Tân Nương Quỷ Vương

Chương 479: Chap-479




CHƯƠNG 479: HƯƠNG HOA TÀN

CHƯƠNG 479: HƯƠNG HOA TÀN

"Yên Vũ Hề, anh cảm thấy tôi sẽ tin chuyện ma quỷ của ạn sao? Sư phụ chưa bao giờ nhắc đến anh trước mặt tôi, chỉ là nói tôi thấy anh thì trốn xa một chút, sao hai người lại là bạn? Anh không cần gạt tôi, tôi sẽ không tin anh."

Yên Vũ Hề liếc nhìn tôi đầy khinh thường, anh ta cao cao tại thượng nói: "Cô lo lắng gì chứ? Cô đã gả cho Quỷ Vương Dạ Quân, tất nhiên là có thể hưởng thụ bình an phú quý, còn cái chết của Vệ Tử Hư, cô không cần phải suy nghĩ nhiều. Bản quân nói cho cô biết những chuyện này không phải muốn cướp hết những gì cô đang có."

Nói xong anh ta càng khinh bỉ hừ một tiếng: "Cô đó, đừng nghĩ gả cho Diệm Thiên Ngạo làm vợ bé là chuyện vinh quang gì lớn, đúng lúc những người phụ nữ khác của anh ta đều chết hết thì cô vẫn là một vợ bé, con trai cô kế vị thì sao chứ, chỉ là thân phận hơi cao một chút thôi, cũng tự coi mình là hoàng thái hậu thật sao! Bản quân không thích qua lại với người tâm cơ quá sâu, tìm cô đến đây chỉ là muốn nói rõ ràng thôi."

Yên Vũ Hề này châm chọc khiêu khích tôi, đơn giản chỉ là cảm thấy tôi không muốn mất đi cuộc cống hiện tại mới trốn tránh hiện thực, mặt khác cho rằng những người phụ nữ của Diệm Thiên Ngạo chết, chuyển thế đều là do tôi làm ra, nghĩ là tôi có tâm kế!

Đùa à, sao tôi có thể làm ra chuyện như vậy! Tôi căm hận nói với Yên Vũ Hề không hiểu chuyện gì mà lại nói lung tung này: "Anh không cần ngậm máu phun người, chuyện gì cũng mập mờ không biết rõ, có bản lĩnh thì ở đây bấm tay tính toán xem rốt cuộc tôi có làm những chuyện trơ trẽn mà anh nghĩ không! Đợi anh biết rõ rồi thì quay lại đánh giá tôi! Anh nói anh không thích qua lại với người có tâm cơ, Thiên Đế thì sao? Anh ta bụng dạ thâm sâu đấy, không phải anh vẫn thăm hỏi à! Yên Vũ Hề, anh đừng đứng trước mặt tôi giả vờ, anh đã nói tất cả đều là thật, vậy tôi gánh chịu là được chứ gì! Không phải tôi là hỏa Phượng tinh Vân sao, không sao hết, bây giờ tôi sẽ đến nói hết với Thiên Đế, xem anh ta muốn giết tôi hay thế nào ~! sư phụ bị oan, ít nhất cần phải làm rõ."

Nói xong, tôi đi ngay lập tức, bị Yên Vũ Hề bắt trở lại. Tôi tức giận giơ tay đánh anh ta một chưởng, anh ta vô duyên vô cớ chọc đến tôi, sao tôi phải khách sáo với anh ta!

Thân mình Yên Vũ Hề nhanh chóng tránh thoát, đối với tốc độ công kích của tôi thì tốc độ né tránh của chúng tôi ngày càng khác biệt, giống như là sự khác biệt giữa một người khổng lồ và một đứa con nít, đây chỉ là chỉ tốc độ tránh né của anh ta, vẫn chưa đọ sức phương diện khác.

Sau khi đánh xong, tôi đơn giản bỏ qua, một bên khóc lên: "Có phải anh bị gì không vậy! Không muốn gặp tôi thì để tôi đi, sao còn ngăn tôi!"

Yên Vũ Hề hừ lạnh một tiếng nói: "Đồ ngu ngốc! Cô bại lộ thân phận thì thế nào? Cho dù chắc chắn cô không có ý định báo thù thì sao chứ? Cho dù cuối cùng cô không chết cũng sẽ bị tù chung thân. cô không thể thay Vệ Tử Hư đòi lại trong sạch. Nếu như cô không tin thì cứ đi tìm thượng đế, tôi có thể không nói chuyện này với Thiên Đế là vì cô là đệ tử của bạn tôi mà chừa lại một con đường, với Thiên Đế mà nói thì cô chỉ có hai con đường, chết hoặc bị giam giữ."

Nghe lời anh ta, tôi chậm chạp tỉnh táo lại, lúc trước tôi đã giả thiết hỏi thiên đế, nếu như tôi là hỏa phượng anh ta có giết tôi hay không! Câu trả lời của anh ta là không, nhưng điều kiện tiên quyết là chắc chắn tôi không có lòng báo thù. Không giết tôi không có nghĩa là anh ta sẽ không giam tôi.

Tôi trừng mắt nhìn Yên Vũ Hề nói: "Không phải anh biết có chuyện gì xảy ra sao? Vậy sao không đi tố giác tôi, tôi sẽ không tin anh và sư phụ là bạn, người giống như anh thì quên đi! Tôi sẽ không để tôi nắm được nhược điểm của tôi không buông."

Yên Vũ Hề ghét bỏ nói: "Cô có nhược điểm để tôi nắm? Đối với bản quân cô có giá trị gì để lợi dụng sao? Tố giác cô, chuyện này đúng là bản quân lười làm! Có tin hay không là chuyện của cô, bây giờ cô muốn đi tìm thiên đế thì đi đi, tôi sẽ không cản cô nữa, chỉ là lãng phí nỗi khổ tâm của đồ ngốc Vệ Tử Hư mà thôi, uổng phí một mạng mà thôi."

Tôi nghe anh ta mắng sư phụ tôi là kẻ ngốc thì càng tức giận: "Sao anh lại mắng sư phụ tôi, có anh mới là đồ ngu ngốc, ngu ngốc, hơn nữa là đồ ngốc nhất, là bình hoa nhìn được mà không dùng được!"

Mắng xong một hơi, tôi xoay người rời đi, lúc này anh ta không ngăn tôi nữa.

Đến lúc lớn như vậy vẫn chưa có ai chọc tôi giận như vậy, gần như là tất cả những từ có thể mắng người đều đã dùng cho anh ta hết mà vẫn không nguôi giận được bao nhiêu!

Một người mù đường như tôi lạng chạng trong Thần Các một lúc lâu mới tìm được đường ra ngoài, vừa ra khỏi cửa cảm giác đã thả lỏng hơn rất nhiều, quay đầu nhìn lại hai chữ vàng lấp lánh kia chỉ hận không thể tháo xuống, đưa xuống nhân gian bán lấy tiền tiêu!

Sau khi tỉnh táo lại, tất nhiên là tôi sẽ không đi tìm thượng đế, tôi nói vậy cũng là vì trong lòng bỗng kích động, lời của Yên Vũ Hề không sai, tôi tự động dâng đến cửa thì tất cả những gì sư phụ tôi làm đều uổng phí, anh ta vì bảo vệ tôi mà tự hủy nguyên thần, tôi cũng không thể để anh ta hy sinh vô ích, cho dù Thiên Đế không giết tôi mà giam giữ cả đời thì cũng có gì khác biệt?

Phải biết là bị giam giữ nó khổ hơn cái chết nhiều, nếu thật sự là vậy, còn không bằng chết thoải mái, ít nhất chuyện gì cũng không biết, còn sống thì chỉ có chấp nhận sự giày vò.

Tôi rời khỏi Thần Các không bao lâu đã bị ẻo lả kéo đến một bên, nhìn anh ta, tôi liếc mắt tức giận hỏi: "Muốn gì? Còn muốn đánh một trận nữa phải không?"

Ẻo lả không còn khí thế như ban nãy nữa, vẻ mặt anh ta đau khổ nói: "Cánh tay tôi đâu, bọn họ có trả lại cho tôi không!"

Tôi đưa hai tay ra nói: "Tự xem đi~, trên người tôi có giống cầm theo cái tay gì không? Anh muốn thì đi vào mà hỏi! Hỏi tôi có ích gì chứ? Bây giờ đi vào vẫn còn kịp, nếu như chậm thì có khi bị nướng mất cũng không chừng!"

Ẻo lả sợ đến mức ngồi bệt xuống đất: "Nướng? Trời ạ, rốt cuộc bọn họ là yêu ma quỷ quái gì chứ, lại còn ăn thịt người sao."

Tôi cũng không thèm để ý loại chó cậy nhà gà cậy chủ này, trừ bỏ đá xuống giếng thì cũng không làm được chuyện gì tốt, chỉ có lúc cầu xin người khác thì làm ra dáng vẻ tốt đẹp, xong xuôi thì lập tức trở mặt, tôi mới không thèm giúp anh ta.

Nghĩ vậy, tôi dùng sức đẩy anh ta ra: "Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai? Dù sao thì thần vẫn là yêu thôi, tự anh vào là biết thôi!"

Sau khi quay về sân, nhìn cả vườn hoa cỏ, tôi bỗng nhiên muốn biết tất cả những ký ức đã được phong ấn trong cơ thể mình!

Lời mà Yên Vũ Hề nói, miệng tôi nói không tin nhưng trong lòng đã sớm chắc chắn lời của anh ta, anh ta không phải là loại người ăn no rảnh rỗi không có việc gì gạt người.

Tôi nhìn những đóa hoa kiều diễm, nhìn một chút thì nước mắt chảy ra, muốn ngăn cũng không ngăn được.

Hình ảnh sư phụ trước lúc chết cứ hiện trước mắt tôi, sư đệ đến bên cạnh hỏi tôi làm sao vậy, tôi chỉ nói là hoa thơm quá hun vào.

Cậu ta liếc nhìn hoa lại nhìn tôi, chậm chạp nói: "Sư tỷ, hoa này không màu không vị, chỉ có một ngày trước khi tàn mới tỏa hương yêu mị."

Được rồi, cứ như vậy vạch trần lời nói dối của tôi tốt lắm sao?

Hơn nữa sao tôi biết được trên đời này có loại hoa như vậy! Nhưng mà nhắc đến thì, trước khi sư phụ đều tự mình xử lý những loại hoa này, tôi chưa từng để ý đến, những loại hoa trong viện này ngay cả tên gọi tôi cũng không nhớ, tất nhiên là không biết đây là hoa gì.

Tôi lau nước mắt hỏi: "Cậu đã ngửi mùi hoa này chưa? Mùi thế nào?"

Sư đệ trả lời: "Rồi! Trước khi chị tới thì có một đóa tàn, lần sau thì chắc là nửa tháng sau, nếu như chị tò mò thì tự đến ngửi thử đi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.