Tân Nương Quỷ Vương

Chương 439: Chap-439




CHƯƠNG 439: VAI VẾ THẤP

CHƯƠNG 439: VAI VẾ THẤP

Trong lúc suy nghĩ, người đẹp đã đi đến chỗ tôi, hành lễ với tôi! Tôi theo bản năng lùi nửa bước, phản ứng có hơi quá, chuyện này đến quá đột ngột, không phải là không chịu được nhưng mà tại sao lại nhận được cái cúi đầu này!

Đến gần người đẹp này, tôi nghĩ đến người trong bức họa kia, nhìn đường nét thì có lẽ là người kia mà Thiên Hựu xem trọng, trên người bây giờ mặc váy áo tua lụa mỏng, người đẹp này mũi cao mắt to, mày liễu mí tinh tế, thật sự là đẹp hơn diễn viên gấp trăm lần.

Sau khi người đẹp hành lễ thì nhẹ giọng nói: "Tỳ nữ gặp qua nương nương!"

Người đã đẹp, giọng còn hay hơn.

Chà chà chà, giọng nói ngọt ngào ngấy ngậy, nghe hệt như gió mùa xuân lay động thổi qua, rung động loàng người!

Nếu nói tài nghệ của họa sĩ không tồi thì người thật cũng phải thật sự đẹp.

Tôi bình tĩnh gật đầu, không hiểu rõ sao cô ấy đến đây, nên cũng không biết nên nói gì. Liếc nhìn Minh điện không có bất kỳ ai, Thiên Hựu và sư phụ không biết đã đi đâu, chủ của nơi này cũng không ở đây, Thất Dạ cũng không thấy đâu, chỉ một mình tôi, hoàn cảnh có chút xấu hổ.

Mặc dù không ngờ, nhưng mà tôi cũng được coi là người từng trải. Liếc mắt nhìn người hầu, trầm giọng hỏi: "Chỉ có một mình cô thôi à?"

Người đẹp cúi đầu đáp: "Thiếu quỷ chủ đã đi theo Vệ Tử Hư Tinh Quân tu hành, họ để ta ở đây giúp đỡ một tay! Thiếu Quỷ chủ là một người dễ tính, mỗi lần phê duyệt sổ sách thì đều ném lung tung, vậy nên nô tỳ"

"Cô tên gì?" Tôi ngắt lời người đẹp, cô ấy có chút sửng sốt nhưng mặt lại không có gì oan ức, mới nhìn qua có vẻ ngoan ngoãn, tính tình cũng rất tốt: "Hình như tôi chưa từng gặp cô ở đây, cô đến từ đâu? Thượng đế phái cô đến đây sao?"

Người đẹp này được Thiên Hựu coi trọng, tôi không nghĩ là do thượng đế sắp xếp, với tính cách của Thiên Hựu, có khi coi trọng thì sẽ tự mình giành cho bằng được. Hừ, nhóc thúi này ngoài miệng không muốn nhưng trong lòng thì ai mà biết được!

Người đẹp lại sửng sốt, vẻ mặt cô ấy cẩn thận từng tí một nói: "Người không nhớ cháu sao? Rất nhiều năm trước chúng ta đã từng gặp nhau một lần. Lúc đó cháu theo sư phụ đến Tiên Sơn tìm Vệ Tử Hư Tinh Quân, đã là chuyện rất lâu trước đây, hiện giờ cháu là đệ tử của Thái Bạch."

Nhờ cô ấy nhắc nhở, tôi đã nhớ ra cô ấy là ai, hình như tên là Tử Diên, là đồ đệ của Tạ Linh Côn, vì chỉ gặp một lần nên tôi không có ấn tượng gì về cô ấy.

Lần đầu gặp mặt hình như Tử Diên còn rất nhỏ, vẻ ngoài khác với bây giờ, có lẽ là vì tuổi còn nhỏ nên ngũ quan cũng không có phát triển như vậy, qua thời gian lâu như vậy, tiểu Tử Diên vậy mà đã trổ mã xinh đẹp động lòng người như vậy.

Chuyện cũ nghĩ đến lại thấy sợ, Tạ Linh Côn rời thiên giới với danh nghĩa một kẻ phản bội, sau đó lại bị giam vào luyện ngục, để lại đệ tử một mình ở thiên giới, cuộc sống cũng sẽ không thể nào tốt đẹp được.

Tục ngữ nói gần đèn thì rạng, sư phụ là kẻ phản bội, tất nhiên là đệ tử cũng không phải là người tốt, không có sư phụ làm chỗ dựa, bị người cô lập ức hiếp cũng là chuyện không thể tránh được, khi đó không bị thượng đế phạt chung đã là được phá lệ tha thứ rồi.

Hiện giờ Tử Diên đi theo Thái Bạch cũng coi như là có một điểm tựa tốt đẹp!

Không cẩn thận đề cập đến chuyện cũ, trong lòng cũng có chút áy náy, vậy nên tôi mềm giọng: "Cũng là chuyện đã qua, cô cũng không nên để trong lòng, có thể còn sống là tốt rồi, chuyện đã qua không quan trọng, quan trọng... là tương lai sẽ thế nào."

Tử Diên gật đầu, nhìn có vẻ như là sắp khóc, tôi nhanh chóng nói sang chuyện khác, bảo cô ấy theo tôi ra ngoài một chút, đừng cả ngày bận rộn ở Minh điện, tiện thể đi tìm thằng nhóc thối xem thử trình độ tu hành của nó đã đến đâu rồi.

Sau khi Quỷ giới khôi phục lại không ít, bây giờ đi trên đường lớn có thể thấy quỷ hồn hoạt động ở khắp nơi, trải qua một đường kiếp nạn, bầu trời càng thêm mù mịt âm u, giống như là bị phủ bằng một tầng giấy đục.

Tử Diên cẩn thận đi bên cạnh tôi, mấy lần liếc trộm tôi, có vẻ như nói ra suy nghĩ của mình, đi hơn nửa đường dài, cô ấy mới nói: "Trời âm u quá, không biết là có mưa hay không?"

Trời mưa ở Quỷ giới không phải là hiếm có, tôi nghĩ nghĩ nói: "Chỉ cần không phải là hồng vũ thì không sao! Quan tâm nhiều vậy làm gì, hơn nữa gần đây cũng mới có vài trận hồng vũ, trong thời gian ngắn sẽ không gặp nữa, không cần quá lo."

Yên lặng cả một đoạn đường, có một câu trao đổi tôi lại nhớ đến vấn đề lúc nãy đã hỏi mà cô ấy vẫn chưa trả lời, bèn hỏi lại lần nữa: "Là thượng đế để cô đến đây?"

Tử Diên cười đáp lại nói: "Đúng vậy! Thượng để bảo cháu đến giúp đỡ, nói là gần đây quỷ giới không yên, có thể giúp chút gì còn hơn là không giúp! Về chuyện Dạ Quân, cháu cũng nghe nói rồi, nương nương đừng quá đau lòng!"

Tôi cũng đáp lại nói: "Tôi cũng nói rồi, chuyện quá khứ không quan trọng, quan trọng là... tương lai! Có thể sống khỏe mạnh thì sống khỏe mạnh, chuyện qua rồi không có ý nghĩa! Tương lai sẽ thế nào ai mà biết được! Chuyện cũng đã qua lâu rồi cũng đã quen! Không còn đau lòng như lúc đầu nữa."

Tử Diên cúi đầu thở dài nói: "Nương nương đúng là lạc quan. Nếu như cháu có thể suy nghĩ lạc quan như vậy thì tốt rồi! Sau khi Xích Tinh Linh Quân rời khỏi Thiên Giới, cháu chưa từng nghĩ ông ấy sẽ phản bội Thiên Đình, từ lúc đó trở đi, tất cả mọi người đều ghét bỏ cháu, đề phòng cháu như rắn rết! Sợ là vì cháu quá thân cận nên sẽ bị liên lụy. Sau khi Xích Lân bị bắt, cháu đã nghĩ là cháu cũng sẽ bị xử lý, may mà thượng đế sáng suốt, để cháu đi theo Thái Bạch tu luyện! Khoảng thời gian trước đó thật sự là sống không bằng chết, không dám nhớ lại."

Cho dù là thần hay là quỷ đều có chuyện cũ mà mình không muốn nhớ lại, cuộc sông mà, ai mà không có quá khứ!

Tôi mở rộng chủ đề, ý đồ ban đầu của thượng đế rất rõ ràng, nếu Tử Diên đã đến, tôi bèn đùa vui dò xét: "Thượng đế để cô đến đây giúp đỡ hay là đến để tiếp cận với Thiên Hựu? Theo tôi biết thì thượng đế có ý định mai mối cho Thiên Hựu."

Lúc nói lời này, tôi vẫn để ý vẻ mặt của Tử Diên, cô gái này thật sự rất giỏi, che giấu vẻ mặt rất tốt, nhưng mà ít nhiều vẫn có chút sơ hở.

"Mặc kệ thượng đế có nói với cô hay không, cô thông minh như vậy nhất định sẽ nhận ra được. Cô từng là đệ tử của Xích Lân, có chút liên quan đến sư phụ tôi, chúng ta cũng được coi là người quen cũ. Cho nên mới nói cho cô biết, tính tình Thiên Hựu rất khó chịu, cô là cô gái tốt, gặp phải nó có khi sẽ phải chịu nhiều cực khổ vậy nên không nên dính líu đến nó thì tốt hơn."

Tử Diên nghe xong thì che miệng cười rộ lên, cô gái này đúng thật là xinh đẹp mà, hẳn là một người gây họa, mỗi một cái nhăn mày một nụ cười, ngay cả tôi cũng muốn giữ lại bên người, huống gì là đàn ông: "Trước lúc tới đây tiểu tiên đã biết rõ ý của Thiên Đế! Ở bên cạnh tiểu chủ tử cũng không giống như nương nương nói, tôi cảm thấy rất tốt, ngay thẳng chân thành."

Rất tốt? Chân thành?

Ha ha!

Tôi thật sự muốn cười lớn thành tiếng, con trai do tôi sinh ra tôi còn không biết tật xấu của nó sao?

Tử Diên lúc trước đi theo Tạ Linh Côn, xét về vai vế thì hẳn là cô ấy cùng lứa với tôi, tuy là gả cho Diệm Thiên Ngạo nên thân phận trên cô ấy một bậc, nhưng rốt cuộc vẫn là cùng một thế hệ. Trái lại Thái Bạch, sư phụ tôi và Tạ Linh Côn cũng không qua lại nhiều nên cũng không thể đánh đồng, chỉ cần điểm này, cô ta và Thiên Hựu cũng không hợp, thế hệ trước và thế hệ sau, OMG, không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng mà lý thuyết này không thuyết phục lắm, dù sao cũng không phải là loài người, chú ý đạo lí gì đó, ở Thiên giới và Quỷ giới, một vị tiên có thể sống được mấy vạn tuổi, chuyện vai vế này chỉ là chuyện cỏn con.

Ngay cả tôi và Diệm Thiên Ngạo cũng vậy!! Vai vế anh hơn tôi một bậc, không phải cũng kết hôn sinh con sao?

Trên thế đạo này, mọi người rất ít để ý đến chuyện này, nếu thật sự để ý thì không biết sẽ loạn đến mức nào đâu. Vậy nên mới nói, chuyện của tôi và Diệm Thiên Ngạo không biết có bao nhiêu người bàn tán sau lưng đâu, nhưng mà có sao đâu chứ, không phải cứ qua như vậy à.

Tôi vẫn không nói gì, Tử Diên cẩn thận hỏi: "Nương nương không nói gì, không lẽ cảm thấy ta lớn tuổi hơn so với thiếu Quỷ chủ nên người ghét bỏ tôi?"

Tôi cười cười không nói gì!

Nói về tuổi tác là thật, nhưng mà người phàm mới tính chuyện này! Chúng tôi đều là những người trường sinh bất lão, ai sẽ thật sự để ý mấy chuyện tuổi tác này chứ, chỉ là đã từng sống ở thế gian nên có chút cảm giác mà thôi!

Vậy nên muốn ngăn cản đám cưới của Tử Diên và Thiên Hựu thì chuyện tuổi tác vai vế này chắc chắn là không thuyết phục.

"Tôi chỉ lo là Thiên Hựu và cô tính tình không hợp, lấy vợ sinh con cũng không phải đơn giản chỉ là uống ly rượu! Còn chuyện tuổi tác, ở đây cũng không phải dân gian, ai mà để ý chứ? Kể cả ở nhân gian cũng có chuyện ông cháu yêu nhau, tình yêu cách tuổi gì đó mà!"

Tôi cảm thấy là tôi nói dễ hiểu, nhưng mà cô gái nhỏ này á mà, hình như là thật sự coi trọng Thiên Hựu, cố ý nói: "Chuyện nương nương nói đúng, nhưng mà không phải phụ nữ lấy chồng thì lấy gà theo gà lấy chó theo chó hay sao? Cháu chưa từng nghĩ muốn tiểu quỷ chủ phải thay đổi gì, anh ấy là vua một giới, làm sao có thể thay đổi vì cháu, chỉ có cháu thay đổi vì anh ấy. Hơn nữa hai người ở bên nhau không phải là cần phải bao dung lẫn nhau sao? Vẫn chưa bắt đầu sao có thể nói là hợp hay không được!"

Trong lòng tôi kêu lên hai tiếng, cô gái này đúng là bạo dạn. Nhưng mà đã nói đến mức này, tôi cũng không còn biết nói gì.

Tôi hiểu con mình, nếu là người khác, tất nhiên là sẽ thuận theo cô ta, nhưng mà dù sao biết Tử Diên, cô ta cũng thật đáng thương, cuộc sống khó khăn như vậy, tất nhiên là càng mong muốn cuộc sống sau này có thể tốt hơn một chút.

Thiên Hựu còn nhỏ, chơi hết mình, chuyện gì cũng có ý của mình, chỉ là, tôi làm mẹ vẫn còn chưa xong, bây giờ lên chức mẹ chồng thậm chí còn có thể là bà nội, chuyện này cũng quá thế nào đó!

Dù sao thì, nói đi nói lại cũng là hai chữ kỳ lạ! Nói thế nào cũng không đúng, chính là cảm giác tốc độ này quá nhanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.