Tân Nương Quỷ Vương

Chương 466: Chap-466




CHƯƠNG 466: VỢ QUỶ

CHƯƠNG 466: VỢ QUỶ

Ngườ trung niên nghe vậy lập tức nhảy lên, kéo tôi muốn đi ngay, nhìn bộ dáng gấp gáp của ông ta, phỏng chừng đã bị cô gái đồ đỏ kia doạ cho không ít.

Tôi dặn Tinh Hàn sau khi đóng của thì quay về Bạch Ngọc đợi tôi! Tuy nói chỉ đi xem thử, nhưng cũng không yên tâm để một mình hắn ta lại trong tiệm, dùng tụ hồn đan để khôi phục thần khí, trong đoạn thời gian ngắn sẽ không bị người ta phát hiện, nhưng tôi vẫn lo lắng một mình Tinh Hàn ở quái quán sẽ sảy ra chuyện, vậy nên vẫn nên để hắn ta ở bên mình vẫn tốt nhất.

Theo người trung niên đó rời khỏi quái quán không lâu, Tinh Hàn đã đóng cửa rồi tiến vào trong Bạch Ngọc, động tĩnh của tên nhóc này thật sự không hề nhỏ, khi hắn tiến vào Bạch Ngọc, lồng ngực tôi chấn động một hồi, doạ tôi suýt chút nữa gọi hắn ra.

Nơi người trung niên ở là một căn nhà hiện đại nho nhỏ được xây riêng biệt, ba tầng, còn có cả một hoa viên nhỏ, điều kiện thế này trong thành phố nhỏ bé này cũng được coi là người có tiền.

Người trung niên dẫn tôi vào cửa, nhưng tôi chỉ đứng bên ngoài, phát hiện căn nhà này không đúng lắm.

Đầu tiên, vị trí căn nhà khá là hoang vu, nhà cửa cách nhau rất xa, nghĩ thầm người trung niên này mua nhà ở đây, có lẽ là vì thích thanh tịnh.

Dựa theo phong thuỷ mà nói, vị trí căn nhà của người trung niên này không được tốt lắm, đối diện là một bao đất, phía sau là một con sông, bao đất chất cao bằng căn nhà, chặn ngay trước mắt, phía sau sông ngòi thuộc hệ âm, cái này vừa hay đúng với một câu: “Có vào mà không có ra.”

Nhìn vị trí của những căn biệt thự khác trong tiểu khu, cũng không thấy có cảm giác như của ông ta.

“Bao đất này là có sẵn, hay là khai thác thương nghiệp để lại, chăn ngay ở đây, không tốt lắm.”

Người trung niên nhìn bao đất đó nói: “Nơi đó vốn là một mảnh đất bằng, nhưng sau này được nhà khai phá mua lại, chuẩn bị xây một khu biệt thự, nhưng khai công chưa được mấy ngày đã dừng lại, cũng không biết vì lý do gì. Có vấn đề gì sao?”

Tôi gật đầu, có những lời không tiện nói rõ, nhưng tôi cũng nói khéo: “Vấn đề có nhưng cũng chẳng to tát gì, chỉ là vợ ông không còn nữa, hay là đổi một nơi khác mà ở.”

Người trung niên mù tịt mà nhìn chằm chằm tôi, nghe không hiểu ý tôi nói, bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể giải thích: “Nói thế này đi, bao đất phía trước của vừa hay chặn lại mặt phần mặt dương của căn nhà, nếu ở lại lâu dài, sẽ không tốt.”

Tôi nói khá là uyển chuyển, người trung niên cũng coi như nghe hiểu, ông ta vỗ đùi bốp một cái: “Cái gì? Tôi mời nhiều đại sư đến đây như vậy, chẳng ai nói cái bao đất này không tốt cả, ai cũng nói vị trí cái bao đất này rất đẹp, lẽ nào là tôi bị lừa rồi à?”

Tôi cười khan hai tiếng: “Ông xác định mấy người đó không phải bịm bợm đó chứ? Ông phải tin tôi, cứ mau chóng đổi chỗ khác đi, cái này có liên quan đến mạng người đó! Được rồi, đi vào xem thử đi.”

Tôi không có nói tốt, cũng chẳng nói không tốt, để lại nửa câu mới có cái để nói chứ.

Người trung niên bị tôi doạ không nhẹ, mặt trắng xanh. Cánh tay mở cửa cứ luôn run cầm cập, khó khăn lắm mới mở ra được, ông ta lại nấp vào sau lưng tôi, chậm chạp không dám tiến vào.

Vừa bước chân vào cửa, tôi đã cảm nhận được có mùi âm khí nồng nặc, với cả trong âm khí còn có mang theo địch ý.

Tôi không tiến lên thêm, mà quan sát xung quanh, cảm giác có đôi mắt cứ luôn nhìn tôi chằm chằm.

Tôi đột nhiên ngẩng cao đầu, một khuôn mặt trắng bệch xuất hiện trước mặt, trái tim nhỏ của tôi suýt nữa bị doạ bay ra ngoài.

Cô gái đồ đỏ mà người trung niên nói treo ngược trên trần nhà, hai mắt cứ trợn trắng mà nhìn chằm chằm vào tôi.

m khí trong căn phòng được phát ra từ người cô ta, nói thật lòng, cô ta cũng rất xinh đẹp, nhìn vẫn rất trẻ, tầm muiowf mấy tuổi gì đó!

“Đáng hận, tao đã xử chế một con, lại có một con nữa đến, mày là ai, tại sao muốn đến cướp người đàn ông của tao.”

Cô ta lạnh lùng hỏi, người trung niên không nghe thấy lời cô ta nói, nhưng tôi lại nghe rõ mồm một.

Tôi xoa xoa mũi rồi hỏi người trung niên: “Ông có hình của vợ ông không? Lấy cho tôi xem thử!”

Người trung niên hoảng loạn mà lôi ra cái điện thoại, mở hình vợ ông ta cho tôi xem.

Quả nhiên giống với những gì mà tôi nghĩ, cô gái đồ đỏ này không phải vợ ông ta, vậy tại sao cô ta lại tưởng tôi đến cướp người đàn ông của cô ta vậy? Trừ phi cô gái này chính là mối tình nợ của ông ta.

Nghĩ đến đây, sắc mặt tôi trầm xuống hỏi: “Tôi hỏi ông lần cuối, ông có làm ra chuyện gì thất đức, chẳng hạn như phụ lòng một cô gái, hoặc là hại cô gái nào hay không? Nghĩ cho ký lúc còn trẻ, có làm ra việc gì mà lỡ quên rồi không.”

Người trung niên rất kiên định mà trả lời: “Không có, tuyệt đối không có! Lúc còn trẻ, tôi nghèo rớt mồng tơi, nào có tiền mà yêu đương gì chứ! Về sau ra bên ngoài làm thuê kiếm được chút tiền, liền cưới mối tình đầu làm vợ, căn bản không có người phụ nữ khác.”

Nói đến đây, người trung niên đột nhiên ngừng lại, tôi tưởng ông ta còn có lời nào đó muốn nói, kết quả ông ta chỉ kết thúc ở đấy mà thôi.

Tôi không quan tâm tiếng gào hét của cô gái đồ đỏ đó, tiến vào trong nhà, cô ta từ trên trần nhà nhảy xuống, lao đến trước mặt tôi, một lát sau biến bản thân thành một chiếc đầu lâu, lát nữa lại tạo ra khuôn mặt máu chảy đầm đìa từ thất khiếu ra, vẫn chưa đủ, không phải máu me be bét mắt to miệng rộng, thì là tròng mắt rơi ra một nửa, nói chung tạo ra tất cả những hình ảnh làm người ta khiếp sợ.

Nhưng chẳng cần biết cô ta chỉnh sửa biến hoá thế nào, đối với tôi mà nói chỉ là trò con nít, bà đây là ai, chính là thần tiên đã sống cả trăm ngàn năm đó nhoa, có bão tố gì mà bà chưa từng gặp, còn sợ con oắt con cô sao.

Trưc tiếp phớt lờ sự tồn tại của cô gái đồ đỏ đó, tôi ngồi xuống sofa: “Khẳng định vậy à? Vậy tôi hỏi ông, ông có quen một cô gái tóc dài mắt phượng, môi anh đào, mũi cao nhỏ, cao tương tự như tôi không.”

Tôi quay đầu nhìn cô gái đồ đỏ đang ngồi cạnh tôi làm trò quỷ, nói tiếp: “À, đúng tồi, góc mắt cô ấy còn có một nốt ruồi đen, ông nghĩ thử xem, có ấn tượng gì về cô ấy hay không.”

Người đàn ông rất nghiêm túc mà nghĩ một hồi, trông biểu cảm của ông ta giống như có nhớ ra, nhưng ông ta lại chậm chạp một lát rồi nói: “Cái này chẳng có gì quan trọng cả, tôi thấy không có khả năng đó đâu.”

Tôi cười ha ha hai tiếng, cũng không bức ép ông ta: “Được thôi! Nếu mà ông thấy không cần thiết thì không cần nói! À, đúng rồi, sinh nhậ ba năm tuổi của ông qua chưa?”

Người trung niên nuôt một ngụm nước miếng nói: “Chưa, ngày mốt chính là sinh nhật.”

Tôi hướng ông ta cười ngọt ngào: “Vậy ông còn thời gian một ngày, từ từ mà nghĩ.”

Quẳng ra câu nói đấy, tôi chuẩn bị rời đi, người trung niên vội vàng bắt giữ tay tôi nói: “Tôi nói, tôi nói.”

Phản ứng của ông ta nằm trong dự liệu của tôi, tôi dừng lại bước chân rồi bình tĩnh nhìn ông ta hỏi: “Nghĩ xong rồi à? Vậy thì nói đi."

Người trung niên móc ra một điếu thuốc, châm lửa rồi dùng lực hút lấy mấy ngụm rồi mới chầm chậm nói.

Năm 20 tuổi, trong thôn ông ta ở có nhiễm một loại bệnh dịch, rất nhiều người mắc phải, người chết vô số! Cha mẹ ông ta cũng chết trong chận bệnh quái ác đó.

Vì không có tiền an táng cho cha mẹ, người trung niên bất đắc dĩ, đồng ý với người ta sẽ kết hôn âm, sẽ cố gắng kiếm tiền chi trả phí mai táng!

Người trung niên được giới thiệu cho cưới một cô gái, lúc đó, ông ta đến cả mặt mũi đối phương cũng mặc kệ, chỉ nhìn qua tấm ảnh thẻ lúc kết hôn một cái, cũng chẳng nhớ đối phương trông như thế nào.

Lúc đó một trăm năm mươi triệu cũng không phải con số nhỏ, sau khi an táng cho cha mẹ, người trung niên liền mang theo số tiền thừa mà rời thôn, vào thành làm ăn buôn bán.

“Không giấu gì cô, việc này đã trôi qua mười mấy năm, tôi sớm đã không nhớ nữa, nếu mà không phải ban nãy được cô nhắc nhở, tôi thật sự không thể nhớ ra được! Đại sư, theo ý cô là, cô gái cứ luôn ở trong nhà tôi, chắc sẽ không phải là cô gái đó đấy chứ.”

Xem ra cô gái áo đỏ này thật sự là cô gái mà lúc đó anh ta đồng ý âm hôn, vì tiền mà làm ra loại chuyện này, tôi cũng chỉ có thể nói lá gan của người trung niên cũng lớn lắm đấy.

Vợ quỷ nào có dễ lấy như thế.

“Loại việc âm hôn này không dễ giải quyết, đây là việc của hai người, tôi kiến nghị anh nên nói chuyện đàng hoàng với cô ấy, nếu mà cô ấy đồng ý, thu hồi mối hôn sự này, thì không sao, nhưng nếu cô ấy không đồng ý thì chuyện này chẳng ai giúp nổi.”

Đây là việc nhà người ta, không tiện xen vào.

Phải biết là, ban đầu lúc tôi gả cho Diệm Thiên Ngạo, cũng làm ầm ĩ đến mức không thể đàm phán thêm, nhưng kết quả vẫn không li hôn được.

Người trung niên muốn thoát khỏi vợ quỷ của mình đến vậy, nào đâu có dễ dàng gì. Với cả trông bộ dạng của cô gái đồ đỏ cũng không giống sẽ đồng ý chia tay.

Việc này không dễ làm, giờ bảo tôi hu thập nữ quỷ này thì không vấn đề, nhưng có thu thập hay không? Đây mới là vẫn đề chủ chốt.

Người trung niên nghe vậy trợn to mắt: “Ý của cô là, không quản nữa?”

Ông ta trợn mắt với tôi, tôi có thể hiểu, bị dày vò suốt hai năm, tìm biết bao nhiêu người đến để giải quyết vấn đề, kết quả tiền bỏ ra, nhưng vẫn chẳng đâu vào đâu,bây giờ khó khăn lắm mới gặp được tôi, giống như nhìn thấy hào quang vậy, sau đó, tôi lại phất lờ không quản, ông ta nhất định như điên lên vậy.

Tôi rất đồng tình với ông ta, có lòng tốt mà nói: “Việc này không thể trách người khác, ban đầu là ông tự nguyện cưới cô ta, cô ta cũng coi như kết thành vợ chồng với ông! Nhưng về sau, ông lại cưới một người sống sờ sờ về làm vợ, quên sạch về cô ta, nói thật lòng, cô ta sinh ra ác niệm cũng là chuyện thường.”

Tôi ngừng lại rồi nói tiếp: “Vợ ông vì bệnh mà chết, nói không dễ nghe, hơn phân nửa là có liên quan đến vợ quỷ, với cả những đứa bé bị sinh non của ông, cô ta cũng không thoát được can hệ. Bây giờ ông còn tiếp tục cưới vợ sinh con, cô vợ quỷ của anh không giết chết mới lạ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.