Tân Nương Quỷ Vương

Chương 410: Chap-410




CHƯƠNG 410: PHÁ CHUÔNG

CHƯƠNG 410: PHÁ CHUÔNG

Tạ Linh Côn nhắm mắt lại không nói gì nữa, tôi đoán chắc ông ta đang tìm vị trí chuông lớn nên cũng không hỏi nhiều.

Mỗi một tầng trong bảo tháp đều được thiết kế khép kín cho nên chúng tôi không thể rời khỏi đây để đi tìm chiếc chuông lớn kia, chỉ có thể dùng mắt thần để tìm kiếm.

Mắt thần là một loại pháp thuật không cần dùng đến nguyên khí, chỉ có người làm phép mới có thể nhìn thấy đồ vật trong mắt thần, người bên cạnh không thể biết được.

Diệm Thiên Ngạo nhân cơ hội này kéo tôi vào lòng, hôn lên trán tôi một nụ hôn rồi nói: “Lát nữa em không được nghĩ gì hết, đợi ta và ông ta phá được chiếc chuông kia thì em hãy lao ra ngoài, biết chưa? Động tác nhất định phải nhanh, không được có dù chỉ là một nỗi lo về sau.”

Tôi nghi hoặc nhìn anh rồi hỏi: “Vì sao chỉ có tôi? Các anh thì sao? Anh định làm gì?”

Lúc này tôi đã không phân biệt được địch ta nữa rồi, bây giờ chúng tôi là một chỉnh thể cho nên tôi cũng nhớ nhung Tạ Linh Côn.

Trong lòng tôi, Tạ Linh Côn là một người làm việc không từ thủ đoạn, nhưng dù sao ông ta cũng là người tôi từng quen, đợi đến một ngày chân tướng được sáng tỏ ông ta có lẽ sẽ hiểu bản thân trước nay luôn cố chấp mãi là một điều sai lầm. Mặc dù là sai thì cũng nên nhận hình phạt thích đáng, chứ không phải chết ở đây một cách không minh bạch như thế này.

Diệm Thiên Ngạo nở một nụ cười yếu ớt: “Chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, em không cần phải lo lắng! cho dù kết quả thế nào, em cũng phải sống thật tốt, nuôi lớn Thiên Hựu thành người!”

Tôi không biết vì sao bỗng nhiên anh lại nói như vậy, trong lòng không hiểu sao lại thấy hoang mang, sợ hãi. Đây đều là lời nói trước khi lâm chung, lẽ nào anh...

Tôi liều mạng lắc đầu, từ chối nghe anh nói những lời này, tôi tâm trạng hoảng hốt nói: “Tôi không muốn nghe, anh đừng nói những lời từ biệt này với tôi. Tôi muốn phải cùng các anh ra ngoài, những thứ khác không cần nói nữa! Anh đã nói chỉ cần phá được chiếc chuông thì bảo tháp sẽ mất tác dụng, cho nên chúng ta có thể cùng ra ngoài.”

Diệm Thiên Ngạo dùng lực siết chặt vai tôi lại, trầm giọng nói: “Bình tĩnh một chút! Nghe ta nói, ta đồng ý với em, nhất định sẽ ra ngoài, ở ngoài chờ ta.”

Không, anh lừa tôi, trực giác nói với tôi, không đơn giản như vậy!

Tôi đẩy anh ra, lắc đầu nói: “Tôi không tin! Trước nay anh là người nói là làm, không bao giờ nói chân tướng sự thật cho tôi, chỉ biết làm theo ý mình. Trước nay tôi cũng chưa từng ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ cũng vậy, trừ khi anh nói cho tôi, sau khi phá chuông lớn rồi sẽ xảy ra chuyện gì, các anh có gặp nguy hiểm hay không. Nếu như anh không nói, tôi chắc chắn sẽ không rời khỏi đây nửa bước.”

Tôi quyết tâm muốn cùng anh sống chết có nhau, cho nên thái độ của tôi rất kiên quyết.

Diệm Thiên Ngạo nhìn tôi hồi lâu rồi thở dài, bất đắc dĩ nói: “Chuông lớn là thần khí thượng cổ, ẩn chứa một sức mạnh to lớn không gì sánh bằng. Một khi bị phá hỏng ắt sẽ phóng ra thần lực khó mà tưởng tượng, đến lúc đó không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên chỉ có để em ra trước, ta mới có thể không chút lo lắng cùng Tạ Linh Côn ứng phó, ta không thể phân tâm.”

Tôi trầm tư một lát rồi tiếp tục hỏi: “Tôi không quan tâm những thứ này, tôi chỉ muốn biết xác suất anh có thể ra ngoài là bao nhiêu?”

Diệm Thiên Ngạo không kiên nhẫn quay đầu nói: “Người phụ nữ này, sao lúc nào cũng nói nhiều như vậy? Ta nói ta sẽ ra ngoài, còn chưa đủ sao?”

Tôi sửng sốt một chút sau đó giận dỗi: “Đúng đấy, tôi là người nói nhiều đấy, thì làm sao? Nếu anh ghét bỏ tôi thì còn ở cùng tôi làm gì?”

Diệm Thiên Ngạo vốn đang quay lưng với tôi đột nhiên quay phắt người lại, tiến lên một bước rồi hét lên: “Đừng vì chuyện này mà cãi nhau với ta có được không? Lùi một vạn bước mà nói, có thể phá hủy được chiếc chuông lớn này hay không còn chưa biết, nếu như không phá được, chúng ta ai cũng đừng mong có thể ra ngoài, cho nên em hãy tự bảo vệ mình trước rồi hẵng nghĩ đến chuyện khác. Đến sống còn chưa chắc đã sống nổi thì nói những lời vô dụng này có ý nghĩa gì không?”

Tôi mấp máy môi, biết lúc này tâm trạng ai cũng không tốt, tôi cũng không muốn làm loạn nhưng mà tôi sợ: “Tôi không sợ chết, cũng không phải chưa từng chết! Nhưng tôi không muốn sống một mình!”

Quả thật là tôi không sợ chết nhưng nếu không có lão già bên cạnh, tôi sống một mình còn có ý nghĩa gì? Còn không bằng cùng nhau chết ở đây luôn cho rồi.

Diệm Thiên Ngạo không quan tâm đến tôi nữa, không lâu sau Tạ Linh Côn mở mắt ra nói: “Chuông lớn ở trên tầng cao nhất, Diệm Thiên Ngạo, thế nào? Hợp sức một phen chứ?”

Diệm Thiên Ngạo gật đầu, hai mắt nhìn nhau không nói lời nào nhưng lại có cùng suy nghĩ. Rõ ràng là bạn tri kỷ ăn ý như vậy nhưng lại cứ phải ngươi chết ta sống để làm gì cơ chứ!

Trước khi hai người động thân, tôi nắm lấy ống tay áo Diệm Thiên Ngạo, ấp úng nói: “Anh” nhưng đến khi nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh ấy, tôi lại nuốt lời nói kia vào bụng rồi buông lỏng tay ra.

Từ trong đôi mắt kiên định của Diệm Thiên Ngạo, tôi biết dù tôi có hỏi gì anh cũng sẽ không nói một chữ. Nếu tôi còn tiếp tục quấn lấy cũng chỉ làm kéo dài thời gian của mọi người, kéo dài càng lâu phần trăm thắng càng thấp.

Tôi nhớ anh đã từng nói không chắc chắn chuyện gì, vậy cũng có nghĩa là, anh có thể ra ngoài hoặc cũng có thể không ra được, xác suất là 50/50. Nhưng dù là cái nào thì tôi cũng không nên ngăn cản anh nữa, khi không có hy vọng thì ít nhất còn có một chút khả năng này.

Diệm Thiên Ngạo cho tôi một nụ cười an ủi, anh gỡ tay tôi ra rồi nhẹ giọng nói: “Ngoan, nhất định phải nhớ lời ta nói.”

Tôi cắn môi quay đầu đi, anh khẽ thở dài rồi cùng Tạ Linh Côn đi đến giữa căn phòng, hai người ngồi đối diện nhau, cùng đưa tay lên, bốn bàn tay áp vào nhau.

Một lúc sau, người Diệm Thiên Ngạo phát ra ánh sáng đỏ, đồng thời trên người Tạ Linh Côn cũng phát ra một tầng ánh sáng trắng xám. Đó là nguyên khí hai người phóng ra, sau khi hai luồng nguyên khí hội tụ với nhau, một khi phóng hết những nguyên khí còn sót lại ra ngoài hai người sẽ đều chỉ là người bình thường, căn bản không thể chống đỡ được lực công kích sau khi chuông bị phá vỡ.

Tôi đã có thể nghĩ đến kết cục cuối cùng nhưng tôi không thể ngăn cản bọn họ. Trong lòng đấu tranh dữ dội, nếu không làm, ba người đều chết là điều không thể nghi ngờ, nếu làm, có lẽ còn có người được sống, đối mặt với một chút hy vọng, tôi không thể ngăn cản bọn họ.

Nguyên khí đan xen vào nhau tạo thành một cột sáng, tôi nhìn thấy cột sáng phá tan từng tầng lên đến tầng cao nhất của bảo tháp, một đường thẳng tắp kéo dài lên trên, lòng tôi cũng theo đó mà căng thẳng.

Tiếng chuông từ từ vang lên, một tiếng đồng hồ đã trôi qua, tôi nhanh chống bịt tai lại, cố gắng chỗng đỡ tiếng chuông nhưng dù có che thế nào cũng không ngăn được tiếng chuông không ngừng truyền đến. Tôi đau đớn ngồi xổm trên mặt đất, cầu nguyện tiếng chuông có thể biến mất nhanh một chút, không lâu sau, tiếng chuông bỗng nhiên trở nên quỷ dị.

Tiếng chuông vang lên không giống lúc trước, tôi hơi buông lỏng tay ra, phát hiện nghe tiếng chuông cũng không còn đau đớn như khi nãy, vì thế tôi ngẩng đầu nhìn về phía giữa căn phòng.

Diệm Thiên Ngạo và Tạ Linh Côn vẫn đang hợp lực phá chuông, tôi nghĩ có lẽ có liên quan đến bọn họ, chỉ là tôi phát hiện ánh sáng bao quanh người họ nhanh chóng trở nên mờ nhạt, mắt thấy là nguyên khí sắp sửa tan hết.

Tôi mở lớn hai mắt, hoảng sợ nghĩ, nếu như đến khi nguyên khí của bọn họ hao hết mà chuông lớn vẫn chưa phá được, vậy thật sự chỉ còn nước chờ chết.

Phải làm sao đây?

Tôi lo lắng nghĩ có phải lúc này nên ngăn cản bọn họ không nhưng vừa bước lên một bước lại thuyết phục bản thân, không được làm vậy, phải tin tưởng ông già, bọn có có thể làm được.

Trong lúc mâu thuẫn, ánh sáng vây quanh người hai người đã hoàn toàn biết mất, tôi sững sờ đứng tại chỗ, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tiếng chuông đột nhiên dừng lại, vài giây sau nữa, bảo tháp bắt đầu lay động.

Mới đầu chỉ hơi lắc lư nhưng không lâu sau, cả thân tháp cũng đều lắc lư, tôi hoàn toàn đứng không vững được trên chân mình.

Tôi ngẩng đầu nhìn hai người Diệm Thiên Ngạo, hai người họ cũng đang loạng choạng giống tôi, bất đắc dĩ, chúng tôi chỉ còn cách lùi sang bên cạnh, nỗ lực dựa vào vách tường để ổn định thân thể.

Diệm Thiên Ngạo chậm rãi nhìn về phía tôi đứng, gian nan di chuyển thân hình, anh cách tôi ít nhất là ba mét, khi tôi nhìn anh thì Tạ Linh Côn đã đến bên cạnh tôi.

Diệm Thiên Ngạo nhìn Tạ Linh Côn, lạnh giọng hét lên: “Ngươi muốn làm gì?”

Tạ Linh Côn nắm chặt cánh tay tôi, hỏi ngược lại: “Ngươi nói xem?”

Khi tôi còn chưa làm rõ được tình huống gì đang xảy ra thì trên đỉnh đầu truyền đến tiếng vang cực lớn, giống như có thứ gì đó nứt ra bùng nổ ầm ĩ. Tôi không nhịn được tò mò ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh sáng vàng mờ mờ, bóng đen cực lớn nhanh chóng rơi xuống, đến khi nó tới trước mặt, tôi mới phát hiện đó là một cái chuông lớn.

Trước đó tôi cũng không có khái niệm gì nhiều với chuông lớn này, bây giờ tận mắt nhìn thấy mới phát hiện chiếc chuông ít nhất cũng chiếm đến hai phần ba cái bảo tháp. Dựa theo thể tích khổng lồ của nó rơi xuống, muốn tránh được quả thực là một điều quá khó.

Trong lúc suy nghĩ, ba người chúng tôi đã bị chiếc chuông khổng lồ bao vây, sau đó chiếc chuông không ngừng rơi xuống một cách nhanh chóng, nó mang chúng tôi đột phá xuống từng tầng bên dưới, một khi rơi xuống tầng cuối cùng, chúng tôi sẽ hoàn toàn bị nó che lại.

Hậu quả không thể tưởng tượng nhưng có thể dự liệu, tôi bị Tạ Linh Côn túm chặt bên người, Diệm Thiên Ngạo đứng cách tôi không xa, tôi nhìn anh, cảm giác chiếc chuông đang thần tốc lao xuống.

Dưới sự va đập từng tầng, chẳng những không ngăn được chiếc chuông dừng lại mà ngược lại còn thu nhận không ít quỷ hồn tầng trệt khác. Có thể thấy trọng lượng và lực phá hủy của chiếc chuông này đến bản thân bảo tháp cũng không chống đỡ được nó.

Bây giờ, vấn đề tương đối khiến người khác lo lắng là, bên trong bảo tháp đã bị phá hỏng nhưng bên ngoài vẫn hoàn toàn không chút sứt mẻ. Dựa theo tốc độ này, một khi chạm đất sẽ bị bao phủ trong bảo tháp, căn bản không thoát được ra ngoài!

Trong chiếc chuông lớn có những quỷ hồn không ngừng dùng sức chống đỡ vẫn còn sống sót, tôi vô tình nhìn thấy hai anh em vô thường, bọn họ có vẻ đã sức cùng lực kiệt, một chút phản ứng cũng không có.

Tôi có thể ước chừng một chút, những quỷ hồn bị hút vào bảo tháp phần lớn đã chết trong lần chuông đầu tiên, bây giờ quỷ hồn còn sót lại không còn nhiều nữa, cho nên trong chiếc chuông lớn vô cùng trống trải.

Khi nhìn thấy hai anh em vô thường, tôi mừng thầm trong lòng, bọn họ vẫn còn sống, tốt quá rồi, nhưng cảm giác lơ lửng giữa trời khi chiếc chuông lớn rơi xuống khiến tôi hơi buồn nôn trong lòng, cũng không thể cất tiếng gọi họ.

Lúc này, Hắc vô thường mở mắt ra nhìn thấy chúng tôi, ngạc nhiên gọi: “Dạ quân, chuông lớn rơi xuống đất, chúng ta sẽ xong đời!”

Tôi bĩu môi, bị nhốt trong chuông lớn khác gì bị nhốt trong bảo tháp đâu. Hắc vô thường thật là, bình thường nói ít đến đáng thương, sao lúc này lại bắt đầu nóng nảy rồi!

Nhưng theo mức độ bảo tháp mỗi lúc một lớn lên, tôi phát hiện chiếc chuông lớn này cũng đang lớn dần, giống như theo hình dáng bảo tháp mà thay đổi kích thước của mình, tôi cảm giác nó không quét sạch chúng tôi thì sẽ không ngừng lại.

Vào lúc tôi nhắm mắt chuẩn bị cảm nhận cái chết thì bỗng nhiên chiếc chuông chấn động, có hơi dừng lại mọt chút sau đó tôi bị một sức mạnh rất lớn quăng ra ngoài.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Không đợi tôi hiểu ra, bên tai đã một lần nữa truyền tới tiếng nổ vang trời, sau đó chiếc chuông thuận lợi chạm đất, đồng thời cũng tiếp xúc với tầng dưới cùng của bảo tháp.

Đây là điều tôi không dự liệu tới, tôi cứ nghĩ rằng bảo tháp có thể chịu đựng được chiếc chuông rơi xuống nhưng không ngờ bảo tháp lại đột nhiên sụp đổ, trong chốc lát tôi có hơi lơ mơ, tùy ý để cho thân thể rơi xuống.

Đá to lớn bay tán loạn bên người, chiếc chuông vẫn đang không ngừng lớn lên, tôi không nhìn rõ tình huống xung quanh, chỉ có thể dựa vào trực giác mà lao theo hướng có ánh sáng.

Không có bảo tháp hạn chế nữa, tôi thúc gúc nguyên khí trong cơ thể, phát hiện pháp lực đang khôi phục từng chút một, vì thế bất chấp tất cả trực tiếp đi đến chỗ cửa ra, một hơi bay ra ngoài bảo tháp.

Tiếng vang lớn lần thứ ba truyền đến, tôi không kịp quay đầu lại nhìn đã bị chấn động rồi bị lực đánh vào văng đi thật xa, thân thể không ngừng quay cuồng giữa không trung, tôi cảm thấy mình sắp bị khoảng cách này làm vỡ tan hồn phách, hoàn toàn mất đi ý thức!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.