Tân Nương Quỷ Vương

Chương 412: Chap-412




CHƯƠNG 412: HẮC HÓA

CHƯƠNG 412: HẮC HÓA

Vào giờ phút này, sự tập trung của tôi đều ở trên người Tinh Hàn, chỉ nghe thấy thanh âm của hắn, hắn đã không còn là đứa trẻ không hiểu chuyện như lúc đầu tôi biết, không non nớt đáng yêu nữa, trên người hắn tràn đầy lệ khí, giống y hệt như lần đầu tiên tôi gặp Tạ Linh Côn.

Tôi hướng về phía hắn cười không nói, Tinh Hàn giống như là bị tôi chọc giận, hướng về phía tôi ra chưởng. “Ta chính là ta, thần thì sao, ma thì sao, đó đều không phải là ta, ta chính là Tinh Hàn, Tinh Hàn chính là ta! Tam giới không dung nạp ta, thì ta hủy diệt lục đạo.”

Tôi né tránh, không biết làm sao với tốc độ quá nhanh của hắn, sau mấy lần né tránh, vai phải thật sự bị hắn chưởng một cái. Cũng không có đau như trong tưởng tượng, có điều loại đau này lại có thể khiến tôi càng đánh càng hăng.

Tôi hừ một tiếng, cất giọng quát lên: “Không phải là thần! Không phải là ma! Không phải người! Tam giới lục đạo ai có thể tha cho ngươi? Ngươi chính là bi kịch không nên tồn tại, Hoàng tộc sở dĩ bị tiêu diệt, cũng là bởi vì ngươi.”

Liên quan tới Hoàng tộc, chuyện quá khứ rất lâu rồi, tôi từng nghe nói! Thần tộc cấu kết với Ma tộc, bị Thiên giới tiêu diệt, cuối cùng Hoàng tộc không còn đường để đi!

Trong quá trình không ai biết, nhưng kết quả lại có thể đoán được, Hoàng tộc cùng Ma tộc liên thủ, người Hoàng tộc còn sót lại đứa trẻ của Ma tộc, cuối cùng không thể được tha thứ, bị diệt tộc.

Nếu như chỉ là như vậy, tôi cảm thấy cái này có chút không hợp tình hợp lí, nhưng nếu cùng Ma tộc liên thủ chống lại tam giới, Hoàng tộc kia cũng là tự diệt vong.

Hai con ngươi của Tinh Hàn trở nên đỏ thẫm, toàn thân hắn bao phủ trong tầng lửa, ngọn lửa đỏ rực không ngừng cháy, cuối cùng hóa thành màu đen, hắn đã bị ma hóa.

Đây đối với tôi mà nói có lẽ là không phải chuyện tốt, sau khi ma hóa, tâm tình không ổn định, người sẽ trở nên nóng nảy, chính là hắn sẽ trở nên rất mạnh, càng không có phần chiến thắng!

Tinh Hàn từng bước một ép tới gần tôi, hắn chế giễu nói: “Như nhau cả thôi! Cô bị ma nhập, tiên giới cũng không chứa chấp cô, cô và ta đều cùng cảnh ngộ, ai đáng thương hơn.”

Vừa dứt lời, Tinh Hàn nhanh chóng công kích về hướng tôi, mỗi một chiêu thức đều vừa nhanh vừa chuẩn, vô cùng tàn nhẫn.

Tôi ứng phó không nổi, chỉ có thể liều mạng né tránh, ngay cả đánh lại cũng không làm được! Giờ phút này, tôi chỉ có thể nói cho mình, không nên nghe hắn nói, không cần để ý hắn nói gì, tôi không thể hoàn toàn mất đi lý trí, một khi xông phá phòng tuyến trong lòng, thì thật sự sẽ biến thành máy giết người.

Vào tiên giới hay không, tôi không quan tâm, tôi cũng không có ý định trở về tiên giới, cho dù sau này Thiên Đế không cho phép tôi, chỉ cần tôi không làm ra chuyện quá độ, hắn sẽ không có cách nào với tôi, đây chính là khác biệt giữa tôi và Tinh Hàn, chỉ là tôi không tới tiên giới, liền đợi ở quỷ giới là được rồi, nơi này không có gì không tốt.

Thiên Đế bay về phía tôi, anh ta cùng tôi liên thủ đối phó Tinh Hàn, khoảnh khắc khi nhìn thấy Thiên Đế kia, trong nhất thời tôi tỉnh táo lại không ít, sự kích động và lửa giận trong lòng kia, dường như cũng không hung hăng như vậy.

“Tỉnh táo chút! Một khi bị tâm ma khống chế, ai cũng không cứu được cô!”

Thiên đế ở bên cạnh tôi quát lên, tôi gật đầu một cái, sau khi thoát thân, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi tĩnh tọa!

Tâm ma còn đang tồn tại, tôi cố gắng khắc chế!

Thiên Đế nói không sai, mới vừa rồi bởi vì tôi quá mức bi phẫn cùng tức giận, mới có thể để cho tâm ma nhập vào khống chế, bây giờ tôi nhất định phải tỉnh táo lại. Nếu như bị tâm ma hoàn toàn khống chế, tôi thật sự không cứu được nữa.

Nhưng mà, nghĩ đến tên chết tiệt có thể đã khiến tôi không cách nào tĩnh táo được, tâm niệm muốn báo thù, báo thù cho những người tôi quan tâm, nhưng khi tôi nhìn thấy Thiên Hựu nhỏ bé, nghĩ thầm nếu tên chết tiệt không về được, tôi cũng chết, một mình nó làm thế nào?

Trong lòng nóng nảy đã hơi ổn định lại, nhưng cũng chỉ là thoáng như vậy một lúc.

Thiên Hựu đứng bên cạnh tôi hỏi: “Bây giờ, vẫn ổn chứ?”

Tôi căng khóe miệng về phía nó miễn cưỡng cười nói: “Mẹ, không sao!”

Thiên Hựu nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú hiện ra sát khí, nó yên lặng nói: “Có phải tên kia chết rồi, mọi người đều không sao phải không?”

Tôi kinh ngạc nhìn nó hỏi: “Chớ làm loạn, con muốn làm gì?”

Thiên Hựu lạnh nhạt nhìn tôi, lui về phía sau hai bước hướng về phía Thanh Minh quát lên: “Trông bà ấy! Không cho phép lộn xộn, ta đi giúp Thiên Đế!”

Thanh Minh sau khi giải quyết xong đám lệ quỷ, cung kính đáp lại: “Vâng!”

Sau khi Thiên Hựu chờ Thanh Minh chạy tới bên cạnh tôi, mới nghiêng đầu bay về phía Tinh Hàn, tôi vội vả tiến lên ngăn cản, bị Thanh Minh lôi trở lại. “Thất nương nương, không thể!”

Tôi cũng điên rồi, còn nhỏ tuổi đã biết ra lệnh rồi, lại giống tính tình của cha nó, lạnh lùng tàn bạo như vậy không xem tôi ra gì! Thanh Minh còn thật nghe lời nó, không để cho tôi di chuyển nửa bước, thật là tức chết người.

Tôi nhìn Thiên Hựu ở giữa không trung bay tới bay lui, nó dù sao vẫn còn là đứa trẻ, cho dù có thần lực trời sanh bảo vệ, nhưng so với Tinh Hàn, vẫn là kém hơn nhiều. Có lẽ chờ sau này nó trưởng thành, thật có thể một tay che trời, nhưng cũng là sau này. Bây giờ nó chính là tên nhỏ bé, sao có thể đánh thắng được Tinh Hàn, Thiên đế cũng chỉ sàn sàn so với hắn, thật khiến người ta lo lắng mà!

Có Thanh Minh ở đây, tôi không có cách nào tự tiện rời đi, không thể làm gì khác hơn là chống đỡ tinh thần, cưỡng bách mình ngồi tĩnh tọa, chờ khôi phục rồi nói sau.

Nhưng mà, tôi phát hiện tâm mình căn bản là không tĩnh được, không cách nào tụ lại nguyên khí, đang lúc tôi không biết làm thế nào, trên bầu trời truyền tới một tiếng kêu to!

Thiên hỏa chợt rơi xuống!

Tinh Hàn hóa thành một con phượng hoàng to lớn, bay lượn ở trên trời, trong miệng hắn không ngừng khạc ra lửa, nhất thời toàn bộ Diêm vương điện bị ngọn lửa thiêu cháy, lệ quỷ tránh không kịp, phát ra tiếng gào, ở trong ngọn lửa tan thành mây khói.

Thiên Hựu vẫn là đứa trẻ, vóc người nhỏ nhắn, mặc dù nó cách tương đối gần, nhưng thân pháp nhanh gọn, nhẹ nhàng tránh ra.

Thiên Đế không may mắn như vậy, thoáng chậm một bước, cánh tay bị phỏng, anh ta nhanh chóng lui ra, cũng không quản cánh tay bị phỏng, anh ta tuy đeo mặt nạ, có điều môi anh ta mím chặt lại, xem ra hẳn sẽ rất đau, hơn nữa ngọn lửa kia căn bản không diệt được.

Ngọn lửa quật ngã Vệ Tử Hư bên kia, may mà có Thái Bạch ở đó, phất tử trong tay vung lên, trong không khí xuất hiện luồng trắng chắn lại, chặn lại ngọn lửa đang cháy, hắn ôm lấy sư phụ tôi bị thương, lui về phía sau. Chỉ còn lại nguyên thần của Vệ Tử Hư , nếu vào lúc này ngay cả Nguyên Thần cũng bị diệt, vậy thì toi đời rồi.

Chỗ của tôi và Thanh Minh, cách Diêm vương điện có chút xa, cho nên cũng không bị ngọn lửa lây đến, chỉ là nhìn cơ thể nguyên thần của Tinh Hàn đã hoàn toàn hắc hóa, hiển nhiên hắn đã bị ma đạo nhập, trở thành đại ma đầu, lúc này mà nói, người có thể đối phó hắn trừ Thiên Đế, gần như không còn ai.

Có điều, Thiên Đế đối với mình cũng thật ác độc, anh ta trực tiếp làm gảy cánh tay trái của mình, dập tắt ngọn lửa tiếp tục cháy , để tránh lan ra đến toàn thân.

Bây giờ hai bên đánh nhau đã đến giai đoạn ác liệt, cho tới nay kẻ thù của chúng tôi cũng chỉ có Tạ Linh Côn và Tinh Hàn, bây giờ Tạ Linh Côn chết rồi, còn lại một mình Tinh Hàn, cho dù chỉ một mình hắn cũng có thể làm loạn quỷ giới đến long trời lỡ đất, nếu như để hắn đi ra ngoài, thiên hạ thật sự gặp phải tai ương.

Thiên Đế hóa thân làm kim long, lượn vòng. Hỏa khắc kim, ở trong ngũ hành, Thiên Đế không hề chiếm ưu thế, cho nên chỉ dựa vào Thiên Đế khó có thể ứng phó Tinh Hàn.

Hơn nữa, bây giờ Thiên Đế gảy một cánh tay, thân rồng bớt đi móng trước, so sánh công lực thì không bằng Tinh Hàn.

Không phải nói long phụng cát tường sao? Sao đến đây lại là long phụng tranh nhau?

Thiên Hựu thủ ở một bên, nó không dám tùy tiện tiến lên, lui đến bên cạnh tôi, không được tự nhiên nói: “Con không xen vào được!”

Tôi sờ đầu nó nói: “Không sao! Còn có Thiên Đế ở đây! Mẹ, chỉ cần con tốt là được, những thứ khác con đừng để ý! Đó là chuyện giữa người lớn với nhau, con vẫn còn là đứa trẻ.”

Nhưng Thiên Hựu cảm thấy rất bực bội, há miệng nhìn long và phụng trong bầu trời, dường như còn muốn nhúng tay vào.

Tôi tức giận vặn lỗ tai nó nói: “Tiểu tử thúi, lần sau không được tùy tiện ra lệnh cho người khác như vậy nữa, nếu con lại dám như vậy, ta liền đánh con! Cái tốt không học, lại học thói xấu, còn nhỏ tuổi, đã sai bảo người ta.”

Thiên Hựu không vui, nó quệt miệng hét: “Thế nào? Con còn không thể sai bảo người khác? Mẹ nói không ở đây quỷ giới do con quản, con sai bảo bọn họ, bọn họ cũng vui vẻ nghe con, cái này có gì không phải!”

Đang lúc tôi còn muốn giáo huấn nó mấy câu, Thanh Minh bên cạnh nói: “Thất nương nương, lời của thiếu chủ chính là lời của Dạ Quân, thuộc hạ đương nhiên phải tuân lệnh!”

Diệm Thiên Ngạo không có ở đây, Thiên Hựu chính là Quỷ vương mới ở đây, lời của nó đại diện cho Dạ Quân, đạo lý này tôi hiểu, nhưng tôi luôn cảm thấy Thiên Hựu vẫn còn con nít, nhỏ như vậy đã bắt đầu sai bảo người khác, không được, trước khi dùng người khác, học làm người thì tốt hơn.

Tôi buông Thiên Hựu ra, nhìn đống đổ nát bị hỏa hoạn bao phủ, trong lòng như có tảng đá đè, khó mà hít thở!

Từ đầu đến cuối tôi đều không không thể nào tin nổi Diệm Thiên Ngạo nằm ở dưới đó, anh chỉ còn lại một cái mạng, tôi không cách nào suy nghĩ đến những thứ kia, nếu ngay cả mạng cuối cùng cũng mất, anh có phải sẽ…

“Cẩn thận!”

Đang lúc tôi phân tâm, tiếng quát to của Thanh Minh vang lên bên tai tôi, anh ta đứng ra, chắn phía trước tôi và Thiên Hựu .

Tôi định thần lại, phát hiện Tinh Hàn vung tay, vô số lông chim bắn tới phía chúng tôi như thanh kiếm sắc nhọn, tâm ma mới vừa đè xuống trong nháy mắt lại trổi dậy.

Thanh Minh dùng nguyên khí của mình dựng lên một bức tường nước ở trước mặt tôi, nhưng trước đó anh ta tiêu hao quá nhiều nguyên khí, tường nước không thể chống nổi quá lâu, mưa tên chọc thủng tường nước đâm vào cơ thể anh ta.

Tôi mở to hai mắt, lại một người hy sinh mình vì cứu tôi.

Nhìn Thanh Minh nhịn đau còn lấy cơ thể chống đỡ, đứng ở trước mặt chúng tôi, tôi ngạt thở không nói ra lời.

“Thất nương nương, thiếu chủ, thuộc hạ không thể nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.