời lại không chịu thỏa mãn chúng ta?”

Diệm Thiên Ngạo sờ tóc tôi thở dài nói: “Được rồi, đều là ta không tốt, luôn để cho em lo lắng sợ hãi! Em yên tâm, ta nhất định sẽ tìm Lệ Húc, tiêu diệt người áo đen! Chỉ cần ta không chết, mặc kệ bao nhiêu năm, ta sẽ không để cho em chịu uất ức, ta muốn suốt đời suốt kiếp ở bên cạnh em, quyết không phụ em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.