Tân Nương Quỷ Vương

Chương 428: Chap-428




CHƯƠNG 428: THƯỢNG THƯỢNG ĐẲNG

CHƯƠNG 428: THƯỢNG THƯỢNG ĐẲNG

Bà chủ kìm nén đến cuống cuồng, đôi mắt như cá chết không rời khỏi người tôi, không chỉ có như vậy còn tìm kiếm khắp nơi, dù sao chính là không ưa tôi, chỉ cần có thể sai khiến được đều bắt tôi làm, làm không tốt thì muốn trừ tiền lương, ngay cả đi giao hoa về trễ chút, cũng phải trừ, nhất định chính là lấy việc công làm việc tư, cố ý trả thù.

Điềm Điềm bên cạnh đều nhìn thấy, cô ấy thay tôi bất bình nói với bà chủ: “Bà chủ, khách có chuyện đi ra ngoài mới trì hoãn thời gian trở về, cái này cũng không trách Phần Thất được, bà làm như vậy có phải hơi quá đáng không!”

Bà chủ đang tức giận không có chỗ phát, bây giờ đụng tới họng súng, bà ta dĩ nhiên là nắm không buông, một câu không công bằng mắng nhiếc Điềm Điềm hiền lành đến phát khóc.

Nói lời khó nghe vô cùng, muốn bao nhiêu khó nghe thì khó nghe chừng đó, có thể mắng người ta đến khóc cũng là một loại bản lĩnh.

Người đều có ranh giới cuối cùng của mình, bà chủ mắng khó nghe như vậy, tôi nhịn không được, Điềm Điềm không chịu nổi nói muốn thôi việc, bà chủ một chút cũng không quan tâm, không giữ người còn thôi đi, còn mắng to bảo người ta cút, không làm đến một tháng, tiền lương cũng không đưa, còn nói biết bao nhiêu ngươi muốn tới làm, không hề thiếu.

Tôi kéo Điềm Điềm đi ra, không muốn tranh cãi với loại người không có tư chất đạo đức này, có tiền thì hay lắm, mở tiệm hoa, ở nhà trọ cao cấp, cũng chưa chắc thật sự nhiều tiền như vậy.

Sóng gió cứ như vậy lắng xuống, buổi trưa dành chút thời gian, thừa dịp bà chủ không có ở đây, tôi len lén chạy tới chợ, từ trong tiệm nhang chọn hai con người giấy quay về, bỏ vào trong túi xách của bà chủ.

Không phải con người tôi nhỏ mọn, có vài người không trị cho tốt, cũng không biết thế giới này đen tối bao nhiêu.

Loại chuyện châm hình người này đặc biệt thịnh hành ở khu vực duyên hải, bà chủ tiệm hoa chính là thiếu dạy dỗ, không chỉnh bà ta một ít, còn thật sự nghĩ mình là đệ nhất thiên hạ.

Chuyện này, tôi không nói cho Điềm Điềm, sợ cô không chịu được bị dọa sợ! Vì chút tiền lương kia, cô ấy vẫn im hơi lặng tiếng ở lại, cái này cũng như trong dự đoán của tôi, hết cách ai bảo thế giới này coi trọng tiền đến thế.

Ngày hôm sau, tiệm hoa mở cửa không bao lâu, bà chủ gọi điện thoại tới nói là có chuyện không tới được, bảo tôi và Điềm Điềm trông coi tiệm! Bà chủ không đến, Điềm Điềm khỏi nhắc là vui vẻ cỡ nào, còn bảo hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây, có chuyện tốt như vậy, nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, chính xác là hình người kia có tác dụng, đoán chứng buổi tối người giấy tán loạn khắp nơi sẽ có người bị dọa sợ.

Hai ngày liền bà chủ đều không tới, trong tiệm yên tĩnh lại không ít, tôi và Điềm Điềm trốn việc nghỉ ngơi trong lúc bận rộn, ngồi nói chuyện phiếm, không bao lâu, bà chủ liền dẫn người vào tiệm, nói là xem phong thủy!

Nghe bà chủ giải thích với thầy phong thủy, dường như gần đây bị thứ đồ không sạch sẻ dây dưa, cho nên muốn tìm người qua tiệm coi thử, bà chủ mê tín thì không có gì, chẳng qua là thầy phong thủy được tìm tới không được, thế mà lại là học trò của Trần Phong, cái tên mặt trắng nhỏ nhỏ đó, tên là gì nhỉ, quên mất rồi!

Thế giới này thật đúng là nhỏ, tôi trốn trong thành phố xa lạ, lại còn có thể gặp phải người quen. Thật may người tới không phải Trần Phong, nếu không liền thảm rồi! Có điều vẫn cố gắng không nên đụng mặt, ai biết tên mặt trắng này có ở chung một chỗ với sư phụ hắn hay không, tôi tới nhân giới là để né tránh đuổi giết, hết chuyện này lại thêm chuyện khác, nhưng không ngăn được.

Trốn vào trong nhà vệ sinh tránh phiền phức, nghĩ nghĩ chờ sau khi tên mặt trắng đó rời đi mới ra, nhưng bà chủ dường như cố ý so đo với tôi, đập đùng đùng vào cửa nhà vệ sinh, còn ở bên ngoài lớn tiếng hét: “Nha đầu chết tiệt, rơi trong bồn cầu rồi sao, mau ra đây làm việc, đừng nghĩ muốn lười biếng! Ngày nào cũng chỉ biết hưởng thụ, cho cô tiền công còn phải nuôi đám người lười các cô, tôi nhiều tiền lắm chắc, mau cút ra đây.”

Tên mặt trắng đó còn chưa đi, bà chủ đạp cửa gào thét như vậy, làm cho đầu tôi như phân thành hai, cũng không dám lên tiếng đáp lại, sợ bị tên mặt trắng nghe được, nhận ra giọng của tôi, chỉ là, tôi không đi ra, bà tám kia đoán chừng sẽ đem cửa đập phá, hơn nữa bà ta nói càng ngày càng khó nghe, tôi nhịn không được có ý nghĩ muốn xông ra đánh bà ta một trận.

Làm thế nào đây?

Lúc này, tên mặt trắng bên ngoài nói: “Bà chủ, bà yên tâm đi, trong tiệm không có thứ gì, bà cũng không bị thứ đồ gì không sạch sẻ bám víu! Tôi kiến nghị bà, bình thường đối tốt với người khác, mới có thể phòng tiểu nhân mưu hại! Được rồi, không sao nữa, tôi đi trước đây.”

Nghe tên mặt trắng nói như vậy, bà chủ cười hì hì tiến lên kéo hắn lại gần, cũng quên mất tôi đang trốn trong nhà vệ sinh, nghe hai người càng đi càng xa, tôi vẫn chờ một lúc mới ra khỏi nhà vệ sinh, tựa vào trên tường thở phào một hơi.

“Cô đang trốn gì vậy?” Điềm Điềm lại gần tò mò hỏi, cô ấy nhìn tôi vào nhà vệ sinh.

Tôi khoác tay nói: “Không có gì! Cái tên mặt trắng đó biết tôi, à không, tiểu đạo sĩ, cho nên không tiện gặp mặt!”

Có thể ở chỗ này gặp phải người quen, tôi không thể không cân nhắc có nên rời đi hay không!

Lúc chọn thành phố, tôi còn cố ý tránh những thành phố trước kia ra, chính là sợ gặp phải người quen, bây giờ ngược lại tốt rồi, gặp được, còn là tên đó nữa! Bây giờ nếu gặp được tên mặt trắng, đoán rằng chắc Trần Phong cũng ở đây!

Có điều, nghĩ kỹ lại, tại sao lại trùng hợp như vậy chứ ? Không ai biết tôi tới thành phố này, lại ở chỗ này gặp được học trò Trần Phong, vậy có thể người trong tối muốn giết tôi là thầy trò Trần Phong không?

Không sợ chuyện ngoài ý muốn chỉ sợ lỡ như, tôi vẫn nên chạy trước rồi nói sau!

Vì vậy tôi đem ý nghĩ muốn đi nói cho Điềm Điềm, cô ấy lộ ra vẻ mặt khổ sở nói: “Đi bây giờ, bà chủ sẽ không đưa cô tiền công, cô cũng làm lâu như vậy rồi, không cảm thấy uổng phí sao!”

Chút tiền đó, thật sự tôi không coi ra gì, so với tiền, mạng già quan trọng hơn!

Nghĩ xong thì làm, tôi mới không quan tâm bà chủ nói gì, dù sao tôi phải đi ai cũng đừng hòng ngăn cản!

Thu dọn đồ đạc xong, tôi cũng không nói chuyện tiền bạc với bà chủ, nói lời từ biệt với Điềm Điềm, tiểu cô nương hốc mắt đỏ hoe, cô ấy không nỡ để tôi đi, còn sợ tôi đi rồi một mình cô ấy lại bị ức hiếp, không biết như thế nào cho phải!

Tôi cũng rất đau lòng cho tiểu cô nương này, dặn dò cô ấy, nếu thật sự không chống đỡ nổi nữa, thì rời khỏi nơi này, đối với mình tốt một chút, đến chỗ nào cũng có thể kiếm được tiền.

Làm người không phải chính là như vậy sao, vốn dĩ không hề dễ dàng, tội gì làm khó bản thân nữa!

Tôi vốn cũng không thuộc về người nơi này, tới nhân giới cũng là do cưỡng chế không biết làm sao! Tới đây cũng không chuẩn bị điện thoại cho mình hay các loại dụng cụ truyền tin, cũng không muốn kết bạn với ai, gặp Điềm Điềm là việc ngoài ý muốn, nhưng rốt cuộc tôi và cô ấy chỉ là người xa lạ bèo nước gặp nhau, dính líu tới tôi quá nhiều, đối với ai cũng là phiền toái, cho nên cũng không muốn lưu lại phương thức liên lạc gì đó với cô ấy, rời khỏi cũng sẽ không chạm mặt nữa.

Rời tiệm hoa, cũng không có chỗ có thể đi! Tôi suy nghĩ tìm một công viên an tĩnh, không khí trong lành để tu luyện ngồi tĩnh tọa! Tôi bây giờ là tiểu thần không cần ăn ngũ cốc hoa màu, cho nên tìm một chỗ có thể dung thân là được rồi!

Tuy nói gặp phải tên mặt trắng, nhưng tôi chưa từng nghĩ muốn rời khỏi thành phố này! Thiên Đế để tôi tới nhân gian ẩn náu, mục đích chính là để chắc chắn mục tiêu của đối phương rốt cuộc là ai, nếu như thầy trò Trần Phong và chuyện này có liên quan, vậy tôi ở lại cũng coi như làm mồi câu, tra ra hung thủ thật sự phía sau.

Công viên của thành phố đều là kiểu mở, sau chín mười giờ, người trong công viên lần lượt đều đi về, tôi liền tìm một nơi yên tĩnh ở trên đồi đặc biệt khuất để nghỉ ngơi.

Không khí tháng mười ban ngày có lẽ còn hơi nóng nhưng đến buổi tối, gió đêm thổi tới, độ ẩm trong không khí lại rất nhẹ nhàng khoan khoái!

Dưới đồi được bao quanh bởi các hồ nước nhân tạo, tiếng nước chảy xen lẫn tiếng côn trùng kêu vang, trong đêm khuya yên tĩnh, phảng phất như một khúc nhạc tự nhiên, nghe thấy làm cho tâm trạng người ta thoải mái, có núi có nước, là một chỗ tu luyện tốt.

Sau khi chọn xong chỗ, tôi xuống đồi đi lang thang khắp nơi trong công viên!

Lúc đi ngang qua khu vui chơi thiếu nhi, tôi nghe thấy tiếng cười của trẻ con, tôi đi lên phía trước, một bà lão nắm xích đu đung đưa, trên xích đu có bé trai lớn chừng năm sáu tuổi, tiếng cười chính là từ trong miệng đứa bé trai này phát ra.

Bây giờ cũng đã là đêm khuya vắng người, trẻ con của nhà bình thường sớm đã về nghỉ ngơi, vì vậy xuất hiện ở nơi này đều không phải là người bình thường.

Xích đu trống rỗng đang chuyển động, người bình thường có thể thấy chỉ là cảnh này, nhưng trong mắt tôi trên xích đu có một bé trai bên cạnh còn có một bà lão!

Có lẽ là nhận ra ánh mắt của tôi, bà lão bắt lấy xích đu, ôm bé trai vào trong ngực, cảnh giác nhìn tôi chằm chằm!

Cô hồn dã quỷ giống như vậy bình thường cũng sẽ không chủ động đi làm hại người, trừ phi là bị ép không biết làm sao! Mặc dù không biết tại sao bọn họ bị lưu lại ở phàm trần, có thể bởi vì rất nhiều nguyên nhân gây ra, loại chuyện này, tôi không tiện quản, bất kỳ vong linh nào cũng sẽ không thể lưu lại ở phàm trần, sớm muộn những con quỷ này đều sẽ bị mang về quỷ giới.

Thu hồi tầm mắt, làm bộ không thấy bọn họ vội vã rời đi! Những hồn mà bị bỏ quên lêu lổng ở phàm trần sẽ không xuất hiện ở những nơi bọn họ thường đi, ban ngày không dám đi ra, cũng chỉ khi ban đêm lúc không có người mới có thể tới nơi này đi dạo một chút, tôi cũng không để ý sự tồn tại của bọn họ, có thời gian hưởng thụ thật ra thì cũng không tệ.

Đi tới cầu Cửu Khúc, trong hồ nhân tạo nuôi một ao cá chép, vảy cá màu vàng kim, còn kèm theo mấy cái màu nâu đen, ở dưới ánh trăng, con cá lăn tăn gợn sóng trên mặt hồ, thật là đẹp mắt!

Tôi ngồi xuống ghế dài, hấp thụ tinh hoa trong trời đất, chợt nghe cách đó không xa trong bụi cỏ có động tĩnh nhỏ, nghiêng đầu nhìn, bụi cỏ động đậy, có thể là đôi tình nhân nhỏ nào đó, núp trong bụi cỏ dính lấy nhau, loại chuyện như vậy quá nhiều, cũng không có gì là kỳ quái!

Tôi đứng lên, chuẩn bị đổi chỗ khác, tuy nói đây không phải là chuyện kỳ quái, nhưng ở ngoài trời đánh dã chiến, dù gì cũng vượt khỏi phạm vi tiếp nhận của tôi, tôi trong xương tủy vẫn duy trì quan niệm truyền thống, đối với sở thích của người trẻ, không ủng hộ cũng không bài xích.

Mới vừa đi khỏi không bao lâu, tiếng đàn bà thét chói tai phá vỡ bầu trời, tôi chợt thu lại bước chân, thanh âm truyền từ bụi cỏ. Đầu tiên, tôi cho rằng đôi tình nhân nhỏ làm việc đó vô tình phát ra tiếng kêu, nhưng tỉ mỉ lắng nghe lại cảm thấy không đúng.

Tôi lấy lại tinh thần, nhận ra được một luồng khí của quỷ nồng nặc, hơi thở này chính là người tập kích tôi lần trước.

Không nghĩ tới sẽ gặp được ở đây, tôi có nên đi qua xem tình hình? Nhưng lỡ như quấy rối đôi tình nhân nhỏ, có bị ăn đòn hay không?

Trong lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, từ trong bụi cỏ lao ra một bóng đen, lần trước tên kia cũng trực tiếp đánh về phía tôi!

Mẹ kiếp! Lại là chiêu này! Tôi lập tức nghiêng đầu mà chạy, sức lực chênh lệch, cũng phải chết, đó là hành vi của kẻ ngốc, không đánh lại chạy, đây còn có gì có thể mất mặt hơn nữa, trong ba mươi sáu kế, không phải chạy được xếp vào thượng sách sao, cho nên chạy trốn tuyệt đối là thượng thượng sách!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.