Tân Nương Quỷ Vương

Chương 480: Chap-480




CHƯƠNG 480: MUỐN MẠNG BÀN ĐÀO

CHƯƠNG 480: MUỐN MẠNG BÀN ĐÀO

Nửa tháng? Khi đó, có lẽ tôi cũng về Quỷ giới rồi, xem ra không có phúc khí này. Tôi cũng không muốn không có việc gì liền chạy tới Thiên giới. Nơi này với tôi mà nói không có lý do đáng giá gì để ở lại.

Ở lại mấy ngày cuối cùng chào đón yến tiệc bàn đào, bình thường tiểu tiên không có tư cách tham gia hội họp lớn như vậy. Người đến đều là nhân vật Thần cấp, đương nhiên cũng có những cấp bậc kia không đến, nhưng tiểu tiên có hậu thế vững chắc cũng sẽ ở nơi như vậy.

Các thần tiên tụ tập tại Ngọc Thanh Điện, sau khi ngồi xuống, rượu ngon trong nhà mang ra hầu hạ, mỹ nữ nhẹ nhàng nhảy múa. Những lão sắc quỷ kia thì vừa uống rượu vừa nhìn chằm chằm những thiếu nữ dáng vẻ thướt tha mềm mại này, nhìn không chuyển mắt, chỉ thiếu là không có chảy nước miếng.

Đây là lần đầu tiên tôi tham gia yến tiệc bàn đào, phúc lợi như vậy không phải lần nào cũng có. Nghe đồn hương vị của yến tiệc bàn đào tuyệt không thể tả, sau khi ăn còn rất nhiều chỗ tốt. Cụ thể có nhiều tác dụng gì, tôi không biết, chỉ nghĩ nếu đã đến, liền ăn mấy cái rồi trở về, cũng không lỗ.

Đi vào Ngọc Thanh Điện, mọi ánh mắt đều tập trung trên người tôi. Những người kia nhìn tôi không vừa mắt, có lẽ không một ai chú ý tôi như vậy. Tôi khinh thường ở chung phòng với những người này. Trước mắt phải tìm một chỗ trống để ngồi xuống vui vẻ xem náo nhiệt của yến tiệc bàn đào.

Nhưng liếc nhìn lại, có vẻ như trên điện đã không còn chỗ ngồi, người tới không ít. Có lẽ đều là đến xem miễn phí yến tiệc bàn đào.

Vị trí trên điện đều là hai người một bàn, tôi xem xét một vòng tìm được một chỗ trống liền đi tới.

Chỗ trống bên cạnh đã có người, tôi có chút do dự, suy nghĩ có muốn ngồi hay không. Ngọc Thanh Điện đột nhiên trở nên im lặng, Thiên Đế chưa đến, chỉ có một mình tôi đứng, có chút kỳ quái.

Ai, tôi cũng là bất đắc dĩ, thật ra tôi cũng không phải rất muốn ngồi cùng với Yên Vũ Hề. Nhưng toàn bộ trên đại điện, thật sự không còn chỗ trống nào khác, những người kia yên lặng cũng là vì nguyên nhân này. Chính là muốn nhìn xem rốt cuộc tôi có dám ngồi hay không ngồi.

Yên Vũ Hề che mặt, Thiên giới có thể có người không cho người khác xem mặt ngoài anh ta ra, đúng là không có ai. Tôi chỉ cảm thấy người này rõ ràng là một người đàn ông không có chút khí chất đàn ông nào cả. Không muốn lộ mặt liền mang mặt nạ là được rồi, làm khăn che mặt của phụ nữ ;à có ý ? Thật là làm màu!

Dưới tình huống bình thường, Yên Vũ Hề cực ít tham gia yến hội như này. Bây giờ lại chạy tới tham gia náo nhiệt cũng là kì lạ, không hiểu vì sao anh ta lại đến, dù sao cũng không liên quan tới tôi.

Thiên Đế giá lâm!

Ô Hải hô lên một tiếng, tôi không thể làm gì khác hơn là kiên trì ngồi cạnh Yên Vũ Hề. Mặc kệ anh ta có vui hay không, dù sao tôi cũng đã ngồi xuống, anh ta có thể làm gì được tôi.

Các thần tiên sau khi nhìn thấy Thiên Đế liền hành lễ bái, sau khi Thiên Đế ngồi lên ngai rồng, khẽ đưa tay nói: “Chúng ái khanh ngồi xuống, hôm nay chính là yến tiệc bàn đào, không cần đa lễ.”

Sau khi chờ tất cả mọi người ngồi xuống, giọng nói của Yên Vũ Hề thanh âm truyền vào tai tôi: “Người khác cũng không dám kề vai sát cánh ngồi cùng bổn quân, lá gan của cô cũng không nhỏ, không sợ tôi sao?”

Tôi quay đầu nhìn mắt anh ta, anh ta cúi thấp đôi mắt xuống, căn bản không có liếc tôi lấy một cái. Tôi phát hiện vừa rồi anh ta nói chuyện với tôi, giống như cũng chỉ có một người có thể nghe được, hẳn là anh ta dùng âm thuật với tôi?

Tôi không có động đến anh ta, cũng đã ngồi xuống rồi, chẳng lẽ anh ta còn muốn đuổi tôi đi. Lại nói một bàn vốn là hai người ngồi, một mình anh ta chiếm vị trí của hai người, không biết xấu hổ sao?

Theo Thiên Đế vào điện còn có một người phụ nữ, hẳn là phụ nữ Thiên Đế đem tới. Cô ta và Thiên Đế mặc kim bào giống nhau, trên đầu đội mũ phượng. Từ trước đến giờ chưa từng thấy người này, hình như Thiên Đế cũng ít khi mang theo phụ nữ xuất hiện bên cạnh. Lúc này sao lại mang theo phụ nữ xuất hiện?

Thiên Đế nói vài câu đơn giản, không phải cùng chúng thần bên người nói chuyện phiếm hai câu. Nói thật yến hội như vậy thật sự rất nhàm chán, nhưng Thiên Đế mời không thể không đến.

Tôi nhìn thấy Nương Nương Khang ngồi bên cạnh Lý Thiên Vương không ngừng rót rượu, nháy mắt với anh ta. Vẻ mặt kiều mị kia, tôi cũng thấy sợ.

Lý Thiên Vương đại khái là bị làm phiền, anh ta đưa tay ôm quyền nói: “Thiên Đế, thần có việc muốn nhờ.”

“Nói.”

Lý Thiên Vương ho khan nói: “Tôi và Vũ Hề đang đi tìm một đồ vật bên người ở phía đông tây. Mấy ngày trước vô ý làm thất lạc ở chỗ anh ta, không biết…”

Giọng điệu bình thường, Lý Thiên Vương liền dừng lại. Thiên Đế rất thông minh, anh ta chuyển hướng sang Yên Vũ Hề nói: “Vũ Hề, có chuyện này sao?”

Yên Vũ Hề thản nhiên nói: “Quả thực có chuyện như vậy. Nhưng đồ vật kia không phải của Lý Thiên Vương, mà là của bất nam bất nữ bên cạnh anh ta. Anh ta muốn lấy về, tự mình đi Thần Các mà lấy. Chẳng lẽ còn muốn tôi mang trên người mỗi ngày.”

Yên Vũ Hề tại trước mặt Thiên Đế không có tự xưng bổn quân, nói chuyện ngữ điệu cũng là không kiêu ngạo, cũng không hèn mọn, hương vị nói không nên lời.

Thiên Đế gật đầu, để Nương Nương Khang tự mình đi lấy.

Nhìn bộ dạng tức nghẹn của Nương Nương Khang, tôi liền muốn cười. Mặc kệ rốt cuộc anh ta là nam hay là cái gì, mặc kệ nam hay nữ, anh ta cùng giống như vợ bé.

Vui chơi giải trí không sai biệt lắm hơn một canh giờ qua đi, bầu không khí ở yến hội cũng không khác biệt lắm, Thiên Đế sai người mang đào lên.

Trời ơi, đây là lần đầu tôi nhìn thấy đào tiên to như thế. Giống như cái bát, như nước trong veo, nhìn rất muốn ăn.

Một bàn hai cái, đặt ở bên trong một cái đĩa gỗ. Yên Vũ Hề không nhúc nhích, đương nhiên tôi cũng không dám động rồi.

Cấp bậc anh ta cao hơn tôi, đương nhiên anh ta chọn trước rồi.

Tôi nhìn những người khác, trực tiếp cầm lấy đào tiên nhét vào trong miệng. Động tác nhẹ nhàng ngược lại ăn rất ưu nhã, đào tiên kia vừa để lên môi liền hóa thành một đạo quang tự mình bay vào trong miệng, gốc rễ cũng không cần cắn.

Bàn đào chính là bàn đào, quả nhiên không tầm thường. Nhìn thấy những người kia hài lòng, giống như nhặt được món hời, khoa trương đều có thể đi làm diễn viên. Đào tiên này thật sự ăn ngon như vậy sao?

Tôi bắt đầu tò mò, lúc này Yên Vũ Hề lần nữa sử dụng âm thuật nói: “Cái này báo cho cô biết, cô không thể ăn.”

Lời này không nói tôi còn không có ý nghĩ lớn, anh ta nhắc tới, tôi liền không cam tâm tình nguyện. Dựa vào cái gì không cho tôi ăn, một bàn hai cái, mỗi người một cái, làm sao có thể đều thuộc về anh ta.

Nghĩ tới đây, tôi cầm lấy một đào tiên liền đưa vào trong miệng. Yên Vũ Hề muốn ngăn lại nhưng không có ngăn lại, đào tiên bay vào trong miệng tôi: “Anh làm gì vậy? Trên bàn không phải còn một quả sao? An nhất định phải đoạt từ trong miệng tôi sao?”

“Ngu xuẩn.”

Nói xong, Yên Vũ Hề quăng tôi lên liền chạy ra ngoài, vừa tới cửa đại điện, liền nghe Thiên Đế nói: “Vũ Hề, anh muốn làm gì? Thân phận của cô ấy anh không biết sao? Lôi kéo như vậy không sợ lời qua tiếng lại sao?”

Yên Vũ Hề dừng bước lại, hất tay tôi ra, tôi không hiểu anh ta muốn làm gì. Đột nhiên dắt tôi chạy, lại đột nhiên buông tay, rốt cuộc muốn làm gì?

Nhưng trên điện nhiều người như vậy, đang ở ngay trước mặt bọn họ, anh ta dắt tay tôi quả thực không đúng. Không chừng một lúc nữa nhóm người Lý Thiên Vương kia lại muốn giở trò xấu nói huyên thuyên.

Yên Vũ Hề hướng về phía trời nói: “Tôi sợ cái gì? Chính trực không sợ bóng nghiêng. Chẳng lẽ tôi còn phải vì miệng người khác mà sống. Quá để ý ánh mắt của người khác, sống không mệt mỏi sao?”

Tôi cảm thấy lời nói này của anh ta là có thâm ý khác, trong thời gian ngắn tôi không hiểu rõ. Chỉ cảm thấy anh ta và Thiên Đế đang đối mặt, không ngừng cọ sát ra tia lửa.

Trong lúc tôi đang xem trò hay, trong đầu đột nhiên xuất hiện một kết giới rõ ràng. Hơn nữa có một lực lượng không ngừng va đập vào kết giới kia. Tôi biết đó là ký ức sư phụ phong ấn giúp tôi.

Tại sao có thể như vậy?

Chỗ phong ấn ký ức xuất hiện kinh mạch, vừa rồi tôi đào tiên, chẳng lẽ là do đào tiên kia đang giúp tôi khai thông kinh mạch. Đồng thời cũng giúp tôi mở ký ức phong ấn.

Không xong rồi.

Lực lượng trong cơ thể không ngừng tiến sâu vào nguyên thần của tôi. Tôi cảm thấy nguyên thần của tôi bị xé nứt giống như đau đớn khó nhịn, khiến toàn thân tôi không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Tôi không muốn trước mặt chúng thần biểu hiện ra nửa điểm không thích hợp, cố nén nói: “Thiên Đế , tôi có chút không thoải mái, đi trước một bước.”

Không đợi Thiên Đế đồng ý, tôi lảo đảo chạy ra ngoài, chẳng trách Yên Vũ Hề muốn ngăn cản tôi ăn đào tiên, hóa ra còn có chuyện này.

Đào tiên này thật đúng là cái thứ tốt, không chỉ có thể đả thông kinh mạch và huyệt đạo. Còn có thể tăng tu vi, khó trách những người kia ăn tuyệt không thể tả, nhưng thứ này với tôi chính là đến đòi mạng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.