Tân Nương Quỷ Vương

Chương 486: Chap-486




CHƯƠNG 486: TÔI LẠI MANG THAI RỒI

CHƯƠNG 486: TÔI LẠI MANG THAI RỒI

Khi tôi và Diệm Thiên Ngạo từ không gian thần bí kia ra ngoài thì đỉnh tầng tháp đã bị phá hủy hoàn toàn, Thiên giới vô cùng loạn.

Tôi cho rằng thế giới bên ngoài sẽ nghiêng về một phía, Thiên đế sẽ chiếm hoàn toàn phần thắng nhưng sự thật lại không như vậy. Tôi nghi ngờ thực lực của Yên Vũ Hề, tiếng đánh nhau của Thái Bạch và Văn Khúc Tinh lần lượt vọng tới, Thiên đế từ chức vị cao bị kéo xuống ngựa.

Có lẽ trên trần đời này không có ai đáng để anh ta sợ cả, nhưng chỉ có duy nhất một mình Yên Vũ Hề là người anh ta kiêng kỵ. Có thể nói Yên Vũ Hề là đồng minh của anh ta nhưng cũng là cái gai trong lòng, kiêng kỵ thực lực và quyền thế của anh ta cho nên mới lúc nào cũng ở chung với nhau. Nhưng kết quả vẫn là bị cái gai trong lòng này hủy diệt!

Khi Thiên đế bị chúng tôi bao vây trùng trùng điệp điệp ở điện Ngọc Thanh, anh ta vẫn cao cao tại thượng ngồi trên bậc thang, tóc tai lộn xộn, trên người đầy máu, vẻ mặt lạnh lùng không nhìn ra một tia cảm xúc.

Anh ta không có dáng vẻ hăng hái nên có của bậc Vương giả, cũng không có vẻ tuyệt vọng của phạm nhân mà lạnh nhạt như thể chuyện xảy ra khi nãy chỉ là chuyện bình thường.

Anh ta nói với mọi người: “Từ lâu tôi đã nghĩ đến sẽ có ngày này, cũng chỉ như vậy tôi mới có được sự giải thoát thật sự.”

Khi tôi hỏi anh ta có phải người áo đen không, anh ta cho tôi một nụ cười mê hoặc: “Cô chưa bao giờ tin tưởng ta cho nên cô cảm thấy ta là như vậy, phải không!”

Tôi vẫn chưa biết anh ta phạm phải sai lầm gì, vì sao Mạt Nham và Phương Thiên Hoa đều trở thành vật hy sinh cho sự sai lầm này, cho nên tôi lại hỏi anh ta vấn đề như vậy một lần nữa: “Rốt cuộc anh đã làm gì mà nhất định phải để Mạt Nham và Phương Thiên Hoa chết?”

Thiên đế cúi đầu cười yếu ớt, anh ta nói: “Sát thần! Một vị thần chống lại ta, muốn rời khỏi Thiên giới, ta lỡ tay giết anh ta! Mạt Nham và Phương Thiên Hoa đều nhìn thấy, vì để bọn họ giữ bí mật, ta đã cho họ cơ hội bất tử, nhưng bọn họ vĩnh viễn không thể lộ mặt trước người phàm tục! Sau này bọn họ vẫn vì chuyện của Tạ Linh Côn và Tinh Hàn mà xuất hiện, cho nên bọn họ không thể sống, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật.”

Điều này là thật sao?

Vậy vị thần mà anh ta giết nhầm đó là ai? Nếu như anh ta không phải người áo đen vậy phải cân nhắc lại mục đích của người áo đen đó một lần nữa rồi!

Nếu như người áo đen luôn nghĩ mọi cách để đẩy Thiên đế vào chỗ chết, thả Tinh Hàn rồi cứu Mạt Nham với Phương Thiên Hoa ra, một khi bọn họ lộ diện, Thiên đế sẽ cảm thấy sợ hãi, khi đó nhất định sẽ ra tay giết người diệt khẩu.

Như vậy, mục đích của người áo đen là muốn Thiên đế hiện nguyên hình, mục đích của anh ta không phải Mạt Nham và Phương Thiên Hoa, mà là Thiên đế!

Sau khi Thiên đế trả lời câu hỏi của tôi rồi hét lớn một tiếng ‘Kết thúc rồi, tất cả đã kết thúc rồi’ thì tự cắt mạch máu mình, toàn bộ long khí bảo vệ cơ thể đều tan rã. Anh ta chết trong tay chính mình, chỉ là đến cuối cùng anh ta vẫn không thừa nhận mình có phải người áo đen đó hay không.

Từ đầu đến cuối Diệm Thiên Ngạo đều giữ thái độ bình tĩnh, con ngươi đen thâm thúy mà u ám.

Tôi hiểu anh ấy, anh không phải một người sẽ để lộ cảm xúc trước mặt mọi người. Anh đang ẩn nhẫn, mọi sự bình tĩnh đều là giả vờ mà thôi.

Chuyện của Thiên đế và chuyện Thiên giới, sau khi bàn bạc đã quyết định giao cho Yên Vũ Hề. Cái sọt anh ta chọc ra để cho anh ta tự mình dọn dẹp đi, dù sao anh ta cũng là người vô cùng rảnh rỗi, hơn nữa Thiên giới cũng không còn vị thần nào uy vọng hơn anh ta, cho nên chuyện này giao cho anh ta không có vấn đề gì.

Khi tôi và Diệm Thiên Ngạo về đến Quỷ giới, anh mới gỡ bỏ lớp ngụy trang để lộ ra vẻ tuyệt vọng bi thương. Nói thế nào thì anh và Thiên đế cũng là anh em ruột, cũng không có ai nhìn thấy người thân mình chết mà còn có thể vui mừng hớn hở được cả.

Cảm xúc này tôi rất hiểui

Khi chỉ có hai người, tôi đã thử hỏi anh có muốn lên Thiên giới làm người đứng đầu tam giới không, anh kéo tôi vào lòng nói anh sẽ không thử nghiệm cảm giác thống khổ đó, cho dù vị trí Thiên đế rất chói mắt nhưng cũng là nơi khiến người ta mê hoặc tâm trí.

Một khi ngồi lên vị trí đó sẽ phải lấy Thiên hạ chúng sinh làm chủ, nhiệm vụ chính là bảo vệ Thiên hạ, như vậy anh sẽ không bảo vệ được người bên cạnh mình. Minh quân không phải một chức vụ dễ dàng đảm nhận.

Tôi dựa vào lòng anh, ai thích vị trí đó thì lên mà làm đi, dù sao tôi cũng không muốn làm, tôi chỉ cần sống tốt ngày tháng của bản thân là được rồi!

Diêm Thiên Ngạo ôm tôi, trầm mặc rất lâu, đột nhiên anh hứng khởi hỏi ở trong không gian thần bí kia, khi tôi giết linh thể Thiên đế đã nhìn thấy gì?

Tôi chần chừ không biết có nên nói thật hay không, dù sao tâm trạng của anh lúc này, nếu nói về chủ đề kia cũng không phù hợp lắm.

Diệm Thiên Ngạo nhìn ra tâm tư của tôi, xiết chặt cánh tay: “Nói đi, không sao đâu, ta muốn biết sâu trong ký ức anh ấy cất giấu điều gì.”

Tôi thở dài một hơi: “Ký ức đáng quý nhất của anh ta là ký ức khi hai người còn nhỏ! Trước khi anh ta trở thành Thiên đế.”

Tôi giết Thiên đế đã nhìn thấy chuyện khi còn nhỏ của anh ta và Diệm Thiên Ngạo. Khi đó, Thiên đế nói với lão già anh ta muốn làm Thiên đế, muốn trở thành người mà mọi người đều kính trọng, anh ta muốn bảo vệ moi người, bảo vệ người thân của mình, chỉ có kẻ mạnh mới có thể làm được những điều này, cho nên anh ta muốn làm một kẻ mạnh.

Nhưng cuối cùng, anh ta làm kẻ mạnh rồi lại không thể bảo vệ người nhà, cũng không tán thành Thiên hạ.

Diệm Thiên Ngạo không nói gì, chỉ lặng lẽ hôn lên cổ tôi, đẩy tôi xuống giường rồi từ từ cởi sạch quần áo tôi.

Tôi có thể cảm nhận được sự kìm nén của anh lúc này, cũng có thể cảm nhận được sự thống khổ của anh, cho nên tôi cố gắng hết sức phối hợp cùng anh. Không quan tâm điều gì khác, chí ít tôi hy vọng trong giờ phút này anh có thể quên đi tất cả bi thương, để anh cảm nhận được khoái lạc mà tôi mang lại cho anh!

Khi anh tiến vào trong cơ thể tôi, tôi cảm nhận được sức lực của anh, tôi dường như bị anh xuyên qua khó mà chịu đựng.

Diệm Thiên Ngạo thấy tôi nhíu mày, ngừng lại, ôn nhu hỏi: “Làm em đau sao?”

Tôi cười lắc đầu: “Không phải, cảm giác này không tệ! Sao có thể đau được? Phải là khoái lạc mới đúng chứ!”

Trong lời nói mang theo sự trêu đùa không gì sánh bằng khiến anh cũng không kìm được động tác: “Nếu như khó chịu thì nói cho ta, nếu không ta sẽ không dễ gì mà dừng lại đâu!”

Tôi nắm chặt vai anh rồi cùng anh trầm luân đến cùng!

Lần này anh rất dũng mạnh, tôi đã không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc nữa rồi, người đã mờ mịt nhưng vẫn không quên nói với anh, mình rất thoải mái, cảm giác rất tuyệt, khiến anh càng thêm thể hiện bản lĩnh bản thân, đưa tôi rong ruổi chiến trường.

Tôi phóng túng anh như vậy chỉ là muốn nói với anh, chỉ có tôi mới nuông chiều anh như vậy, biết khi anh buồn đau cần thứ gì, cũng chỉ có anh có thể khiến tôi không so đo bất kỳ chuyện gì.

Sau trận chiến Thiên giới, Yên Vũ Hề lên làm Thiên đế, lý do của anh ta rất đặc sắc, đó là chỉ vì muốn cảm nhận một chút mùi vị của vạn kiếp bất phục.

Nhưng nghe nói Tây Vương Mẫu không đồng ý, nói anh ta là người chơi bời lêu lổng, hoa hoa công tử ương bướng, ngang ngạnh không làm được Thiên đế. Nhưng Yên Vũ Hề cũng là người không coi ai ra gì, không nghe những lời nói vớ vẩn, cứ ngồi vững vị trí đó đã. Chuyện tôi không ngờ là, đám người Thái Bạch lại lên tiếng ủng hộ, có thể thấy những lúc chúng ta không nhìn thấy, anh ta cũng không phải nhàn rỗi không làm gì.

Loài người trên nhân gian thích nói bà Tây Vương Mẫu và Thiên đế là một đôi, thực ra bọn họ cũng không phải vợ chồng, cũng không phải quan hệ mẹ con. Hai người này ai nấy đều có mưu kế của mình, hoàn toàn không ăn khớp với nhau.

Chuyện của Thiên giới là như vậy, Thiên hạ cũng thấm thoắt thái bình trở lại.

Tôi, lại mang thai rồi!

Chuyện này thật sự nằm ngoài dự liệu của tôi!

Từ lúc tôi có thai, Diệm Thiên Ngạo không cho tôi đi đâu hết. Hiện nay Quỷ giới đã có Thiên Hựu lo liệu, Quỷ vương tiền nhiệm là anh nhàn rỗi muốn chết, ngoài việc tự mình đúc thân thể thì anh đều vây quanh tôi.

Trước đây sao tôi không phát hiện ra anh lại dính người như vậy. Bây giờ anh từ chức trở thành Quỷ đế, nhìn quan hàm danh hiệu uy danh như vậy nhưng anh lại cả ngày chỉ ăn rồi lại uống, không quan tâm bất kỳ chuyện gì, như vậy thật sự được sao?

Diệm Thiên Ngạo trở về, người vui vẻ nhất chính là Thất Dạ!

Nhưng khi anh ta nhìn thấy Diệm Thiên Ngạo chui ra từ miếng ngọc bội trắng đã suýt chút nữa cảm động đến ngất đi. Tôi đã biết vì sao anh ta lại thất lễ như vậy rồi.

Phải biết trước đây Thất Dạ chỉ cần hầu hạ một mình Diệm Thiên Ngạo là được rồi, sau này không biết thế nào lại bị Thiên Hựu phái đi thu hồn cùng lão Hắc. Đó chính là khổ sai, cả ngày chạy bên ngoài còn phải khổ sở dầm mưa giãi nắng, anh ta là tổng quản được nuông chiều từ nhỏ sao có thể làm được.

Bây giờ Diệm Thiên Ngạo không chết mà sống lại nên anh ta đương nhiên hy vọng có thể tiếp tục được ở bên anh hầu hạ. Đương nhiên để anh ta hầu hạ Thiên Hựu cũng được, dù sao không cần chạy loạn Đông Tây Nam Bắc cùng lão Hắc là được rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.