Tân Nương Quỷ Vương

Chương 462: Chap-462




CHƯƠNG 462: DIỄN ĐỦ PHẦN

CHƯƠNG 462: DIỄN ĐỦ PHẦN

Thiên Hựu không cam lòng, thằng bé thở phì phì ngồi xuống, trầm mặt, không kêu tiếng nào.

Sư phụ đứng dậy nói: "Những gì cần nói tôi đã nói. Nếu không có chuyện gì nữa, tôi đi trước. Nếu để Thiên Đế biết tôi ở đây, các người sẽ gặp phiền phức."

Nói vậy tôi mới nhớ tới, lúc sư phụ đưa tôi về, rất nhiều quỷ sai đều nhìn thấy. Một khi tin tức bị truyền ra ngoài, không tới một canh giờ tất cả mọi người đều sẽ biết. Hơn nữa, bây giờ cũng đã qua hơn hai canh giờ, có lẽ chỗ Thiên Đế đã nhận được tin tức.

Giữa lúc tôi chuẩn bị cho sư phụ rời đi, một nhóm thiên binh lớn từ bên ngoài vọt vào, dẫn đầu là Lý Thiên Vương.

Bạch vô thường và Ứng Nguyên canh giữ ở bên ngoài cũng đã bị bọn họ khống chế.

Thiên Hựu tức giận đập thanh xử án quát: "Lý Thiên Vương, ông thật to gan. Ông coi đây là nơi nào mà có thể tùy tiện xông vào như vậy?"

Lý Thiên Vương khinh thường cười to: "Thiên Đế có lệnh, chỉ cần biết tung tích của Vệ Tử Hư, phải lập tức đưa anh ta trở về Thiên giới. Nếu anh ta phản kháng, giết chết không cần luận tội."

Sư phụ đưa mắt liếc tôi một cái: "Đừng lo cho ta."

Nói xong Vệ Tử Hư khẽ lách mình một cái tới sau lưng Thiên Hựu. Anh ta khẽ nhéo cổ thằng bé, uy hiếp nói: "Lý Thiên Vương, có bản lĩnh thì tới đây biết ta đi. Ta tới là muốn nhìn xem ngươi sẽ giết ta như thế nào. Nếu ta chết, thằng bé này cũng đừng nghĩ có thể sống. Ngươi gánh nổi trách nhiệm này sao?"

Lý Thiên Vương nhăn lông mày, giọng lạnh lùng nói: "Ta thấy lúc trước các ngươi nói chuyện rất vui vẻ. Sao đột nhiên lại trở mặt thành thì rồi? Vệ Tử Hư, màn trình diễn này ngươi diễn cũng quá nát rồi."

Tôi thấy sư phụ thật sự không phải muốn áp chế Thiên Hựu, mà chỉ muốn cho người khác thấy quan hệ giữa bọn họ không thân. Anh ta làm như vậy để người khác tin rằng anh ta muốn dùng Thiên Hựu uy hiếp để chạy trốn.

Nhìn ra tâm tư của sư phụ, tôi nói với Lý Thiên Vương: "Họ Lý kia, ngươi không nên nói lung tung. Miệng nói linh tinh ông không sợ sẽ đau lưỡi sao? Người là do chúng tôi bắt được, tốc độ nhanh như rùa của ông sao có thể theo kịp? Vốn dĩ chúng tôi đang đàm phán rất tốt, khuyên anh ta đầu hàng. Ngược lại khá khen cho ông, đầu tiên là làm rối, hiện tại mọi thứ đều bị ông quấy nhiễu, còn làm liên lụy đến con trai tôi. Tôi thấy ông chính là muốn giúp anh ta chạy trốn. Chuyện này nhất định tôi sẽ báo cáo với Thiên Đế xử lý ông."

Lý Thiên Vương không cãi được lời của tôi, lúc đầu ở trên Ngọc Thanh Điện, ông ta nóng lòng muốn chứng minh tôi và Thiên Hựu có quan hệ với Hoàng tộc. Bây giờ ông ta bắt được cơ hội, chắc chắn sẽ không dễ buông tha.

"Cô nói ban nãy các người đang đàm phán? Sao tôi thấy các người đang ngồi uống trà, nói chuyện phiếm. Bầu không khí vui vẻ như vậy, hoàn toàn không giống bộ dạng đầu hàng. Hơn nữa, trên điện cũng chỉ có ba người các cô, quỷ sai đều ở bên ngoài canh trừng, cô nói anh ta đầu hàng, ai mà tin được."

Lý Thiên Vương trừng mắt tiếp tục nói: "Tôi mặc kệ các người đang cố diễn cái gì, hôm nay tôi nhất định phải mang Vệ Tử Hư đi. Anh ta là trọng phạm bị Thiên giới đuổi bắt, Quỷ giới các người không nên nhúng tay vào thì tốt hơn, để tránh rơi vào tội bao che, đó chính là tòng phạm."

Con mẹ nó! Vốn dĩ đã tức giận, ông ta vừa nói như vậy, vô tình châm ngọn lửa trong lòng tôi lên ngút trời.

Không nói hai lời, trực tiếp vọt tới trước mặt Lý Thiên Vương, đánh nhau với anh ta: "Lão khốn kiếp, tôi nghĩ ông cả ngày không có chuyện gì làm nên đoán mò. Hôm nay, bà đây tính cả nợ cũ với nợ mới với ông luôn. Dù sao cả hai đều không ưa nhau, cũng không cần phải ở đó giả mù."

Bình thường dưới tình huống này, tôi sẽ không xúc động như vậy, tôi sở dĩ muốn làm vậy là để cho sư phụ nhân cơ hội hỗn loạn chạy trốn. Nhưng đám thiên binh kia thấy tôi và Lý Thiên Vương đánh nhau cũng không đi lên hỗ trợ. Chẳng qua chỉ vây xung quanh tôi, Thiên Hựu và sư phụ, không cho bọn họ chạy trốn.

Lý Thiên Vương không muốn đánh với tôi, ông ta chỉ né tránh, rồi nói: "Mạt Thất, tôi tới chấp hành nhiệm vụ, không phải tới đánh nhau với cô. Cô tốt nhất nên thông minh một chút, nếu để Vệ Tử Hư chạy mất, trách nhiệm này ai gánh?"

Tôi hừ lạnh một tiếng: "Đương nhiên là ông phải chịu rồi, không tìm được người là do ông vô dụng, liên quan gì tới tôi? Còn nữa, ông muốn bắt người thì cứ bắt, lại còn làm liên lụy đến mẹ con tôi, Lý Thiên Vương, rốt cuộc ông muốn thế nào? Hôm nay ông không nói rõ ràng mọi chuyện, tôi sẽ không để yên."

Tôi đánh một trưởng về phía Lý Thiên Vương, ông ta xảo quyệt né tránh: "Ông chạy cái gì? Tôi không hiểu nổi, mở miệng ra nói chúng tôi bao che ai, có chứng cứ không? Chúng tôi bắt được người, ông nhận được tin tức tới để bắt người, tin tức của ông thật nhanh. Vậy là ông không biết từ đầu là chúng tôi bắt anh ta về? Lý Thiên Vương, ông thật không biết xấu hổ, tại sao tội gì ông cũng đổ lên đầu hai mẹ con chúng tôi? Ông nghĩ rằng không có Diệm Thiên Ngạo, chúng tôi dễ bắt nạt lắm phải không? Tôi cảnh cáo ông, hôm nay ai cũng không thể ngăn cản tôi, tôi không thể không đánh lại ông."

Lúc tôi nói đến đây, tôi dùng ánh mắt liếc về phái Thiên Hựu và sư phụ. Ngược lại Thiên Hựu rất khéo léo phối hợp, cũng không di chuyển. Sư phụ kéo thằng bé đi ra ngoài, thiên binh không dám làm tổn thương Thiên Hựu, vì vậy đành phải đi theo sư phụ rút lui ra bên ngoài.

Lý Thiên Vương muốn bỏ tôi lại để đi bắt sư phụ của tôi, nhưng anh ta bất đắc dĩ bị tôi quấn lấy, không thể thoát thân. Anh ta giận dữ nói: "Mạt Thất, bây giờ tôi không có thời gian để đánh nhau với cô. Cô mau tránh ra, chuyện của chúng ta để sau này rồi nói. Nếu cô còn dám gây rối một lần nữa, tôi sẽ bắt cô về chịu tội. "

Tôi nhổ vào: "Ông thật không biết xấu hổ, dọa ai vậy? Ông là con chó điên sao? Không bắt được lại cắn bừa à? Ông muốn tôi tha cho ông cũng được, xin lỗi trước đi, chỉ cần ông thu hồi lời vu khống hồi nãy là nhận lầm, tôi sẽ thả cho ông đi."

Lý Thiên Vương là người rất có khí chất, làm sao ông ta có thể xin lỗi tôi. Tôi biết rõ điểm này nên mới đưa ra yêu cầu như vậy. Không thèm để ý ông ta có nhận lầm hay không mà chỉ để giúp kéo dài thời gian.

Nói về công phu mồm mép, ông ta không nói lại tôi, cuối cùng vẫn sợ tôi quấy nhiễu, cũng sợ sư phụ tôi chạy mất, mặt khác đám thiên binh vẫn còn đang trên điện, nghiêm mặt nói: "Được rồi. Được rồi. Coi như tôi nói sai đi, cô tranh thủ thời gian tránh ra cho tôi."

Bộ dạng Lý Thiên Vương nghẹn cơn giận thật buồn cười, nhưng tôi vẫn nhịn xuống: "Cái này mà gọi là xin lỗi sao? Có chút thành ý được không nào? Phải nói là thật xin lỗi, tôi sai rồi. Cha mẹ ông chưa từng dạy sao?"

Tôi vừa nói xong, Lý Thiên Vương tức giận lập tức giơ chân, râu dựng đứng trừng mắt nói: "Mạt Thất, cô đừng có quá đáng."

Tôi thừa dịp anh ta dừng động tác lại, tiến lên cho anh ta một cái tát: "Ai quá đáng?"

Lý Thiên Vương bị tôi đánh cho ngây người. Anh ta sững sờ nhìn tôi, sau đó tức giận hét lớn: "Người đàn bà khốn kiếp, cô thật là một người đàn bà chanh chua, không thể nói chuyện. Tôi cảnh cáo cô lần nữa, nếu như cô còn dây dưa không rõ như vậy nữa, đừng trách trôi trở mặt vô tình."

Tôi không cam lòng yếu thế đáp lại: "Cái rắm! Ông còn ở đây mà còn muốn có mặt mũi sao? Mặt mũi của ông đã sớm không có rồi. Bớt xàm ngôn đi, hoặc là xin lỗi tôi, hoặc là đại chiến ba trăm hiệp với tôi."

Lý Thiên Vương đen mặt quát: "Muốn tôi xin lỗi con nhóc tiểu nhân cô sao? Nghĩ cũng đừng có nghĩ, cô muốn đánh thì đánh. Tôi sẽ không vì cô nhỏ như vậy mà nhân nhượng đâu."

Lão khốn kiếp dám mắng tôi là tiểu nhân, tôi nhổ vào, cả Thiên giới này chẳng có ai so đo nhỏ nhen như anh ta. Lòng dạ nhỏ nhen chưa nói, còn thích bỏ đá xuống giếng, một bộ mặt tiểu nhân, sợ rằng khiến cho thiên hạ thêm loạn. Cả ngày cầm cờ bảo vệ Thiên giới, hành động thánh mẫu, thật ra chỉ vì ham muốn cá nhân.

Bên cạnh Thiên Đế có loại mặt hành như thế, mới có thể bị nói dối, tạo thành tình trạng như bây giờ.

Ngoài miệng Lý Thiên Vương nói không khách sáo, nhưng thật ra vẫn không thật sự đấu lại tôi. Ônh ta ra tay không phải rất nặng, ngược lại còn bị tôi tát một cái. Ông ta tức giận đến mức giọng nói run rẩy, lời nói không còn lưu loát nữa: "Cô quá đáng."

Đánh người không đánh mặt, nhưng đối với anh ta phải đánh mặt, anh ta dám bắt nạt tôi.

"Lý Thiên Vương, Mạt Thất, hai người dừng tay lại cho tôi. Đừng có hồ đồ nữa, mau đuổi bắt Vệ Tử Hư.

Trên bầu trời truyền tới giọng nói của Thiên Đế, trong lòng tôi thoáng trầm xuống. Lý Thiên Vương thừa dịp tôi phân tâm, đánh một chưởng về phía ngực tôi.

Lý Thiên Vương cũng không dùng hết lực, tuy ngực bị trúng một chưởng, bay ra ngoài xa bốn mét, nhưng cũng không cảm thấy cơ thể có chỗ nào không thoải mái.

Tôi lại giả vờ bị thương thật nặng, đánh rơi xuống đất, còn cố ý cắn nát đầu lưỡi, nhổ máu ra.

Lý Thiên Vương thấy tôi nôn ra máu, luống cuống tại chỗ, ông ta trực tiếp quỳ lạy trên mặt đất, hướng về phía Thiên Đế nói: "Thiên Đế, thuộc hạ không cố ý làm thương Mạt Thất. Hơn nữa, tôi ra tay..."

Sắc mặt Thiên Đế trầm xuống, bay xuống chỗ tôi, nâng tôi lên khỏi mặt đất hỏi: "Bị thương ở đâu?"

Đôi mắt ngấn nước của tôi nhìn Thiên Đế, yếu ớt ngã trên người anh ta, cắn đầu lưỡi, nôn ra một ngụm máu tanh.

Thiên Đế đỡ tôi, tay anh ta di chuyển trên cổ tôi, nhìn như tùy ý nhưng thật ra đang dò xét mạch đập của tôi.

Muốn biết một người có bị sao hay không, thật ra xem mạch cũng có thể biết được. Nếu để anh ta sờ được mạch của tôi, thì chuyện tôi giả vờ bị thương sẽ bị anh ta phát hiện. Anh ta đa nghi như vậy, nhất định sẽ có suy nghĩ khác trong đầu.

Nghĩ tới đây, tôi không nói gì đẩy anh ta ra, che ngực đứng lên nói: "Tôi không sao. Lý Thiên Vương vu oan chúng tôi bao che cho Vệ Tử Hư, nên tôi mới đánh nhau với ông ta. Những thứ khác không nói, trong mắt ông ta đã cho rằng Vệ Tử Hư là phạm nhân, như vậy tôi muốn hỏi, ông ta đã kiểm tra chưa? Hỏi qua Vệ Tử Hư chưa? Cái gì cũng không biết, cứ như vậy định tội người khác. Tôi, khụ, khụ, tôi tức giận nên mới đánh nhau với ông ta."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.