Tân Nương Quỷ Vương

Chương 420: Chap-420




CHƯƠNG 420: NÓI THẬT QUÁ KHÓ

CHƯƠNG 420: NÓI THẬT QUÁ KHÓ

Trước cung Ngọc Thanh, một cô gái nhỏ mặc áo xanh dương đứng chờ trước cửa điện, cô ấy kính cẩn lễ phép nói với tôi: “Người đến chính là Kính Cơ nương nương của Quỷ giới sao? Thiên đế lệnh cho tiểu nhân đợi ở đây, mời người lập tức đi đến ao Hoa Thanh.”

Ao Hoa Thanh? Quỷ giới cũng có một cái ao như vậy, nước ao mát rượi, linh khí vờn quanh, là một nơi dưỡng sinh tự nhiên, ngâm mình trong đó không chỉ có thể trị thương dưỡng bệnh, còn có thể giúp tăng tu vi nữa, vì vậy cho dù là thần ma yêu quỷ đều xem nó như châu báu.

Lúc ở Thiên giới đi theo Vệ Tử Hư luyện tập, đã từng nghe nói Thiên giới có một ao Hoa Thanh, sau này đầu thai làm người, sau khi gặp Diệm Thiên Ngạo, mới biết được Quỷ giới cũng có một nơi như vậy, người thường không thể đến gần ao tiên được, quy củ này hai nơi đều giống nhau.

Trước đây tò mò rốt cuộc ao Hoa Thanh là cái ao thế nào, sau này được gặp ở Quỷ giới, nói vậy có lẽ ao Hoa Thanh cũng không khác mấy ở Quỷ giới!

Chỉ là, Thiên đế bảo tôi đến đây tìm anh ta, rồi lại bảo tôi đến ao Hoa Thanh, không khỏi có chút kỳ lạ, chẳng lẽ là vì đúc lại thân thể giúp tôi?

Tuy trong lòng có chút nghi ngờ, những cũng không biểu hiện ra bên ngoài, cất bước đi về phía ao Hoa Thanh.

Đến theo lời hẹn, tôi nghĩ Thiên đế sẽ ở đâu đó đợi tôi, theo lý thường đều là như thế, nhưng tôi tuyệt đối không ngờ tới, anh ta lại ngâm mình trong nước ao mây mù lượn lờ, lại còn không mặc quần áo.

Thế này khiến tôi có chút ngổn ngang, vội vã xoay người đi, phi lễ chớ nhìn, nhìn thứ không nên nhìn sẽ bị đau mắt hột.

Hay là, lúc tôi tìm đến, anh ta vẫn còn đang tắm, sớm biết thế này, tôi nên đi chậm một chút, đến chậm một chút, sẽ không gặp phải chuyện xấu hổ như vậy.

Thật là đáng chết, chỉ liếc mắt một cái đã khiến người ta không thể quên được, sao dáng vẻ của anh ta có thể giống Diệm Thiên Ngạo đến thế chứ, ngay cả dáng vẻ ngâm mình cũng giống nhau như đúc. Cũng may anh ta không thích mang mặt nạ cả mặt giống như tên chết tiệt, nếu không tôi thật sự nhận sai người, vậy thì bị chơi khăm rồi!

“Qua đây!”

Lời này vừa nói ra, cả người tôi lập tức cứng đờ, anh ta khỏa thân trong nước, nếu tôi đi qua, vậy là bảo tôi đứng bên cạnh ao, hay là bảo tôi vào trong ao vậy? Có lẽ hai cái đều không tốt lắm!

Tôi là người phụ nữ của anh em anh ta, cho dù là trên hay là dưới, gặp mặt thẳng thắn với anh cả như vậy, còn là cô nam quả nữ, anh ta không sợ bị người ta nghi ngờ sao? Anh ta không quan tâm, nhưng tôi vẫn quan tâm!

Tôi cũng không thay đổi vì lời nói của anh ta, đứng ngay tại chỗ trả lời: “Không sao, nói ở đây đi! Tôi nghe thấy.”

Thiên đế không vì vậy mà cảm thấy có gì không thoải mái: “Cách xa như vậy, nói chuyện phí sức, qua đây!”

Đành chịu vậy!

Anh ta là Thiên đế, chủ của Tam giới, có lẽ là sợ bị người ta nói xấu nhất, nhưng anh ta cố tình muốn đi ngược, tôi cũng không có cách nào, anh ta đã không sợ, tôi cần gì phải cố chấp, tôi đi đến trước mặt anh ta, gần bờ ao nhất nói: “Ngài nói đi!”

“Tâm ma của ngươi chưa được loại trừ, xuống đi! Bản tôn giúp ngươi một tay.”

Đến gần như vậy đã là giới hạn của tôi rồi, còn muốn tôi đi xuống ngâm cùng với anh ta, đó là chuyện tuyệt đối không thể.

Tuy nói ao Hoa Thanh thật sự có tác dụng tăng cao công lực, anh ta còn có lòng chịu loại trừ tâm ma giúp tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy không ổn!

Thiên đế thấy tôi không nhúc nhích, anh ta khó hiểu nhìn tôi hỏi: “Ngươi chậm chạp không nhúc nhích, là có dè chừng với bản tôn sao?

Tôi không trả lời được!

Đây không phải chuyện rõ ràng hay sao? Anh ta là Thiên đế, tôi là người phụ nữ của em trai anh ta, anh muốn tôi ngâm mình cũng với anh ta, tôi còn không thể dè chừng sao?

Hơn nữa, tính tình của Thiên đế lạnh nhạt, lúc này nói muốn giúp tôi một tay để loại trừ tâm ma, lại muốn làm việc này trong ao nước, tôi có thể không dè chừng sao? Trước sau khác biệt lớn như vậy, hoàn toàn không giống như cùng một người.

Tôi càng nghĩ càng thấy không đúng, suy nghĩ cũng không yên theo: “Cuối cùng anh là ai?”

Thiên đế tháo mặt nạ xuống, ngón tay thon dài làm động tác nâng mặt nạ lên, đều giống Diệm Thiên Ngạo y như đúc, trong lúc hoảng hốt, tôi cho rằng mình nhìn thấy tên chết tiệt.

“Người nói xem? Ngươi từng gặp dáng vẻ của bản tôn, ta là Thiên đế sao?”

Vẻ ngoài giống, động tác tay giống, hơi thở cũng giống, chỉ là tính cách không giống, cách nói chuyện cũng không giống.

Không thể nói rõ rốt cuộc có phải hay không, dù sao tôi cảm thấy rất lạ: “Phải, cũng không phải! Tôi chỉ cảm thấy anh không giống trước kia, rất kỳ lạ.”

Thiên đế thả mặt nạ lên trên mặt nước, mặc cho nó dập dờn bồng bềnh ra ngoài theo dòng nước. Anh ta nhìn thẳng vào tôi nói: “Đối mặt với người không giống, ở nơi không giống, đương nhiên biểu hiện của con người sẽ không giống! Đạo lý này ngươi nên hiểu, không phải sao?”

Tôi chớp chớp mắt, dường như có chút có lý, con người đều có nhiều mặt, chẳng lẽ tôi nghĩ nhiều rồi.

“Thiên Ngạo đã mất rồi, mấy người phụ nữ bên cạnh cậu ta chết thì chết, thoát thì thoát, cũng chỉ còn ngươi ở lại, cũng may ngươi để lại đời sau cho cậu ta! Chỉ là cô nhi quả mẫu các ngươi sống cũng không tốt. Bản tôn là Thiên đế, lại là anh em của cậu ta, săn sóc các ngươi nhiều hơn có gì không ổn?”

Cái này. . .

“Ngươi nghi ngờ bản tôn cũng phải, nhưng không cần quá nhiều, bây giờ tâm ma của ngươi chưa được loại trừ, ngày sau chắc chắn sẽ thành họa lớn, bản tôn bảo ngươi đến đây, là vì tốt cho ngươi!”

Anh ta nói đến rõ ràng mạch lạc, hơn nữa còn khiến người ta không tìm ra sơ hở, giống như tôi nghi ngờ anh ta chỉ là tôi hẹp hòi, sai vì quá mức phiến diện vậy!

Tuy anh ta tính tình kỳ quái, nhưng từng câu đều lộ ra sự thân thiết với tôi, có cảm giác của anh cả ở bên trong, nhưng loại trừ tâm ma cho tôi, có phải có chút gì kia rồi không!

Ở trong ao, quần áo nhẹ mỏng, gặp nước là xuyên thấu, chả khác gì không mặc quần áo, như vậy thật sự tốt sao?

Lúc này, suy nghĩ của tôi không quan trọng, quan trọng là Thiên đế muốn tôi làm vậy, tôi có thể từ chối sao? Bỏ đi, coi như là anh em vậy, anh ta có lòng loại trừ tâm ma cho tôi, tôi đừng nghĩ về phương diện kia là được!

Sau khi thuyết phục mình xong, tôi mặc quần áo nhảy vào trong ao, mặc dù không gây ra động tĩnh gì lớn, nhưng làm bắn lên không ít bọt nước, làm ướt mái tóc dài của Thiên đế, trên khuôn mặt như bạch ngọc dính mấy giọt bọt nước giống như thủy tinh.

Hết sức giữ khoảng cách với anh ta, đến quá gần cứ cảm thấy nguy hiểm.

Thiên đế liếc mắt nhìn tôi nói: “Cởi quần áo! Ngươi cũng là người tu tiên, có lẽ hiểu cách quần áo sẽ không có được tác dụng gì! Chỉ cần không nghĩ lung tung, làm chuyện gì, cũng sẽ không sai lầm!”

Tôi xấu hổ rồi, anh ta nói đến trang nghiêm lẫm liệt như vậy, ngược lại làm tôi có chút không phóng khoáng.

Cởi quần áo chỉ giữ lại một cái yếm, mặc hay không mặc chả có gì khác nhau, đây là điểm mấu chốt trong giới hạn tôi có thể chấp nhận được, không thể cởi nữa! Nếu không phải tôi vẫn còn trí nhớ của một đời Mạc Thất, thì hoàn toàn không làm được đến mức này, dù sao quan niệm giữa người bây giờ và người cổ đại vẫn kém nhau rất nhiều.

Thiên đế đi đến phía sau tôi, đặt một tay lên lưng tôi, trong trận đại chiến anh ta mất đi một cánh tay, hình như cánh tay bị lửa trời làm bị thương không dễ đúc lại như vậy.

Trong nháy mắt, tôi cảm thấy có một luồng nguyên khí lớn mạnh xông vào trong cơ thể tôi, nguyên khí đấu đá lung tung trong cơ thể tôi, làm tôi cực kỳ khó chịu, nhưng tôi vẫn cố gắng chịu đựng, muốn loại trừ tâm ma, có chút khổ cần phải chịu!

“Ngươi cảm thấy bản tôn là loại người gì?”

Dưới sự im lặng, Thiên đế đột nhiên hỏi như vậy, toàn bộ hơi thở của tôi đều rối loạn, không quan tâm trả lời anh ta, vội vàng điều chỉnh hơi thở bình tĩnh lại.

Anh ta cười ha hả ra tiếng: “Căng thẳng như vậy làm cái gì, bản tôn chỉ muốn hiểu cái nhìn của ngươi một chút thôi.”

Cái nhìn? Tôi dám ăn ngay nói thật hay sao?

Nếu tôi nói anh ta cảm giác rất OK, anh ta sẽ tin không? Chắc chắn anh ta cảm thấy tôi đang vuốt mông ngự, tôi muốn nói không ra gì, đoán chừng anh ta sẽ trở mặt lập tức, cho nên dù tôi nói thật hay nói giả, tôi đều trong ngoài không phải người.

Đợi sau khi bình tĩnh điều chỉnh lại hơi thở, tôi mới chậm rì rì trả lời: “Thiên đế là người đừng đầu Tam giới, ngài là một vị lãnh đạo xuất sắc, tôi chỉ là tiểu thần của một giới, không dám tự bình luận lung tung.”

Không kiêu không hèn, trả lời xem như khá đúng trọng tâm, có lẽ anh ta sẽ không nắm lấy lời của tôi nói cái gì!

Thiên đế ha hả hai tiếng nói: “Bản tôn muốn không phải cái nhìn loại đường đường chính chính trong Tam giới, mà là hỏi cái nhìn của ngươi với bản tôn!”

Ý này là muốn nghe lời thật mà, nhưng tôi nào dám nói chứ! Nghĩ tới nghĩ lui, đắn đo một lúc lâu mới nói: “Phần Thất, không có chút cái nhìn gì cả!”

“Chơi trò khôn vặt trước mặt bản tôn? Ngươi có biết ngươi không thể lừa được không, ăn ngay nói thật!”

Cái này đúng là rất làm khó người khác mà!

Ăn ngay nói thật không quan trọng, nhưng bây giờ tôi đúng lúc bị vây trong giai đoạn loại trừ tâm ma, lỡ như anh ta nghe rồi không vui, âm mưu làm gì tôi thì sao?

Con người tôi là kiểu có thù tất bào, anh ta làm hại tôi, nhất định phải tìm anh ta tính sổ! Nhưng loại tình hình bây giờ, chắc chắn tôi không thể đắc tội Thiên đế được, sau khi đắn đo mấy lần, tôi dè dặt nói: “Thật sự không lừa anh, thật ra ấy, con người anh vẫn rất tốt, trong đại chiến, một mình anh chống lại Tinh Hàn, còn vì thế mất đi một cánh tay, thật sự, tất cả mọi người nhìn ở trong mắt, ngài hy sinh vì Tam giới, đều rõ như ban ngày.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.