Tân Nương Quỷ Vương

Chương 433: Chap-433




CHƯƠNG 433: THÔN CHÓ DỮ

CHƯƠNG 433: THÔN CHÓ DỮ

Sau khi đi qua hồ Hoa Thanh thì tôi rời khỏi Thiên giới. Trước khi đi thì Thiên Đế nói với tôi rằng tâm ma một lần nữa được trừ bỏ. Trong lòng tôi khắc ghi lời sư phụ từng nói nên với Thiên Đế tôi chỉ bày tỏ lòng cảm kích, còn những lời vô ích dư thừa khác thì một chữ cũng không nói.

Lúc đến trước kết giới của Thiên giới thì tôi bất ngờ gặp Thái Bạch. Trước đây gặp mặt anh ta thì nhiều nhất là cười cười gật đầu với tôi coi như chào hỏi. Lần này anh ta thế mà lại chủ động gọi tôi lại. Điều này hoặc nhiều hoặc ít khiến tôi bất ngờ.

Thái Bạch bay đến trước mặt tôi, tôi chắp tay với anh ta thể hiện sự kính trọng: "Kính Cơ cô nương, Thiên Đế được biết Dương Mặc sứ giả Minh giới vẫn còn trong phong ấn nên ngài ấy đặc biệt hạ lệnh tôi dành thời gian dò xét sự thật. Đến nay thì chúa quỷ vẫn còn nhỏ tuổi, các ngươi chắc chắn phải cố hết sức để cứu chữa cho sứ giả Minh giới."

Tôi cười với Thái Bạch. Anh ta hóa ra là muốn nhắc đến Quỷ Vương Dạ Quân. Nhưng nghĩ đến anh đã không còn rồi suy nghĩ cho cảm xúc của tôi, vì thế nên mới lâm thời thay đổi câu chuyện để tránh kích động tôi. "Vậy thì làm phiền Tiên Quân rồi. Hy vọng Dương Mặc có thể nhanh tốt lên nhờ sự chăm sóc của ngài."

Thái Bạch bằng lòng giúp một tay, tôi tự nhiên rất vui. Dương Mặc đã phong ấn rất lâu rồi, nếu như anh ta có thể khỏe lại thì An Ninh nhất định sẽ rất vui."

Thái Bạch gật đầu đáp ứng. Không khách sáo cũng không an ủi mà bình đạm thế thôi, đây chính là tính cách của anh ta! Đã từng mạnh miệng nói không quay lại Thiên giới vì mưu sự thay Thiên Đế, nhưng sự thật rằng anh ta vẫn như cũ ở lại Thiên giới. Việc này anh ta không giải thích cũng không cần thiết phải giải thích với tôi!

Nói khó nghe anh ta có trở lại hay không thì sự thật vẫn chỉ như vậy thôi. Không quay về thì là có cốt khí, quay về thì cũng không ai làm sao cả. Dù sao thì bị vả mặt cũng là anh ta!

Thiên Đế nếu đã để anh ta quay lại thì cũng tìm bậc thang để anh ta xuống. Đây là chuyện giữa hai bọn họ nên không có quan hệ gì với tôi.

Tôi lịch sự khom người, quay về Quỷ giới. Thẳng đến biển chết thì mới nói tin này cho An Ninh. Con nhóc nghe được thì òa khóc thành tiếng, không rơi nước mắt là vì gào khan trong cổ họng. Vừa nge đã thấy đau như đứt từng khúc ruột.

Tôi vỗ vỗ vai của An Ninh, an ủi: "Được rồi! Đừng khóc nữa, khóc cũng không rơi nước mắt! Đây là chuyện vui, không phải khóc!"

An Ninh bị tôi đùa nín khóc mà nở nụ cười: "Cậu lại chế nhạo tớ, tớ là đang vui! Mạc Thất, cảm ơn cậu! Thật sự không biết nên nói gì, tôi chính là muốn cảm ơn cậu!"

Tôi xoa đầu An Ninh than thở nói: "Nói lời ngu dốt gì! Tớ cũng không làm gì cả, đây chính là mệnh lệnh của Thiên Đế, cậu không cần cảm ơn tớ!"

Dương Mặc là người bảo hộ của biển chết, Thiên Đế lúc này nhớ lại anh ta là tình huống gì? Theo lý mà nói thì đây là chuyện của quỷ giới, không phải do Thiên Đế quản. Anh ta sao lại đột nhiên lại để ý tới Dương Mặc như vậy?

Tôi đoán không ra ý đồ của Thiên Đế. Nhưng mà anh ta chắc chắn cứu Dương Mặc thì đối với chúng tôi mà nói là chuyện tốt. Có lẽ vì Diệm Thiên Ngạo không còn nữa, anh ta mới đặc biệt chăm sóc chúng tôi. Tôi không nên nghĩ nhiều.

Từ chỗ của An Ninh thì tôi đi tìm cô hai và Thư Nhiên, đã rất lâu không gặp họ rồi. Sau khi qua đó ngồi trò chuyện thì mới quay về Minh điện!

Thiên Hựu do sư phụ tôi chăm, không xảy ra chuyện gì lớn. Có điều tôi vẫn dành thời gian qua đó nhìn, sợ cậu nhóc bướng bỉnh khiến sư phụ tôi tức giận.

Sau khi vào Minh điện thì phát hiện sư phụ tôi và Thiên Hựu đều không ở trong điện. Tìm khắp điện cũng không thấy Thất Dạ, đây là tình huống gì vậy? Tập hợp trốn học sao!

Tôi hỏi vệ binh coi cửa mới biết ba người họ đi tu hành rồi!

Tu hành với người tu luyện là một môn không thể thiếu, vì thế tôi một đường đi tìm. Cuối cùng ở trên đường Hoàng Tuyền thì tìm thấy bọn họ.

Nói thật, ở Quỷ giới lâu như vậy mà tôi vẫn chưa từng đến Hoàng Tuyền. Lúc ở nhân gian thì thường nghe ông ba nói, người chết rồi thì phải đi qua con đường này. Đến bây giờ con đường ấy hiện lên trước mắt, cả khung cảnh đều là sương mù dày đặc màu vàng. Chắc cái tên Hoàng Tuyền là do màu vàng này mà đến!

Hoàng Tuyền, tôi vẫn tưởng là màu vàng của nước, hóa ra là chỉ sương. Sương mù che phủ cả con đường, hồn phách từ nhân gian đến cõi âm đều phải đi qua nơi này. Chúng giấu mình trong sương loạng choạng bước đi.

Người đi Hoàng Tuyền là có quy tắc, không thể nói chuyện mà chỉ có thể tiến về trước!

Tôi bước vào trong sương mù. Lúc gặp phải quỷ sai canh gác thì bọn họ chỉ cười gật đầu ra hiệu, sợ nói chuyện sẽ giật mình đến những linh hồn đang đi!

Lúc người vừa chết thì hồn phách rời cơ thể không biết bản thân đã chết. Một khi bị giật mình thì sẽ gây ồn ào, tạo thành rất nhiều điều không tiện. Nên bất kỳ người nào ở Hoàng Tuyền đều không thể nói chuyện!

Cứ đi thì tôi đột nhiên cảm thấy bạch ngọc trên ngọc lạnh hơn vài độ! Có vẻ như trước đây cũng gặp qua tình huống như vậy. Vào lúc Khôi Diệt tập kích tôi thì Bạch Ngọc cũng lạnh hơn. Lúc đó tôi còn tưởng rằng ảo giác của bản thân, nhưng hiện nay có vẻ không phải.

Lấy xuống Bạch Ngọc đặt vào lòng bàn tay nhìn nửa ngày, tôi phát hiện độ ấm lại khôi phục bình thường. Không phải lại là ảo giác của tôi chứ! Cũng có khả năng, vốn nhiệt độ thay đổi không lớn nên khó tránh có cảm giác là sai lầm, sẽ cảm thấy bạch ngọc lạnh hơn có thể thật sự do tôi quá nhạy cảm thôi.

Lại lần nữa đeo bạch ngọc lên, tôi cười tự giễu. Đã hừa rằng không nhớ tên kia, sao đến bây giờ vẫn không nhớ sự thật anh không còn nữa! Đừng hy vọng anh còn sống, chỉ có thể gặp anh trong mộng là được!

Đeo bạch ngọc lên rồi gật đầu, tôi phát hiện tôi lạc đường rồi!

Lần đầu đến Hoàng Tuyền thì phát hiện nơi này rất lớn, trong vô thức đã vào một mảnh rừng. Bốn phía sương mù dày đặc, tầm nhìn rất thấp và hẹp. Vốn không nhìn rõ con đường phía trước.

Đột nhiên trong rừng truyền đến tiếng hét, tiếng chó sủa bốn phía. Trong lòng tôi căng thẳng, chết rồi, tôi bước vào thôn chó dữ rồi!

Quỷ sai phụ trách bảo vệ Hoàng Tuyền sẽ nhận quỷ hồn vừa chết dẫn qua Hoàng Tuyền. Quỷ hồn sẽ tử mình tỉnh lại, sau khi biết mình đã chết sẽ tiến đến Quỷ Môn Quan. Thôn chó dữ ở trên đường đến Quỷ Môn Quan, đây là con đường bắt buộc phải qua.

Nhân gian mỗi ngày đều có rất nhiều người chết. Quỷ giới vì sao không do nhiều quỷ quá mà gặp họa thì thôn chó dữ có tác dụng rất lớn.

Linh hồn đi qua nơi này, hoặc là chạy trốn hoặc là chết ở đây. Không phải tất cả người chết đều có cơ hội bước vào quỷ môn quan. Đây còn phải xem mệnh, làm không tốt sẽ bị những con chó dữ kia cắt nát linh hồn và chết ở đây. Trong thế giới của quỷ thì muốn sinh tồn rất khó khăn.

Chó dữ của thôn chó dữ cái gì cũng ăn, không kén ăn. Chỉ cần là đồ vật bọn chúng nhìn thấy thì đều là thức ăn ngon! Đặc biệt là linh hồn dễ dàng giết chết.

Nghe nói bị chó dữ tấn công đều là kẻ độc ác làm quá nhiều chuyện xấu ở kiếp trước. Chó dữ thích ăn linh hồn không sạch sẽ, có vẻ như vậy mới có thể sức tấn công! Chó ác với người ác, đây gọi là vật họp theo loài.

Lúc người tốt đi qua thôn chó dữ thì sẽ an toàn hơn nhiều! Trước đây ở thôn chó dữ, người biết chút ít về chuyện sắp xảy ra thì đều để ít thức ăn cho chó trên cơ thể người chết. Như vậy lúc đi qua thôn chó dữ có thể dùng "thức ăn cho chó" mà tránh khỏi những con chó dữ đó. Vì vậy mà có cơ hội chạy trốn và vào thẳng Quỷ Môn. Còn "thức ăn cho chó" là gì thì tôi thực sự không rõ!

Con người sống một đời không làm chuyện gì xấu thực sự không có ai. Dù sao thì cũng phạm phải tội lớn tội nhỏ gì đó một hai lần, như vứt điếu thuốc bừa bãi cũng là một tội! Tội không dám nói trên đời có linh hồn tinh khiết trăm phần trăm. Vì vậy quỷ hồn qua nơi này thì chó dữ sẽ không ngừng sủa lớn, rồi tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục không ngừng. Muốn đi qua nơi này thì hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của bản thân.

Trong quỷ giới không thiếu linh hồn tay chân khỏe mạnh như anh em nhà họ Tống còn có Sở Hiền vân vân và mây mây. Lúc còn sống bọn họ là tướng quân giết người vô số, toàn thân là sát khí nên lúc đi qua thôn chó dữ đã dựa vào thân sát khí đó mà ép lui những con chó dữ kia. Vì vậy vào được Quỷ Môn Quan phần lớn sẽ bị tống vào địa ngục.

Còn quỷ hồn chết oan và những kẻ tự sát thì không biết có đi đường Hoàng Tuyền không. Những linh hồn đó đều không thể chuyển kiếp, nhưng sẽ bị tống vào thành chết oan. Ở đây còn có đủ loại đủ kiểu quỷ hồn, nhưng đều có nơi đi về của mình. Nói tóm lại quy tắc ở đây rất nhiều, quỷ hồn đủ loại cách chết cũng rất nhiều. Quản lý như thế nào, đi ở như thế nào tôi đều không biết. Dù sao thì tôi trước giờ không có tham gia vào việc quản lý Quỷ giới thì tự nhiên cũng không quan tâm.

Tôi vừa nghĩ vừa đi, đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng động. Quay đầu lại nhìn thì má nó, hai con chó dữ đang lè lưỡi với tôi. Ánh mắt chúng hung ác nhìn tôi chằm chằm, nước miếng cũng không ngừng chảy thành dòng ra ngoài!

Tôi nhìn chúng nuốt nước miếng, tôi nhìn rất ngon sao?

Chó dữ của thôn chó dữ đều do Quỷ giới nuôi, nhưng đều thuộc về nuôi thả nên khá giống với chó hoang ở nhân gian. Chúng sẽ không nhận chủ mà chỉ nhận thức ăn. Tôi thấy trong mắt chúng chắc tôi được coi là thượng thượng phẩm!

Tôi giả vờ bình tĩnh mà bước tiếp, vừa quẹo trái một lát sau lại quẹo phải. Hai con chó cũng theo tôi vòng tới vòng lui. Thấy chúng như vậy giống như tùy lúc đều có thể nhào lên.

Tôi thấy dây dưa tiếp như vậy là không ổn. Vì thế mà tôi vận khí thi triển Ngự Phong Thuật bay lên không trung, tưởng rằng chúng không thể làm gì được tôi. Kết quả, hai con chó cũng giống tôi nhảy lên, chân sau chúng dùng lực nhảy mạnh lên. Má nó, sức bật đó dọa bảo bảo sợ chết khiếp rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.